Vãn Bình Yển là một thủy vực rộng lớn, làng chài xung quanh cũng phải hơn mười.

Có một thủy trại đặt ở nơi đây, quy mô không lớn, nhưng thực lực mạnh, không thể khinh thường.

Quan trọng là, nó là môn phái hắc đạo.

Bởi vậy khi “Diệp giáo chủ” vừa nói xong, đã có người hỏi ngay: “Nếu không có thì sao đây?”

Bách Lý trưởng lão đáp: “Vậy cũng chẳng mất thời gian là bao.”

Người vừa nói lúc trước lại hỏi: “Vậy nếu các ngươi cấu kết với người của Trầm Hồng trại, đặt bẫy cho bọn ta thì sao?”

“Bây giờ bạch đạo có bao nhiêu người, thủy trại lại có bao nhiêu người, ngươi không biết đếm sao?” Không đợi Bách Lý trưởng lão lên tiếng, Tạ Quân Minh đã chậm rãi đi tới, nhìn người nọ nói, “Ngươi không có gan đến thì nói thẳng đi, ta cũng đâu cười chê ngươi đâu, có phải không bảo bối?”

Bách Lý trưởng lão: “Ừ.”

Tạ Quân Minh nhìn hắn, không nhịn được nắm chặt tay: “Bảo bối, ngươi bây giờ mới đúng là lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, ta nói gì cũng lên tiếng đáp lại, làm ta rất cảm động.”

“…” Bách Lý trưởng lão run run môi.

Hắn nghe hiểu Tạ Quân Minh đang ghét bỏ hắn không độc miệng như giáo chủ, cũng không biết trào phúng người ta —— mẹ kiếp đó là chuyện hắn muốn là được à!

Văn Nhân Hằng và Diệp Hữu mặc kệ bọn họ giằng co, nhìn về phía các tiền bối.

“Chỉ cần làm nhanh, thì quân trắng không thể truyền kịp tin tức,” Văn Nhân Hằng nói, “Chúng ta hoàn toàn có thể đánh úp khiến chúng không kịp trở tay, nếu là thật sự không có gì, thì chúng ta cũng chỉ chậm trễ một lúc thôi, các vị thấy sao?”

Cát bang chủ là người đầu tiên lên tiếng: “Ta đồng ý đi.”

Từ Nguyên phương trượng và Huyền Dương chưởng môn nhìn nhau, cũng hiểu cần thử xem thế nào. Hầu hết các vị tiền bối còn lại cũng có ý này. Đinh các chủ hỏi: “Vãn Bình Yển lớn như vậy, sao mà tìm được?”

Diệp Hữu nói: “Diệp giáo chủ nói y biết chỗ.”

Vừa nhắc đến Diệp giáo chủ, mấy vị tiền bối đang định đồng ý lập tức muốn rút, sợ bị lừa.

Nhưng bọn họ còn chưa lên tiếng, thì bên kia không biết đã nói gì, mà Tạ Quân Minh đột nhiên nhảy lên xe ngựa, quay lưng về phía mấy người Văn Nhân Hằng, kiêu ngạo nhìn bạch đạo bên dưới, đâm thẳng một đao: “Biết vì sao ta gai mắt đám bạch đạo các ngươi không? Bởi vì các ngươi lúc có chuyện, cần làm nam nhân lại không làm được nam nhân.”

Mẹ kiếp!

Cả đám nổi giận.

Đao thứ hai.

Tạ Quân Minh nói: “Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm đều ở đây, vậy mà còn không dám đi, nếu không có chẳng phải sẽ sợ đến tiểu ra quần luôn sao? Hành trình lần này, các vị đại hiệp đúng thực là khiến ta mở rộng tầm mắt.

Cả đám nổi điên.

Đao thứ ba.

Tạ Quân Minh nói: “Thôi, cũng chẳng trông cậy được đám vô dụng các ngươi, ta đã từng nói ta đến để giúp mà, những dược nhân kia để hắc đạo bọn ta xử lý thay các ngươi, không cần cảm ơn đâu.”

Cả đám mắt phun lửa: “Chuyện của bạch đạo bọn ta không cần các ngươi xen vào!”

“Đi thôi A Hữu,” Tạ Quân Minh mặc xác lời của bọn họ, chọc thêm đao thứ tư, “Để bọn chúng mở to mắt ra mà xem thực lực của hắc đạo chúng ta, xong việc sớm chúng ta đi sớm, cứ ở cùng đám thế này chẳng thú vị gì cả.”

Bách Lý trưởng lão cười nói: “Được.”

Tạ Quân Minh nhảy xuống xe ngựa, liếc thấy Đào cô nương và Tần Nguyệt Miên đi đến, liền nói: “Không biết Đào cô nương có thể giúp được không?”

Đào cô nương không trả lời, nhưng ôm cầm đi theo bọn họ, nhìn là biết đồng ý rồi. Trong đám người có người không nhịn được, lấy lời lúc nãy của Tạ Quân Minh ra phản lại: “Không phải Tạ cung chủ nói không cần bạch đạo sao?”

“Là không cần các ngươi,” Tạ Quân Minh đáp, “Nhưng Đào cô nương là trung lập, có quan hệ gì với các ngươi?”

Mấy người kia nhìn Đào cô nương, thấy nàng không phản bác, liền không biết nói gì nữa.

Trong số các hiệp khách có không ít người thẳng tính, chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyết mang kiếm đi khắp phương trời, bị mấy lời của Tạ Quân Minh kích thích liên tiếp đã sớm không chịu nổi rồi, lúc này mặc kệ các tiền bối quyết định thế nào, nổi giận gầm lên “Đừng coi thường bạch đạo bọn ta không có ai”, rầm rầm vọt đến, quyết chiến đến cùng.

“Không phải chỉ là dược nhân thôi sao! Ông đây sẽ dạy chúng làm người thế nào!”

“Đúng, tóm lại không thể để hắc đạo làm, nếu không bạch đạo chúng ta biết để mặt mũi vào đâu!”

“Đúng vậy, phải cho bọn chúng biết bạch đạo chúng ta lợi hại hơn hắc đạo!”

Trong chớp mắt, cả đám người đã chạy đi gần nửa, những người ở lại vốn định hỏi ý của các tiền bối, nhưng lại thấy Văn Nhân Hằng ôm Hiểu công tử, đi theo đám Tạ Quân Minh rồi.

Mọi người sửng sốt.

Suốt đường đi, thanh danh của Hiểu công tử gần như át cả các vị tiền bối, thậm chí trong mắt một số hiệp khách, địa vị của y trong chuyện này cao hơn cả các vị tiền bối, bởi vậy một nhóm người cũng chạy theo, bao gồm cả Đinh Hỉ Lai và đám thiếu bang chủ.

Các vị tiền bối không chần chừ nữa, dẫn theo những người còn lại đi theo.

Văn Nhân Hằng nghe các hiệp khách đến từ năm sông bốn biển chửi bới đủ kiểu, nhân lúc những người phía sau chưa đuổi đến, hắn nói với giọng mà chỉ hai người nghe được: “Có chuyện này ta vẫn luôn tò mò, sao ngươi và Tạ Quân Minh cứ thích châm chọc người ta vậy?”

Diệp Hữu cười nói: “Thấy thỏa mãn.”

Văn Nhân Hằng dở khóc dở cười.

Diệp Hữu hỏi: “Không thích ta như thế sao?”

Văn Nhân Hằng nói: “Không phải.”

Diệp Hữu nghiền ngẫm: “Vậy là rất thích ta như vậy?”

Văn Nhân Hằng cảm thấy dường như khóe mắt của tai họa này thêm phần quyến rũ, gật đầu nói: “Rất thích, nhưng ta càng thích…”

Hắn ghé sát vào bên tai sư đệ thì thầm mấy câu, vẫn dùng giọng điệu đứng đắn nhã nhặn như trước. Vành tai Diệp Hữu tê rần, hơi né ra. Văn Nhân Hằng đứng thẳng lưng lại, vẫn là vẻ ôn hòa như thế, hoàn toàn không giống người vừa nói ra mấy câu lưu manh kia.

Diệp Hữu hiểu rõ cái dáng vẻ này của sư huynh rồi, vì tránh cho rước họa vào thân, liền thức thời không ghẹo hắn nữa.

Hai người nói chuyện rất nhanh, đến khi kết thúc Đinh Hỉ Lai mới vừa đuổi kịp, chạy thục mạng đến cạnh Hiểu công tử, nói: “Có phải sắp ra tay không?”

Diệp Hữu đáp: “Ừ, lát nữa ngươi cách xa chút.”

Đinh Hỉ Lai: “Ta sẽ đi theo ngươi, tuyệt đối không chạy loạn.”

Diệp Hữu nói: “Quân trắng một lòng muốn giết ta, có khi sẽ nhân lúc hỗn loạn ra tay với ta, ngươi không sợ bị ta liên lụy sao?”

Đinh Hỉ Lai ưỡn ngực: “Không sợ, có Thiểu Thiên nữa mà, hắn sẽ bảo vệ chúng ta.”

Diệp Hữu nhìn Nhâm Thiểu Thiên, kết quả liếc thấy một bóng dáng, mắt liền liếc qua hắn nhìn ra đằng sau. Nhâm Thiểu Thiên ngay lúc y nhìn sang liền nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại: “Đội trưởng?”

Đinh Hỉ Lai nghe thấy thế cũng quay đầu nhìn, theo bản năng chỉnh tốt vẻ mặt, nghiêm túc hỏi: “Sao Vệ đại ca lại đến?”

Người đến không phải ai khác, chính là đội trưởng của ‘Nguyệt Ảnh’ – Vệ Tấn. Hắn thường đi theo bên cạnh Đinh các chủ, cũng là người không thích nói cười như ông.

Vệ Tấn đáp: “Các chủ sai thuộc hạ bảo vệ ngài.”

Đinh Hỉ Lai: “Vậy cha ta thì sao?”

Vệ Tấn đáp: “Có người của ‘Nguyệt Ảnh’ rồi.”

Đinh Hỉ Lai tin tưởng thực lực của ‘Nguyệt Ảnh’, lại nhớ đến lời lúc nãy Hiểu công tử nói, thấy có Vệ Tấn sẽ càng an toàn hơn, liền gật đầu, lần đầu tiên không bài xích sự xuất hiện của hắn, nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Từ nơi này muốn đến Vãn Bình Yển cần phải đi qua rừng cây.

Rừng cây nằm trên sườn núi, đi qua nó là có thể nhìn thấy thủy vực rộng lớn. Lúc này đường dốc, lại không cần ẩn náu mà đi, nên mọi người đi rất nhanh, lúc đến sườn núi mới cẩn thận hơn. Có người nhớ ra là không biết vị trí chính xác, không cam lòng dừng lại, chờ hai tên ngứa đòn đã bị bọn họ vượt qua theo kịp.

Lúc này Tạ Quân Minh đã hội hợp với đám Diệp Hữu, đang không nhanh không chậm mà đi.

Không chỉ y, mà các tiền bối cũng ở đây.

Cát bang chủ hỏi: “Dược nhân ở đâu?”

Bách Lý trưởng lão đáp: “Trong làng chài.”

Cát bang chủ ngạc nhiên hỏi: “Không phải trong làng chài có thôn dân sao? Sao nhiều năm qua bọn họ không phát hiện ra gì?”

“Nếu cả làng đều là người của quân trắng thì sao?” Bách Lý trưởng lão nói theo suy đoán của giáo chủ, “Bồ Đề lao xây dựng vào mười lăm năm trước, cho nên quân trắng đã trù bị ít nhất cũng hơn mười năm, thời gian đó đủ để xây dựng một làng, hoặc là khiến người trong làng đó dần biến mất, lại thay người của mình, không khó chứ nhỉ?”

Đinh Hỉ Lai và đám thiếu bang chủ ở bên nghe vậy líu lưỡi, đúng là tâm thần mất trí.

Cát bang chủ cũng nghĩ như vậy, không nhịn được nói: “Hơn mười năm, thuốc đã chế thành công, dược nhân cũng có không ít, ta không rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì mà khiến hắn mưu đồ lâu như vậy vẫn chưa ra tay.”

Mọi người im lặng, đều không nghĩ ra được lý do hợp lý, thầm nghĩ chỉ khi bắt được người mới biết được.

Đinh các chủ nhìn “Diệp giáo chủ”, hỏi: “Vãn Bình Yển có không ít làng chài, là làng chài nào?”

Bách Lý trưởng lão đáp: “Nếu bổn tọa đoán không sai, chắc là làng Bắc Nhạn.”

