Kim Huyên tới bệnh viện đưa bản sao hồ sơ bệnh án cho Quách Lôi.

Hôm qua Quách Lôi mang hồ sơ về nhà nghiên cứu, sáng nay quên mang đi. Kim Huyên biết buổi chiều anh họp hội chẩn ca bệnh này, sẽ cần hồ sơ nên tiện đường mang đến bệnh viện.

Quách Lôi là bác sĩ khoa tim mạch lồng ngực, chồng Kim Huyên. Họ lấy nhau đã 3 năm nhưng chưa có con vì cô bận học thạc sĩ kinh tế. Hai bên gia đình sốt ruột muốn bế cháu, thúc giục liên tục. Kim Huyên định năm nay sẽ sinh em bé.

Cô đến phòng làm việc của Quách Lôi, lấy chìa khoá mở cửa, định để hồ sơ lên bàn, khi nào anh xong việc quay lại sẽ thấy.

Cửa mở, Kim Huyên sửng sốt, toàn thân đóng băng khi thấy Quách Lôi và Đặng Sương, y tá cùng khoa, đang điên cuồng hôn môi. Đặng Sương ngồi trên bàn làm việc, chân xoạc rộng, Quách Lôi đứng vào giữa hai chân cô ta, ôm chặt như keo dán, môi lưỡi quấn quýt phát ra âm thanh lép nhép.

Tiếng mở cửa khiến cả hai giật thót mình, vội vàng tách ra nhưng muộn rồi, Kim Huyên đã trông thấy toàn bộ.

Đặng Sương vội vã kéo váy xuống, cài lại hai cúc áo, che đậy bộ ngực trắng ngần lồ lộ, biểu tình thất thố chột dạ.

Quách Lôi ngược lại trông khá bình tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng trí thức phủ một tầng khắc nghiệt.

Cổ họng Kim Huyên như bị bóp nghẹn, tim hung hăng đau một trận. Cô lắp bắp:

- Quách Lôi… Chúng ta là vợ chồng… Anh đang làm gì vậy? - Cô thấy rồi, có cần hỏi không? – Quách Lôi cười gằn, rút thuốc lá ra châm.

Kim Huyên sửng sốt:

- Cái gì cơ?

- Tôi và Đặng Sương qua lại với nhau một thời gian rồi.

Kim Huyên không thể tin vào tai mình:

- Anh… ngoại tình?

- Thì thế nào? Cô thanh cao sang chảnh, không thoả mãn nhu cầu của tôi. Chẳng lẽ tôi phải đi tu theo cô?

- Anh nói cái gì? Tôi không thoả mãn nhu cầu của anh khi nào? Mỗi lần anh muốn làm, tôi đều phối hợp…

- Thôi đi. – Quách Lôi cười khẩy khinh bỉ. – Phối hợp của cô là nằm cứng đơ như con cá chết để tôi thích làm gì thì làm à? Cô thấy mình có giống một người vợ không? Tối ngày đi biệt tăm, không chăm sóc chồng, cơm không nấu, nhà không dọn, làm tình thì như bị cưỡng ép. Tôi chịu đủ rồi…

Nước mắt Kim Huyên rơm rớm trên mi. Cô kêu lên oan ức:

- Anh nói gì thế? Tôi đang học thạc sĩ, chương trình rất nặng… Nếu anh không thích tôi im lặng khi làm tình thì phải nói ra, tôi mới biết mà sửa chứ… Anh chẳng nói chẳng rằng, không đưa ra bất cứ tín hiệu nào, đùng một cái phản bội tôi rồi nguỵ biện…

- Kim Huyên, cô mà biết sửa ấy à? Đại tiểu thư mắt cao hơn đầu như cô chỉ bắt người khác sửa đổi vì mình, đâu có vì ai mà thay đổi. Ngày thường cô tích chữ như vàng, sao hôm nay nói nhiều thế? Cô cộc cằn, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình… có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi không?

- Tôi… vì anh mới đi học thạc sĩ…

- Tôi không cần học vị của cô. Tôi lấy vợ chứ không lấy một con mọt sách suốt ngày chỉ biết học.

- Nhưng chính anh nói muốn tôi đi học… - Nước mắt lách tách rơi xuống gò má cô.

Cô chịu khó chịu khổ thế này là gì ai?

Vì Quách Lôi là bác sĩ nổi tiếng nhất nhì thành phố. Anh ta nói muốn cô học cao hơn để được nở mày nở mặt với bạn bè.

Cô nghe theo, đi học, đương nhiên không có thời gian làm việc nhà. Nhưng ở nhà có giúp việc rồi cơ mà. Quách Lôi lại vin vào cớ đó ra ngoài cặp bồ, bị bắt gặp không hối cải, còn ngang ngược đổ lỗi cho cô.

Quách Lôi phiền chán khi thấy Kim Huyên khóc, kéo Đặng Sương vào lòng, hôn lên môi cô ta:

- Tôi chỉ muốn một phụ nữ có thể ở bên cạnh chăm sóc, yêu thương, chiều chuộng tôi. Cô giống như bức tượng vàng, tôi không thờ được.

- Anh không còn yêu tôi? Trước kia là anh chạy theo tán tỉnh, là anh…

- Trước kia tôi tưởng cô ngọt ngào, dịu dàng, yếu đuối… Nhưng mà nhìn cô xem… Cô là một tảng băng di động, giả vờ để lừa người. Cô không bằng một góc của Đặng Sương.

Kim Huyên nhìn Đặng Sương yểu điệu thục nữ, sợ hãi nép trong lòng Quách Lôi, tim như bị nghiền nát dưới bàn chông.

Hoá ra chồng cô thích loại phụ nữ như vậy.

- Đừng tỏ ra đáng thương. Tôi mới là kẻ đáng thương vì lãng phí 3 năm bên cô. Ở cạnh cô thật áp lực và lạnh lẽo. Chỉ có Đặng Sương mang lại cho tôi cảm giác được yêu, được tôn trọng.

- Tôi không tôn trọng anh sao? Tôi nỗ lực vì anh… vì yêu anh…

- Nực cười. Ai cần tình yêu từ một con rối gỗ như cô? Cái tôi cần là phụ nữ…

Kim Huyên không thể tin người trước mặt là chồng mình.

Rõ ràng sáng nay đi làm anh ta còn dịu dàng ngọt ngào hôn tạm biệt cô…

Lòng cô đau như cắt, môi run rẩy lắp bắp:

- Nếu vậy… ly hôn đi…

- Cô đùa đấy à? – Quách Lôi cười khẩy, ôm chặt cơ thể Đặng Sương, vuốt eo, bóp mông cô ta, khoé miệng nhếch lên đểu cáng. – Cô lừa tôi, lãng phí 3 năm của tôi. Giờ muốn ly hôn? Đừng hòng. Cứ ngồi đó nhìn tôi và Đặng Sương ân ái 3 năm nữa đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện