Edit: Cửu Linh

Tô Tô mang theo hai huynh đệ Diệp gia về nhà, may mà không bị chặn lại ở cửa.

Trước đây có khoảng thời gian, Tô đại tiểu thư thường xuyên mang nam nhân về nhà nên đám hạ nhân cũng không ngạc nhiên gì cho lắm. Bởi trên người Diệp Lạc Anh vẫn đang mặc bộ đồ của tiểu quan, cổ tay áo đính hoa văn của Vân Vận Lâu nên bọn gia đinh đều nghĩ Tô đại tiểu thư đang mang tiểu quan về nhà sủng hạnh, bèn vui vẻ mở cửa hông nghênh đón nàng.

Nếu là thủ hạ trung thành và tận tâm, có lẽ sẽ nhắc nhở nàng một tiếng, lão gia và phu nhân vẫn còn đang ở trong nhà, làm như thế sẽ không tốt cho lắm.

Nhưng mà, nguyên chủ Tô Tô là một người kỳ dị, cho dù ngươi có tận trung hay không tận trung với nàng thì nàng ta đều không thèm quan tâm, trừ phi ngươi là soái ca hoặc là mỹ nam.

Tô Tô thực hận đám gia đinh này, ta cố gắng nháy mắt ám hiệu với các ngươi mỏi cả con mắt mà các ngươi đều làm bộ không thấy là sao hả?! Sao các ngươi lại mặc cho hai tên gia hoả này bước vào trong thế hả?! Đây đâu gọi là dẫn sói vào nhà mà là kêu sói vào nhà! Đám gia đinh khốn nạn này, mỗi tên thực đáng bị trừ tiền lương!

Một bàn tay ở phía sau nắm chặt lấy tay nàng, Tô Tô quay đầu lại, thấy một gương mặt hiện lên sự lo lắng.

“Như vậy có ổn hay không?” Diệp Lạc Anh nhẹ nói, “Đêm khuya mang chúng ta về nhà, cha mẹ người sẽ không nói gì chứ?”

Tô Tô vui mừng khôn xiết, ta cũng định nói thế cho nên các ngươi mau chóng xéo ngay đi!

Một tay khác hất tay của hai người ra, Diệp Kinh Cức mặt lạnh nói: “Đệ không cần lo lắng, đó đều là chuyện nàng ta phải làm.”

Diệp Lạc Anh không dám gật bừa, hắn thoáng nhăn mi lại, ánh mắt ôn hòa nhìn Diệp Kinh Cức, bên trong mang một tia trách cứ: “Ca ca, sao huynh có thể nói như vậy?”

Diệp Kinh Cức cực hận Tô Tô, nghe vậy liền cười lạnh: “Ta sao lại không thể nói?”

“Tô tiểu thư đã cứu chúng ta, còn có ý tốt sắp xếp chỗ ở cho chúng ta. Huynh không nên nói nàng ấy như thế.” Diệp Lạc Anh nghiêm mặt nói.

“Cho nên ta mới nói, đó đều là chuyện nàng ta phải làm!” Diệp Kinh Cức có chút tức giận, hắn chỉ vào Tô Tô rồi nói, “Nếu không phải vì nàng ta, Diệp gia chúng ta sẽ rơi vào bước đường này sao?”

“Ta cầu xin các ngươi, có thể nói nhỏ lại một chút không?” Đầu Tô Tô đau như muốn nứt ra, nàng cố gắng hoà giải. Hai huynh đệ các ngươi đang là khâm phạm triều đình đó, có khâm phạm nào lại nói to như thế hả? Các ngươi có phải muốn bị người ta phát hiện ra hay không? Diệp Kinh Cức và Diệp Lạc Anh liếc nhau, lúc này mới ngừng lại, đi theo Tô Tô về tự trạch.

Nơi Tô Tô ở gọi là Xuân Hiểu Uyển, bên trong bốn mùa đều là hoa đào: bích đào, bạch đào, hồng đào, lục đào, đào thọ tinh... rực rỡ xán lạn, đẹp không thể tả, giống như đang ở trong chốn tiên cảnh.

Các loại hoa đào này đều do Tô Trung Chính sai người trồng, ông kỳ vọng rất lớn vào con gái, hy vọng con gái có thể đẹp như hoa đào, tư chất thông tuệ, an bề gia thất...

Nhưng thật đáng buồn, Tô Tô chỉ thoả mãn điều thứ nhất, ngoại trừ vẻ bề ngoài ra, muốn khí chất lại không có khí chất, muốn đức hạnh lại không có đức hạnh, bị xã hội chê trách là đồ bại hoại. Đời này muốn gả vào gia đình tốt quả thực vô cùng khó....

Khi bước vào cửa, Xuân Hiểu Uyển đã loạn thành một đống. Thì ra, thị nữ hầu hạ Tô Tô buổi tối rời giường thì phát hiện Tô Tô đột nhiên biến mất, lập tức cả kinh rồi triệu tập tất cả tỳ nữ khác đi tìm người, nếu Tô Tô mà về muộn một chút thì có thể sẽ kinh động toàn bộ phủ Tể tướng.

Thấy Tô Tô trở về, đám thị nữ nhào vào người Tô Tô khóc, “Ôi chao, cô nãi nãi ơi, người cuối cùng cũng về rồi. Người mà không về, đám nô tỳ chúng thần chỉ còn cách nhảy giếng thôi!”

Tô Tô vừa trấn an đám thị nữ, vừa nhìn lén Diệp Kinh Cức.

Tên này có thể tránh được sự kiểm tra nghiêm ngặt của thủ vệ, sao đến cả đám thị nữ bên giường nàng cũng như thế? Hay đây chính là đặc quyền của nam chính trong truyền thuyết, hắn muốn đối xử với nữ chính thế nào thì như thế đó, những người khác đều tạm thời nhắm mắt bỏ qua?

Thị nữ nhìn theo ánh mắt Tô Tô, thấy sau nàng có hai nam tử, một lớn một nhỏ, dung mạo tuấn mỹ như nhau, chắc hẳn là một đôi huynh đệ. Thị nữ chớp chớp mắt, cảm thấy như mình đã hiểu ra điều gì.

“Thời gian không còn sớm nữa, đại tiểu thư, người nghỉ ngơi sớm đi.” Thị nữ vừa nói, vừa dặn dò đám tỳ nữ, “Bọn nô tỳ không làm phiền nữa.”

“Này, các ngươi đừng đi....” Tô Tô vẫy tay với đám thị nữ, nước mắt như muốn trào ra ngoài. Đừng để ta lại với hai con sói đội lốt cừu này!!!

Một câu này, nàng không thể nói ra được. Bởi vì hai huynh đệ Diệp gia một trái một phải đứng bên cạnh nàng, mỗi bên tóm lấy một tay nàng.

“Ngươi muốn nói gì với bọn họ?” Diệp Kinh Cức đứng ở bên phải Tô Tô, quay đầu nhìn nàng. Đôi mắt tối om giống như một con dã thú, bàn tay to nắm mạnh cổ tay của nàng, dường như muốn bẻ gãy tay nàng.

“Ca ca, huynh đừng như vậy. Tô tiểu thư mạo mạo hiểm cứu chúng ta như thế, huynh sao lại có thể nghi ngờ nàng ấy?” Diệp Lạc Anh đứng ở bên trái Tô Tô, nhẹ nhàng nắm tay áo nàng. Đầu ngón tay hơi đụng vào tay nàng, uyển chuyển nhẹ nhàng, ôn nhu như một con con bướm.

“Lạc Anh, đệ có phải hiểu lầm gì hay không?” Lực nắm của Diệp Kinh Cức càng ngày càng mạnh, ánh mắt cũng càng ngày càng hung ác. Hắn chán ghét nhìn Tô Tô rồi nói, “Chính bởi vì nữ nhân này mà Diệp gia chúng ta rơi vào kết cục “tốt” như bây giờ!”

Tô Tô cảm thấy tay mình sắp gãy đến nơi, không khỏi kêu đau một tiếng.

Diệp Lạc Anh ngây người một lúc, bỗng nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo nàng về phía mình, sau đó tay kia đỡ lấy nàng, ánh mắt trách cứ nhìn Diệp Kinh Cức: “Ca ca, huynh nghĩ sai rồi.”

Diệp Kinh Cức thấy cảnh này, giống như thấy một ả kỹ nữ đang cố mê hoặc đệ đệ thuần khiết của mình, sắc mặt càng trở nên tệ hơn. Hắn vừa hận vừa giận, định duỗi tay bắt Tô Tô cách thật xa đệ đệ mình nhưng lại sững sờ đứng tại chỗ bởi vì câu nói tiếp theo của Diệp Lạc Anh.

“Người hủy diệt Diệp gia không phải là nàng ấy.” Diệp Lạc Anh nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Mà là…. Người đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện