Đường đi đến Vãn Bình Yển đã được Diệp Hữu tính toán trước.
Văn Nhân Hằng trước đó cũng nhắm chuẩn vị trí mới đi ngăn đoàn xe lại, cho nên đợi các vị tiền bối vượt qua núi, lại xem bản đồ mấy lần, thì phát hiện làng Bắc Nhạn ngay sát bên này.
Mấy vị chưởng môn kia vẫn canh cánh chuyện Mai trưởng lão rời đi.
Nguyên nhân là vì trước đây dù nhiều hoặc ít thì họ cũng từng bị hai tên này ức hiếp, thậm chí ban đầu khi Tạ Quân Minh tham gia vào, bọn họ còn từng nghi ngờ Tạ Quân Minh có phải là quân trắng không. Tuy sau đó đã nhận thấy hai bên có thể đối lập, nhưng cũng không thể thay đổi ấn tượng xấu của họ về hai tên này.
Bởi vậy lúc này trong đầu họ đều chỉ nghĩ “Liệu có phải hai tên này thấy đi đường chán quá nên mới tìm chuyện để làm không” “Liệu có phải khó chịu khi thấy bọn họ hành động chậm chạp, nên bảo Mai trưởng lão âm thầm đặt bẫy một lưới bắt hết bọn họ, sau đó thẩm vấn ai là quân trắng” “Hay là bỗng dưng thấy không thích chút địa vị hắc đạo ấy nữa, đợi bọn họ với dược nhân lưỡng bại câu thương rồi làm ngư ông đắc lợi” vân vân.
Nhưng không đợi bọn họ làm rõ chuyện hoặc moi được chút gì từ miệng Bạch trưởng lão, thì đám người đi đầu đã xông vào làng Bắc Nhạn.
Làng Bắc Nhạn xây nhà san sát nhau, sắp xếp cũng rất đặc biệt.
Nếu quan sát từ trên cao, thì sẽ phát hiện tổng thể làng này chính là một sơn trại cực lớn.
Chắc là đã nghe thấy tiếng, nên khi đám người bạch đạo đằng đằng sát khí xông đến, thì đã có không ít thôn dân tụ tập đến khoảnh đất trống trước làng, người đứng đầu già cả, mặc bộ đồ cũ nát, trong tay cầm một cây gậy chống.
“Ta là trưởng làng…” Lão giả hoảng sợ nhìn bọn họ, mắt dời đến chỗ Từ Nguyên phương trượng, run rẩy hỏi, “Đại sư, không biết các vị đến có chuyện gì?”
Nhìn có giống người của quân trắng đâu.
Mọi người nhìn những thôn dân chất phác kia, trong đầu đầy nghi ngờ.
Từ Nguyên phương trượng theo thói quen niệm a di đà phật, sau đó không biết nên nói gì nữa.
Hỏi ở đây có dược nhân không hả? Nếu có, chắc chắn thôn dân sẽ không nói. Nếu không có, vậy bọn họ đã đến sai chỗ.
Chẳng lẽ phải xông vào?
Trong đầu Từ Nguyên phương trượng vừa nghĩ vậy, chưa kịp do dự thì thấy phía sau lao lên mấy bóng người, lướt qua thôn dân đi thẳng đến những căn nhà đằng trước.
Mọi người hốt hoảng, nhìn kỹ mới phát hiện là người của Song Cực môn, Vô Vọng cung và Ma Giáo.
Trưởng làng cũng hoảng sợ, vội hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Thôn dân muốn đi ngăn lại bọn họ, trong tay còn cầm xẻng, xiên cá và gậy gộc.
Ba môn phái do mặt sẹo, Tả hộ pháp và Bạch trưởng lão dẫn đầu, không thèm để ý đến động tĩnh đằng sau, chỉ liếc qua những căn nhà rỗng tuếch liền vọt đến phía sau.
Bạch đạo đều im lặng nhìn, rất nhanh đã nghe thấy tiếng kêu to: “Bọn chúng muốn chạy trốn!”
Vừa dứt lời liền vang lên tiếng giao tranh liên tiếp, dường như còn nghe thấy tiếng sáo xa xa.
Cùng lúc đó, trưởng làng và những thôn dân khác cũng xé lớp ngụy trang, bay nhanh cách xa mấy người phương trượng, sau đó quay đầu nhắm thẳng về phía người của ba môn phái, ai ai cũng đều có võ công, hơn nữa còn không kém.
Chuyện đến nước này rồi thì không còn gì để nói nữa, nhất là nhóm hiệp khách bạch đạo, bọn họ không muốn sau đó phải nghe Tạ Quân Minh nói bọn họ nhát gan, vì vậy liền rút kiếm xông đến.
Đường làng rất chật hẹp.
Người của quân trắng không nhận được tin của chủ tử, đến tận khi đoàn người của Từ Nguyên phương trượng đến gần mới phát hiện có chuyện, muốn sắp xếp đưa dược nhân rút lui cũng không còn kịp nữa, cho nên lúc này đám dược nhân đều chen chúc trên đường, tuy có tiếng sáo nhưng trong thời gian ngắn rất khó phát huy được.
Nhân lúc đó, nhóm hiệp khách đã chạy đến sát bên.
Hai bên lập tức đánh nhau.
Tiếng sáo lập tức thay đổi giai điệu, bắt đầu dồn dập đầy sát khí, đám dược nhân bỗng rống rung trời, nội lực tăng vọt, ầm ầm lao ra.
“Rầm rầm” mấy tiếng.
Mấy hiệp khách gần dược nhân nhất không kịp đề phòng bị đánh bay, miệng mũi trào ra máu, rơi thẳng vào đám người. Lúc này chợt thấy bạch y lóe lên, một bóng người quen thuộc nhảy lên nóc nhà, đặt ngang cầm khẽ gảy, tiếng đàn lãnh liệt lập tức vang lên, đối chọi với tiếng sáo.
Nhóm hiệp khách được giảm áp lực, biết dược nhân là vô tội, bởi vậy chuyên tìm những người còn tỉnh táo mà đánh.
Trưởng làng híp mắt nhìn Đào cô nương đứng trên cao, đang nghĩ cách làm thế nào để giết người, thì thấy lại có mấy người nhảy lên, chính là Văn Nhân Hằng, Hiểu công tử, Tần Nguyệt Miên, Diệp giáo chủ và Tạ Quân Minh, bao quanh bảo vệ.
Đinh Hỉ Lai nhìn thấy, rối rắm một lúc cũng lên theo. Võ công của hắn yếu, nhưng lên nóc nhà vẫn được, liền đứng bên Hiểu công tử. Nhâm Thiểu Thiên và Vệ Tấn theo sát, một trái một phải bảo vệ hắn.
Diệp Hữu hỏi: “Không sợ sao?”
Đinh Hỉ Lai líu lưỡi nhìn dược nhân đang phát cuồng bên dưới, nghe vậy nuốt ngụm nước miếng, nói: “Không… Không sợ.”
Diệp Hữu cười nói: “Ngươi vẫn nên đứng bên Đinh các chủ đi.”
Đinh Hỉ Lai đáp: “Ta không đi, chắc chắn ông ấy không rảnh để mắt đến ta.”
Diệp Hữu không nói gì, giương mắt nhìn cuộc chiến.
Đinh Hỉ Lai cũng nhìn theo.
Từ khi vụ việc đăng diệt độc bắt đầu, đây là lần đầu tiên bạch đạo giao chiến chính diện với người của quân trắng, tuy lần trước Quỷ tướng công có dẫn người bao vây Thiếu Lâm, nhưng được Hiểu công tử hóa giải thành công, cũng không thương vong gì, hôm nay thì khác.
Đinh Hỉ Lai hoảng sợ nhìn hai bên xông vào chém giết, liếc thấy người bên cạnh đứng im không nhúc nhích, liền nhìn sang. Trong ấn tượng của hắn, Hiểu công tử không mất một binh một tốt nào cũng có thể xử lý người của đối phương, không biết lúc này có phải Hiểu công tử cũng đã dự liệu trước không.
Diệp Hữu nhận thấy tầm mắt của hắn, hỏi: “Sao vậy?”
Đinh Hỉ Lai muốn nói, bỗng lại nghe một tiếng sáo khác vang lên, vội vàng nhìn xuống, ngó khắp nơi.
Diệp Hữu chỉ vào một hướng: “Ở đó.”
Đinh Hỉ Lai nhìn sang, quả nhiên thấy trong góc phòng có người đang đứng nấp, chính là trưởng làng kia. Cây sáo trong tay lão khá kỳ lạ, Đinh Hỉ Lai nhìn mấy lần mới nghĩ được là rút từ trong gậy chống ra.
Chuyện đầu tiên trưởng làng làm là đối địch với Đào cô nương.
Nội lực của lão cao, không chịu ảnh hưởng quá lớn, nên chuyên tâm đánh với Đào cô nương.
Kẻ thổi sáo trước đó nhẹ gánh, tiếp tục chỉ huy dược nhân công kích, một lúc sau lại có một kẻ thổi sáo khác dưới sự bao vây của bạch đạo tìm được lỗ hổng gia nhập vào, cùng trưởng làng tấn công Đào cô nương.
Nơi đây là đại bản doanh của dược nhân, kẻ thổi sáo có rất nhiều, nhưng Đào cô nương lại chỉ có một.
Không ít người của bạch đạo hiểu rõ điều này, trong lòng rất nặng nề, sau đó đồng loạt tấn công mấy kẻ thổi sáo kia, nhưng bọn chúng đứng giữa dược nhân tầng tầng lớp lớp, muốn giết được nói dễ hơn làm?
Nét mặt Đào cô nương không đổi, nhưng trán lấm tấm mồ hôi, mặt cũng dần trắng bệch. Nàng nhíu mày, vừa định tăng lực, nhưng người bên cạnh lại đè tay nàng lại.
Nàng hít sâu một hơi: “Sao vậy?”
Diệp Hữu buông ra: “Đừng cậy mạnh.”
Đào cô nương nói: “Nhưng bên dưới…”
Diệp Hữu đáp: “Không sao.”
Đào cô nương luôn tin tưởng y, liền buông dây đàn ra, ngồi trên nóc nhà điều hòa nội lực. Tần Nguyệt Miên nhanh nhẹn lấy thuốc chữa thương ra đưa cho nàng, Đào cô nương nói tiếng cảm ơn, sau khi ăn xong nhắm mắt lại, thật sự mặc kệ chuyện bên dưới.
Tiếng đàn dừng lại, kẻ thổi sáo quả thực như cá gặp nước.
Đám dược nhân đồng loạt gào lên, phát cuồng công kích bạch đạo. Bọn chúng có người là hiệp khách mất tích đã lâu, có người là đệ tử danh môn. Người của bạch đạo biết chúng không thể làm chủ chính mình, nên không thể giết thẳng tay, bởi vậy lần nào ra tay cũng kiêng dè, rất nhanh đã rơi vào thế yếu.
Trưởng làng đảo đảo mắt, thay đổi làn điệu.
Mấy tên dược nhân cầm kiếm đứng đằng trước lão đỏ mắt đổi hướng, nhảy phốc lên, lao thẳng về mấy người trên nóc nhà.
Kiếm khí lãnh liệt xen lẫn sát khí hiện rõ giữa mày, làm nổi bật đôi mắt điên cuồng của dược nhân, vô cùng đáng sợ. Đinh Hỉ Lai từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phải chuyện thế này, không biết là sợ choáng váng hay không phản ứng kịp, mà ngây người đứng im không nhúc nhích.
Diệp Hữu tất nhiên cũng không nhúc nhích, bình tĩnh đứng nhìn.
Văn Nhân Hằng bước ra một bước che chở cho y, ngay lúc dược nhân sắp lao đến thì tung một chưởng đánh bay ra ngoài. Cùng lúc đó, mấy người Tạ Quân Minh, Bách Lý trưởng lão, Nhâm Thiểu Thiên cũng đồng loạt ra tay, giao thủ với mấy tên dược nhân kia.
Từ Nguyên phương trượng cùng Huyền Dương chưởng môn và các vị tiền bối đã đến đây, chỉ nhìn qua liền nhận rõ kẻ thổi sáo điều khiển dược nhân chính là mấu chốt. Đinh các chủ vung kiếm, không nói hai lời dẫn ‘Nguyệt Ảnh’ đi đến. Ngụy trang chủ cũng không tụt lại, gần như ra tay cùng lúc với ông.
Hai người họ là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng của bạch đạo, ‘Nguyệt Ảnh’ và ‘Thương Khung’ cũng rất nổi danh, đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thực lực không thể coi thường, chỉ chớp mắt đã vạch ra một đường.
Bạch đạo lập tức tăng thêm sĩ khí, theo sát bọn họ đánh vào trong.
Trưởng làng chưa từng có ý ham chiến, trước lúc chiếm thế đã vừa đánh vừa lui, bây giờ lại càng không muốn ở lại, muốn rút nhanh. Nhưng ngay khi lão xoay người, thì thấy trong phòng xuất hiện mấy người, thanh niên cầm đầu mặc đồ trắng, gương mặt không chút biểu cảm, sát khí bốn phương, chính là Bạch trưởng lão của Ma Giáo, là vị trưởng lão thực lực rất mạnh.
Trưởng làng lập tức nghĩ ra được nhân lúc nhóm hiệp khách và dược nhân đánh nhau, những người này đã im lặng lẻn ra sau, sắc mặt thay đổi: “Các ngươi…”
Bạch trưởng lão không nhiều lời, vung tay đánh.
Trưởng làng vội vã tránh né.
Mấy năm nay tuy lão ở trong làng chài, nhưng luôn biết rõ những gì xảy ra bên ngoài, Tạ Quân Minh Diệp Hữu và những thuộc hạ của bọn họ đều là trọng điểm chú ý, cho nên lão biết vị trưởng lão Ma Giáo này luôn có vẻ chưa tỉnh ngủ, nhưng một khi ra tay lại rất hung tàn, không hề chậm chạp chút nào.
Bạch trưởng lão thấy lão né ra cũng không bám theo, thuận thế tung chưởng về phía kẻ đứng đằng sau lão, kẻ đó chưa kịp tránh đã bị đánh đến miệng phun đầy máu tươi, ngất xỉu.
Mặt sẹo cùng người của Vô Vọng cung cũng lao đến từ hướng khác, chia ra đánh mấy kẻ thổi sáo còn lại, trưởng làng liếc thấy, vội vã gào lên: “Rút! Rút!”
Lão vừa nói vừa trốn tránh truy sát của Bạch trưởng lão, vừa thổi sáo lệnh cho dược nhân ở yên đó, dẫn người rút khỏi làng. Bạch đạo tất nhiên không muốn để chúng chạy trốn dễ dàng, liền tiếp tục đuổi theo, nhưng dược nhân nhận được lệnh còn đang liều mạng tấn công, người của bạch đạo phải mất thêm thời gian mới được.
Diệp Hữu xem xét tình hình, dời mắt đi, lại nhìn về phía hai người được người của ‘Thương Khung’ che chở đứng phía dưới bọn họ, khóe miệng nhếch lên, ôn hòa nói: “Tiểu Nhu cô nương, Dương công tử, đao kiếm không có mắt đứng ở dưới rất nguy hiểm, hay là đi lên đi?”
Ngụy Giang Nhu và Dương công tử cùng nhìn y.
Diệp Hữu nói: “Hơn nữa ở trên này nhìn rõ hơn.”
Ngụy Giang Nhu nhìn y, do dự một lúc, gật gật đầu.
Văn Nhân Hằng trước đó cũng nhắm chuẩn vị trí mới đi ngăn đoàn xe lại, cho nên đợi các vị tiền bối vượt qua núi, lại xem bản đồ mấy lần, thì phát hiện làng Bắc Nhạn ngay sát bên này.
Mấy vị chưởng môn kia vẫn canh cánh chuyện Mai trưởng lão rời đi.
Nguyên nhân là vì trước đây dù nhiều hoặc ít thì họ cũng từng bị hai tên này ức hiếp, thậm chí ban đầu khi Tạ Quân Minh tham gia vào, bọn họ còn từng nghi ngờ Tạ Quân Minh có phải là quân trắng không. Tuy sau đó đã nhận thấy hai bên có thể đối lập, nhưng cũng không thể thay đổi ấn tượng xấu của họ về hai tên này.
Bởi vậy lúc này trong đầu họ đều chỉ nghĩ “Liệu có phải hai tên này thấy đi đường chán quá nên mới tìm chuyện để làm không” “Liệu có phải khó chịu khi thấy bọn họ hành động chậm chạp, nên bảo Mai trưởng lão âm thầm đặt bẫy một lưới bắt hết bọn họ, sau đó thẩm vấn ai là quân trắng” “Hay là bỗng dưng thấy không thích chút địa vị hắc đạo ấy nữa, đợi bọn họ với dược nhân lưỡng bại câu thương rồi làm ngư ông đắc lợi” vân vân.
Nhưng không đợi bọn họ làm rõ chuyện hoặc moi được chút gì từ miệng Bạch trưởng lão, thì đám người đi đầu đã xông vào làng Bắc Nhạn.
Làng Bắc Nhạn xây nhà san sát nhau, sắp xếp cũng rất đặc biệt.
Nếu quan sát từ trên cao, thì sẽ phát hiện tổng thể làng này chính là một sơn trại cực lớn.
Chắc là đã nghe thấy tiếng, nên khi đám người bạch đạo đằng đằng sát khí xông đến, thì đã có không ít thôn dân tụ tập đến khoảnh đất trống trước làng, người đứng đầu già cả, mặc bộ đồ cũ nát, trong tay cầm một cây gậy chống.
“Ta là trưởng làng…” Lão giả hoảng sợ nhìn bọn họ, mắt dời đến chỗ Từ Nguyên phương trượng, run rẩy hỏi, “Đại sư, không biết các vị đến có chuyện gì?”
Nhìn có giống người của quân trắng đâu.
Mọi người nhìn những thôn dân chất phác kia, trong đầu đầy nghi ngờ.
Từ Nguyên phương trượng theo thói quen niệm a di đà phật, sau đó không biết nên nói gì nữa.
Hỏi ở đây có dược nhân không hả? Nếu có, chắc chắn thôn dân sẽ không nói. Nếu không có, vậy bọn họ đã đến sai chỗ.
Chẳng lẽ phải xông vào?
Trong đầu Từ Nguyên phương trượng vừa nghĩ vậy, chưa kịp do dự thì thấy phía sau lao lên mấy bóng người, lướt qua thôn dân đi thẳng đến những căn nhà đằng trước.
Mọi người hốt hoảng, nhìn kỹ mới phát hiện là người của Song Cực môn, Vô Vọng cung và Ma Giáo.
Trưởng làng cũng hoảng sợ, vội hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Thôn dân muốn đi ngăn lại bọn họ, trong tay còn cầm xẻng, xiên cá và gậy gộc.
Ba môn phái do mặt sẹo, Tả hộ pháp và Bạch trưởng lão dẫn đầu, không thèm để ý đến động tĩnh đằng sau, chỉ liếc qua những căn nhà rỗng tuếch liền vọt đến phía sau.
Bạch đạo đều im lặng nhìn, rất nhanh đã nghe thấy tiếng kêu to: “Bọn chúng muốn chạy trốn!”
Vừa dứt lời liền vang lên tiếng giao tranh liên tiếp, dường như còn nghe thấy tiếng sáo xa xa.
Cùng lúc đó, trưởng làng và những thôn dân khác cũng xé lớp ngụy trang, bay nhanh cách xa mấy người phương trượng, sau đó quay đầu nhắm thẳng về phía người của ba môn phái, ai ai cũng đều có võ công, hơn nữa còn không kém.
Chuyện đến nước này rồi thì không còn gì để nói nữa, nhất là nhóm hiệp khách bạch đạo, bọn họ không muốn sau đó phải nghe Tạ Quân Minh nói bọn họ nhát gan, vì vậy liền rút kiếm xông đến.
Đường làng rất chật hẹp.
Người của quân trắng không nhận được tin của chủ tử, đến tận khi đoàn người của Từ Nguyên phương trượng đến gần mới phát hiện có chuyện, muốn sắp xếp đưa dược nhân rút lui cũng không còn kịp nữa, cho nên lúc này đám dược nhân đều chen chúc trên đường, tuy có tiếng sáo nhưng trong thời gian ngắn rất khó phát huy được.
Nhân lúc đó, nhóm hiệp khách đã chạy đến sát bên.
Hai bên lập tức đánh nhau.
Tiếng sáo lập tức thay đổi giai điệu, bắt đầu dồn dập đầy sát khí, đám dược nhân bỗng rống rung trời, nội lực tăng vọt, ầm ầm lao ra.
“Rầm rầm” mấy tiếng.
Mấy hiệp khách gần dược nhân nhất không kịp đề phòng bị đánh bay, miệng mũi trào ra máu, rơi thẳng vào đám người. Lúc này chợt thấy bạch y lóe lên, một bóng người quen thuộc nhảy lên nóc nhà, đặt ngang cầm khẽ gảy, tiếng đàn lãnh liệt lập tức vang lên, đối chọi với tiếng sáo.
Nhóm hiệp khách được giảm áp lực, biết dược nhân là vô tội, bởi vậy chuyên tìm những người còn tỉnh táo mà đánh.
Trưởng làng híp mắt nhìn Đào cô nương đứng trên cao, đang nghĩ cách làm thế nào để giết người, thì thấy lại có mấy người nhảy lên, chính là Văn Nhân Hằng, Hiểu công tử, Tần Nguyệt Miên, Diệp giáo chủ và Tạ Quân Minh, bao quanh bảo vệ.
Đinh Hỉ Lai nhìn thấy, rối rắm một lúc cũng lên theo. Võ công của hắn yếu, nhưng lên nóc nhà vẫn được, liền đứng bên Hiểu công tử. Nhâm Thiểu Thiên và Vệ Tấn theo sát, một trái một phải bảo vệ hắn.
Diệp Hữu hỏi: “Không sợ sao?”
Đinh Hỉ Lai líu lưỡi nhìn dược nhân đang phát cuồng bên dưới, nghe vậy nuốt ngụm nước miếng, nói: “Không… Không sợ.”
Diệp Hữu cười nói: “Ngươi vẫn nên đứng bên Đinh các chủ đi.”
Đinh Hỉ Lai đáp: “Ta không đi, chắc chắn ông ấy không rảnh để mắt đến ta.”
Diệp Hữu không nói gì, giương mắt nhìn cuộc chiến.
Đinh Hỉ Lai cũng nhìn theo.
Từ khi vụ việc đăng diệt độc bắt đầu, đây là lần đầu tiên bạch đạo giao chiến chính diện với người của quân trắng, tuy lần trước Quỷ tướng công có dẫn người bao vây Thiếu Lâm, nhưng được Hiểu công tử hóa giải thành công, cũng không thương vong gì, hôm nay thì khác.
Đinh Hỉ Lai hoảng sợ nhìn hai bên xông vào chém giết, liếc thấy người bên cạnh đứng im không nhúc nhích, liền nhìn sang. Trong ấn tượng của hắn, Hiểu công tử không mất một binh một tốt nào cũng có thể xử lý người của đối phương, không biết lúc này có phải Hiểu công tử cũng đã dự liệu trước không.