Đinh các chủ sắc bén hỏi: “Chắc là?”

Bách Lý trưởng lão nói: “Họ Tiêu kia chỉ nói vị trí đại khái, bổn tọa chưa kịp hỏi kỹ đã tắt thở, bổn tọa có thể làm gì?”

Nếu không chắc chắn, vậy ngươi kéo mọi người đến đây làm gì!

Mọi người im lặng nhìn hắn.

Bách Lý trưởng lão bình tĩnh đứng giữa ánh mắt bao người.

Mọi người hết nói nổi, một lát sau có người hỏi: “Vậy chúng ta… có cần vạch kế hoạch không?”

Tạ Quân Minh nói: “Có gì mà phải kế hoạch, lãng phí thời gian, A Hữu nói chắc chắn là đúng, trực tiếp bao vây là được.”

Vây cái gì mà vây? Nếu tìm nhầm chỗ thì lỡ như đánh rắn động cỏ, bị người ta bao vây lại thì sao? Mọi người im lặng nghĩ, thấy không nên nghe theo hai tên lừa gạt này, không đáng tin chút nào.

Cát bang chủ tìm Hiểu công tử, hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?”

Diệp Hữu đáp: “Bao vây đi.”

Cát bang chủ hỏi: “Nếu sai thì sao?”

“Dù có sai hay không, thì khi mọi người đến Vãn Bình Yển cũng đã đánh rắn động cỏ rồi,” Diệp Hữu nói, “Đừng quên quân trắng đang ở ngay đây, nếu cho hắn thời gian truyền tin, tình hình của chúng ta sẽ càng tệ hơn, cho nên không bằng bao vây luôn đi.”

Mọi người trầm ngâm suy nghĩ, thấy giờ cũng chỉ có thể làm như vậy, chỉ mong tên Diệp Hữu kia đáng tin chút.

Bọn họ đi nhanh lên trước hội hợp với đám hiệp khách đang đứng chờ, bảo bọn họ bình tĩnh đừng nóng vội, rồi dẫn bọn họ đi xuống triền núi, lúc đến Vãn Bình Yển lại gặp vấn đề.

Các tiền bối nhìn mọi người, ho một tiếng hỏi: “Các ngươi có ai biết làng Bắc Nhạn ở đâu không?”

“Chuyện này sao không hỏi bổn tọa?” Bách Lý trưởng lão nói xong liền ném một tấm bản đồ sang, “Đây, không cần cảm ơn.”

Tuy các tiền bối rất muốn đánh hắn, nhưng nhịn được, mở bản đồ ra đọc một lúc, rồi nhanh chóng dẫn người chạy đến làng Bắc Nhạn.

Có vài người nhạy bén sẽ nghĩ đến việc Diệp giáo chủ đã chuẩn bị bản đồ từ trước, chứng tỏ đã có quyết định này, nhưng y lại không biết bọn họ có thể đi ngang qua Vãn Bình Yển, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Hay là… bẫy?

Một vị bang chủ nhìn đằng sau “Diệp giáo chủ”, đột nhiên hỏi: “Diệp giáo chủ, Mai trưởng lão của Ma Giáo các ngươi hình như không đi cùng?”

Bách Lý trưởng lão đáp: “Ừ.”

Vị bang chủ kia lại hỏi: “Không biết đã đi đâu rồi?”

Bách Lý trưởng lão nói: “Bổn tọa cũng muốn biết, nhưng lúc trước bổn tọa luôn ngồi trong xe ngựa của Hiểu công tử, cũng không rõ lý do, Tiểu Bạch nhà ta chắc biết đó, Tiểu Bạch, đến đây đến đây, ngươi nói đi.”

Trưởng lão một giáo rời đi, thân là giáo chủ lại không biết, có thể sao?

Vị bang chủ kia càng thấy có vấn đề, không chỉ ông, mà mấy người bên cạnh cũng dời sự chú ý sang bên bọn họ, liền thấy Bạch trưởng lão được gọi đã đến.

Người này quanh năm luôn một vẻ chưa tỉnh ngủ, lúc nãy ở rừng cây, nhiều lần bọn họ nghi ngờ người này sẽ lăn ra mà ngủ luôn mất.

Với một vài hiệp khách trẻ tuổi, Bạch trưởng lão chẳng có chút cảm giác tồn tại nào, nhưng những người đã từng trải qua chuyện ở Ngọc Sơn đài lại không hề coi thường hắn, bởi vì người này là trưởng lão hung tàn nhất của Ma Giáo. Năm đó cũng bởi vì hắn đánh người bị thương nặng quá, khiến Diệp Hữu áy náy, nên mới đổi tên Hoàng Kim giáo thành Ma Giáo.

Vị bang chủ kia tất nhiên là không coi thường hắn, hỏi: “Bạch trưởng lão có biết vì sao Mai trưởng lão không đi cùng không?”

Bạch trưởng lão chậm rãi nhìn ông, nói: “Nàng đi rồi.”

Bang chủ kia lại hỏi: “Đi đâu?”

Bạch trưởng lão nghĩ, rồi lại nghĩ, nói: “Không biết.”

Người bên cạnh không nhịn được nữa nói chen vào: “Trước khi đi nàng ta không nói gì sao?”

Bạch trưởng lão im lặng, mấy người xung quanh đều chăm chú nhìn hắn, đợi rồi đợi, đang lúc nghĩ liệu người này có nói không, thì nghe hắn chậm rãi lên tiếng: “Tiểu Mai nói muốn đi thay quần áo.”

Chuông trong đầu rung lên: “Thay quần áo ở đâu?”

Bạch trưởng lão lại im lặng một lúc, rồi nói: “Không biết.”

“…” Mấy người im lặng nuốt một búng máu xuống, giãy dụa một lúc, thấy nếu không làm rõ thì trong lòng không yên, liền hỏi tiếp: “Ngoại trừ thay quần áo, nàng ta có nói gì khác không?”

“Ừm…” Lần này Bạch trưởng lão im lặng rất lâu, lâu đến mức mấy người kia nôn nóng đến sắp nội thương, mới nói, “Hình như Tiểu Mai có nói cá nướng buổi trưa hơi cháy.”

Mẹ kiếp ai hỏi ngươi cái này!

Máu nóng vọt lên đến đỉnh đầu nhưng phải cố ép về, quyết định không hỏi nữa.

Bạch trưởng lão không hề cảm thấy gì, đi một lúc, lại quay đầu nhìn bọn họ.

Mấy người đã nén xêm xêm rồi, thấy có thể là người này nhớ được gì đó, liền chờ mong nhìn hắn, thì nghe được hắn hỏi: “Lúc nãy các ngươi hỏi ta mấy chuyện đó làm gì?”

Mấy người: “…”

Mẹ kiếp bây giờ ngươi mới phản ứng kịp sao? Diệp Hữu sai ngươi đi ra gánh trách nhiệm chắc chắn là cố ý đúng không ——!

Diệp Hữu nắm cánh tay sư huynh, yếu ớt nói: “Sư huynh, chân hơi đau.”

Văn Nhân Hằng lập tức dừng lại, sau đó thấy hình như sư đệ đau chân, sắp ngã sang đây, liền vội đỡ lấy y.

Diệp Hữu vùi đầu vào trong lòng hắn, bật cười, không được rồi, Tiểu Bạch nhà mình đáng yêu quá.

Văn Nhân Hằng biết sư đệ không nhịn được nữa, vô cùng bất đắc dĩ.

Hắn nhớ lại lúc người này ở trong xe ngựa bày trò cho Bách Lý trưởng lão thế nào, thầm nghĩ đúng là một bụng đầy ý xấu, cho dù bây giờ đang làm Hiểu công tử cũng vẫn chiêu hận cho mình, tai họa.

Hắn không biết đây là lần thứ mấy tò mò không biết sư đệ mò đám trưởng lão kia từ đâu ra, nhìn người trong lòng: “Rất đau hả? Hay để ta cõng ngươi?”

“Không cần, không sao rồi.” Diệp Hữu rất nhanh đã kìm lại, đứng thẳng người tiếp tục đi, lại cảm thấy có gì đó quay đầu nhìn thoáng qua, chớp mắt đã đối diện với ánh mắt đầy ghen tị của Ngụy Giang Nhu.

Hai mắt Ngụy Giang Nhu đỏ lên, thấy y nhìn mình liền xoay đầu đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện