Edit: Cửu Linh
“Đệ đang nói ai?” Diệp Kinh Cức chỉ vào Tô Tô, lạnh như băng nói, “Ngoại trừ tiện nhân này ra, còn ai dám ra tay với Diệp gia ta.”
“Ca ca, huynh quá thành kiến với Tô tiểu thư.” Diệp Lạc Anh thở dài, sau đó nhìn đối phương, nghiêm túc nói ra chín chữ, “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.”
Chín chữ vừa nói ra, Diệp Kinh Cức hoàn toàn đóng băng tại chỗ.
Rất lâu sau, hắn mới run môi nói: “Không thể nào! Chắc chắn không phải sự thật!”
Đối với một võ tướng, cả đời hết mực trung thành với quân vương và tận tâm với quốc gia xã tắc thì lời này quả thực vô cùng tàn nhẫn, nhưng mà Diệp Lạc Anh không thể không nói.
“Ca ca, huynh tự xuy xét lại xem, thật là do Tô tiểu thư làm sao?” Diệp Lạc Anh nhìn chằm chằm hắn rồi nói, “Người hãm hại Diệp gia ta chính là Mẫu Đơn công chúa, không phải là Tô tiểu thư! Mà sau lưng Mẫu Đơn công chúa là ai?! Chính là đương kim Thánh Thượng!!! Nếu không có sự đồng ý của Hoàng Thượng, Mẫu Đơn công chúa sao có thể dễ dàng lật đổ Diệp gia ta? Hoàng Thượng mới là người sau lưng bày mưu đặt kế, văn võ bá quan mới có thể đồng loạt công kích Diệp gia ta!”
“Không thể nào!” Môi Diệp Kinh Cức trắng toát, “Gia gia, phụ thân, thúc thúc, bá bá.... và cả ta. Chúng ta ở biên quan vì Hoàng Thượng đầu rơi máu chảy, vì ngài ấy mở rộng bờ cõi, đánh đuổi Hung Nô.... Vì sao Hoàng Thượng lại muốn dồn Diệp gia vào chỗ chết?”
“Bởi vì Diệp gia ta đã chiếm quá nhiều đất đai, bởi vì Diệp gia ta đã đánh đuổi Hung Nô.” Mặt Diệp Lạc Anh hiện lên một tia đau lòng, “Được chim bẻ ná, được cá quên nơm (1). Đạo lý này chẳng lẽ huynh còn không hiểu? Diệp gia ta công cao chấn chủ (2) nên chỉ còn con đường chết mà thôi...”
Lời này tựa như cây búa đánh thắng vào đầu Diệp Kinh Cức. Thân thể hắn loạng choạng, rồi dựa vào vách tường, tay phải chống vào tường, mặt rủ xuống.
“Tô tiểu thư.” Diệp Lạc Anh đau lòng nhìn hắn, mở miệng nói, “Có thể cùng ta ra ngoài một chút không?”
“Được, được!” Chỉ cần có thể cách xa tên biếи ŧɦái này, đi đâu Tô Tô đều đồng ý.
Vì thế hai người nhẹ nhàng rời đi, để một mình Diệp Kinh Cức ở trong phòng. Khóc hay là giận, trốn tránh hay tiếp nhận hiện thực, đều do hắn tự quyết định, người khác không thể giúp được gì.
Vất vả cả một đêm, phía chân trời đã hửng sáng, gió mạnh từ trước cửa viện thổi tới, Tô Tô đứng trước cửa phòng, khẽ rét run.
Bỗng, một tấm áo choàng khoác ở trên người nàng.
Tấm áo choàng màu xanh lá, trên thêu khóm trúc, thanh đạm ưu nhã. Còn có một cỗ hơi thở rất dễ nghe, không có mùi đàn hương, cũng không có mùi phấn son, mà là hơi thở tươi mát trên người một thiếu niên, giống như cây trúc trước sương sớm, an tĩnh nhẹ nhàng...
“Lần này thật sự rất cám ơn người, Tô tiểu thư.” Diệp Lạc Anh mặc một bộ y phục trắng, đứng cạnh Tô Tô, cảm thấy xấu hổ nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu nhã nhặn giống như con nai con.
“Không có gì.” Tô Tô chỉ nói đúng sự thật. Nói thật thì, ta bây giờ thực cảm thấy mình thật may mắn vì cứu được Diệp Lạc Anh. Bởi vì nếu không cứu hắn thì chân tướng đã bị chôn vùi rồi. Chân tướng gì mà công cao chấn chủ; quân muốn thần chết, thần không thể không chết chứ! Ngay cả đến tác giả là ta đây cũng không hề biết, bởi vì từ trước tới nay, ta chưa bao giờ viết truyện về tranh giành quyền lực, ta chỉ biết viết truyện vớ vẩn cùng truyện sắc mà thôi!
Huống hồ, cho dù có biết, nếu như ta nói cho Diệp Kinh Cức thì chắc chắn đối phương sẽ không tin, nói càng nhiều thì hắn lại càng không tin, sẽ tưởng rằng ta đang nói dối để che giấu sự thật. Chỉ có thể để Diệp Lạc Anh nói, hắn mới có thể tin...
Đúng là người tốt sẽ có báo đáp, lần cứu Diệp Lạc Anh này quả thực rất đáng giá, nói không chừng Diệp Lạc Anh sẽ thấy ta là người tốt, còn cảm thấy vô cùng biết ơn ta nữa chứ! Xét theo tâm tư của đệ đệ, Diệp Kinh Cức về sau chắc sẽ không tham gia đại liên minh chống lại ta đâu nhỉ?!
Tô Tô đứng im suy nghĩ giống như lạc vào chốn thần tiên tiên cảnh.
Diệp Lạc Anh lặng lẽ nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười: “Người quả thực thích ca ca ta.”
“Hả? Gì?” Tô Tô bỗng bừng tỉnh, nói đúng hơn là hoảng sợ nhìn hắn, “Ngươi đang nói cái gì thế?!”
“Tô tiểu thư.” Hắn nhìn Tô Tô, bỗng cười ôn hòa, “Trước kia chúng ta đã từng gặp mặt.”
“Hả, có gặp à?” Tô Tô kinh ngạc nhìn hắn, nghĩ thầm chắc không phải đâu, tốt xấu gì Diệp Lạc Anh cũng là một mỹ nam, tại sao thân thể này lại không có chút ấn tượng gì? “…. Ta còn nhớ ngày hôm đó, ta từ Quốc Tử Giám về, bị người kéo vào trong một ngõ nhỏ, sau đó người lôi ra một đống ngân lượng châu báu, bảo ta giúp người theo đuổi ca ca.” Diệp Lạc Anh nói, “Sau đó, ta còn từ chối người nữa.”
“Chuyện... Chuyện xưa rồi không cần nhớ lại đâu.” Tô Tô cảm thấy vô cùng ngại ngùng, trong lòng nước mắt khóc ra máu: Nữ chính, cô có thể làm chút chuyện đáng tin cậy được không?
“Ta không cảm thấy chuyện này đáng chê trách cả, thích một người rồi đi lấy lòng người nhà đối phương cũng không phải việc làm sai trái.” Diệp Lạc Anh nhẹ nhàng lắc đầu rồi nói, “Người đời đều nói người và công chúa Mẫu Đơn giống như nhau. Nhưng ta lại cảm thấy, hai người hoàn toàn khác nhau. Mẫu Đơn công chúa nếu thích một người sẽ không từ thủ đoạn cướp lấy người đó. Mà người chỉ biết theo đuổi người mình thích, luôn nói thích người kia.”
Tô Tô không biết nên trả lời thế nào, theo đuổi người mình thích, luôn nói thích người kia.... Chuyện này nếu xét theo hiện đại, cũng đủ khiến cả xã hội lên án. Nhưng nhìn bộ dáng Diệp Lạc Anh hoàn toàn không cho là đúng, nàng không biết nên cảm động hay là nên trách quan điểm khác người của đứa nhỏ này đây...
Diệp Lạc Anh bỗng ngẩng đầu nhìn nàng và hỏi, “Vậy người còn thích ca ca ta không?”
“…. Không thích.” Tô Tô phản xạ có điều kiện trả lời, ta và Diệp Kinh Cức giống như nước với nửa, nói gì đến thích nhau chứ?
“Vậy thì tốt quá rồi.” Hai mắt Diệp Lạc Anh sáng ngời như sao.
“Hả?” Tô Tô phản ứng không kịp, nàng không rõ ý đối phương là gì.
Sau đó, câu tiếp theo của Diệp Lạc Anh chính là: “Người xem, ta như thế nào?”
Nếu trong miệng Tô Tô có trà, phỏng chừng đã phun hết ra, nàng ngơ ngác nhìn đối phương, trong đầu vang lên tiếng ong vỗ cánh, mãi mới lẩm bẩm nói: “Vừa rồi gió lớn quá....”
“Vậy để ta nói lại lần nữa.” Diệp Lạc Anh nói, “Người cảm thấy ta như thế nào?”
“Đây đây đây....” Tô Tô mãi chưa thể nói được một câu hoàn chỉnh, trong lòng nàng hò hét: Đây là thần nào hiện ra vậy!!!!
“Giờ thân ta đang mang tội bỏ trốn, theo lý mà nói không nên nói những lời như vậy.” Diệp Lạc Anh nhìn Tô Tô, nhíu mày có chút khó xử như đang xin lỗi, nhưng lại vô cùng chân thành, “Nhưng mà... Nếu người nói không hề thích ca ca ta, vậy có thể suy nghĩ về ta không?”
Tô Tô ấp úng, miệng há to, mãi mới nói thành lời: “Bây giờ, chúng ta... không nên thảo luận tiếp đề tài này đi…”
“A, đương nhiên.” Diệp Lạc Anh gật đầu nói, “Thân là đào phạm, chờ lát nữa ca ca bình tĩnh lại, ta sẽ cùng huynh ấy thương lượng một chút về con đường phải đi sau này. Nhưng thân là một trong hai nhân đinh cuối cùng còn sót lại của Diệp gia, ta phải lấy vợ sinh con, làm Diệp gia vững mạnh trở lại, như thế mới không phụ lòng tổ tiên.”
Thấy ánh mắt hắn lại dừng ở trên người mình, Tô Tô có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, gương mặt Diệp Lạc Anh bỗng ửng đỏ, tia nắng buổi sớm chiếu vào người hắn. Cả người hắn toả ra ánh sáng loá mắt, giống như một vị thần trẻ tuổi. Một hai cánh hoa đào rơi trên người hắn rồi hắn nhẹ giọng nói: “Người có đồng ý.... Cùng ta làm Diệp gia lớn mạnh không?”
--------
(1) Thành ngữ “Được chim bẻ ná, được cá quên nơm” ý chỉ hạng người vong ơn phụ nghĩa, lợi dụng người khác xong thì tìm cách vứt đi.
(2) Công cao chấn chủ: quân thần có công lớn làm cho quân vương cảm thấy bị uy hiếp.