Diệp Hữu nhận thấy tầm mắt của hắn, hỏi: “Sao vậy?”
Đinh Hỉ Lai muốn nói, bỗng lại nghe một tiếng sáo khác vang lên, vội vàng nhìn xuống, ngó khắp nơi.
Diệp Hữu chỉ vào một hướng: “Ở đó.”
Đinh Hỉ Lai nhìn sang, quả nhiên thấy trong góc phòng có người đang đứng nấp, chính là trưởng làng kia. Cây sáo trong tay lão khá kỳ lạ, Đinh Hỉ Lai nhìn mấy lần mới nghĩ được là rút từ trong gậy chống ra.
Chuyện đầu tiên trưởng làng làm là đối địch với Đào cô nương.
Nội lực của lão cao, không chịu ảnh hưởng quá lớn, nên chuyên tâm đánh với Đào cô nương.
Kẻ thổi sáo trước đó nhẹ gánh, tiếp tục chỉ huy dược nhân công kích, một lúc sau lại có một kẻ thổi sáo khác dưới sự bao vây của bạch đạo tìm được lỗ hổng gia nhập vào, cùng trưởng làng tấn công Đào cô nương.
Nơi đây là đại bản doanh của dược nhân, kẻ thổi sáo có rất nhiều, nhưng Đào cô nương lại chỉ có một.
Không ít người của bạch đạo hiểu rõ điều này, trong lòng rất nặng nề, sau đó đồng loạt tấn công mấy kẻ thổi sáo kia, nhưng bọn chúng đứng giữa dược nhân tầng tầng lớp lớp, muốn giết được nói dễ hơn làm?
Nét mặt Đào cô nương không đổi, nhưng trán lấm tấm mồ hôi, mặt cũng dần trắng bệch. Nàng nhíu mày, vừa định tăng lực, nhưng người bên cạnh lại đè tay nàng lại.
Nàng hít sâu một hơi: “Sao vậy?”
Diệp Hữu buông ra: “Đừng cậy mạnh.”
Đào cô nương nói: “Nhưng bên dưới…”
Diệp Hữu đáp: “Không sao.”
Đào cô nương luôn tin tưởng y, liền buông dây đàn ra, ngồi trên nóc nhà điều hòa nội lực. Tần Nguyệt Miên nhanh nhẹn lấy thuốc chữa thương ra đưa cho nàng, Đào cô nương nói tiếng cảm ơn, sau khi ăn xong nhắm mắt lại, thật sự mặc kệ chuyện bên dưới.
Tiếng đàn dừng lại, kẻ thổi sáo quả thực như cá gặp nước.
Đám dược nhân đồng loạt gào lên, phát cuồng công kích bạch đạo. Bọn chúng có người là hiệp khách mất tích đã lâu, có người là đệ tử danh môn. Người của bạch đạo biết chúng không thể làm chủ chính mình, nên không thể giết thẳng tay, bởi vậy lần nào ra tay cũng kiêng dè, rất nhanh đã rơi vào thế yếu.
Trưởng làng đảo đảo mắt, thay đổi làn điệu.
Mấy tên dược nhân cầm kiếm đứng đằng trước lão đỏ mắt đổi hướng, nhảy phốc lên, lao thẳng về mấy người trên nóc nhà.
Kiếm khí lãnh liệt xen lẫn sát khí hiện rõ giữa mày, làm nổi bật đôi mắt điên cuồng của dược nhân, vô cùng đáng sợ. Đinh Hỉ Lai từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phải chuyện thế này, không biết là sợ choáng váng hay không phản ứng kịp, mà ngây người đứng im không nhúc nhích.
Diệp Hữu tất nhiên cũng không nhúc nhích, bình tĩnh đứng nhìn.
Văn Nhân Hằng bước ra một bước che chở cho y, ngay lúc dược nhân sắp lao đến thì tung một chưởng đánh bay ra ngoài. Cùng lúc đó, mấy người Tạ Quân Minh, Bách Lý trưởng lão, Nhâm Thiểu Thiên cũng đồng loạt ra tay, giao thủ với mấy tên dược nhân kia.
Từ Nguyên phương trượng cùng Huyền Dương chưởng môn và các vị tiền bối đã đến đây, chỉ nhìn qua liền nhận rõ kẻ thổi sáo điều khiển dược nhân chính là mấu chốt. Đinh các chủ vung kiếm, không nói hai lời dẫn ‘Nguyệt Ảnh’ đi đến. Ngụy trang chủ cũng không tụt lại, gần như ra tay cùng lúc với ông.
Hai người họ là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng của bạch đạo, ‘Nguyệt Ảnh’ và ‘Thương Khung’ cũng rất nổi danh, đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thực lực không thể coi thường, chỉ chớp mắt đã vạch ra một đường.
Bạch đạo lập tức tăng thêm sĩ khí, theo sát bọn họ đánh vào trong.
Trưởng làng chưa từng có ý ham chiến, trước lúc chiếm thế đã vừa đánh vừa lui, bây giờ lại càng không muốn ở lại, muốn rút nhanh. Nhưng ngay khi lão xoay người, thì thấy trong phòng xuất hiện mấy người, thanh niên cầm đầu mặc đồ trắng, gương mặt không chút biểu cảm, sát khí bốn phương, chính là Bạch trưởng lão của Ma Giáo, là vị trưởng lão thực lực rất mạnh.
Trưởng làng lập tức nghĩ ra được nhân lúc nhóm hiệp khách và dược nhân đánh nhau, những người này đã im lặng lẻn ra sau, sắc mặt thay đổi: “Các ngươi…”
Bạch trưởng lão không nhiều lời, vung tay đánh.
Trưởng làng vội vã tránh né.
Mấy năm nay tuy lão ở trong làng chài, nhưng luôn biết rõ những gì xảy ra bên ngoài, Tạ Quân Minh Diệp Hữu và những thuộc hạ của bọn họ đều là trọng điểm chú ý, cho nên lão biết vị trưởng lão Ma Giáo này luôn có vẻ chưa tỉnh ngủ, nhưng một khi ra tay lại rất hung tàn, không hề chậm chạp chút nào.
Bạch trưởng lão thấy lão né ra cũng không bám theo, thuận thế tung chưởng về phía kẻ đứng đằng sau lão, kẻ đó chưa kịp tránh đã bị đánh đến miệng phun đầy máu tươi, ngất xỉu.
Mặt sẹo cùng người của Vô Vọng cung cũng lao đến từ hướng khác, chia ra đánh mấy kẻ thổi sáo còn lại, trưởng làng liếc thấy, vội vã gào lên: “Rút! Rút!”
Lão vừa nói vừa trốn tránh truy sát của Bạch trưởng lão, vừa thổi sáo lệnh cho dược nhân ở yên đó, dẫn người rút khỏi làng. Bạch đạo tất nhiên không muốn để chúng chạy trốn dễ dàng, liền tiếp tục đuổi theo, nhưng dược nhân nhận được lệnh còn đang liều mạng tấn công, người của bạch đạo phải mất thêm thời gian mới được.
Diệp Hữu xem xét tình hình, dời mắt đi, lại nhìn về phía hai người được người của ‘Thương Khung’ che chở đứng phía dưới bọn họ, khóe miệng nhếch lên, ôn hòa nói: “Tiểu Nhu cô nương, Dương công tử, đao kiếm không có mắt đứng ở dưới rất nguy hiểm, hay là đi lên đi?”
Ngụy Giang Nhu và Dương công tử cùng nhìn y.
Diệp Hữu nói: “Hơn nữa ở trên này nhìn rõ hơn.”
Ngụy Giang Nhu nhìn y, do dự một lúc, gật gật đầu.
Danh sách chương