Kim Huyên tức giận, không ngờ Quách Lôi trơ tráo đến vậy.

Người này có phải chồng cô không? - Anh có liêm sỉ không? Ngoại tình còn thách thức tôi? Không sợ tôi đi rêu rao khắp nơi?

- Cô dám? – Quách Lôi nhướn mày, biểu tình hung hãn. – Hồ gia nhà cô cần mặt mũi hơn tôi. Bố cô đang chạy đua vào ghế đại biểu Quốc Hội, cô cứ thử nói xấu tôi xem. Tôi sẽ tung tin cô bắt cá hai tay, có chồng còn lăng loàn cặp kè với giáo sư đại học và nghiên cứu sinh cùng khoa.

- Anh… Đồ khốn ngậm máu phun người.

Kim Huyên không thể chịu nổi đau đớn và tức giận, lao vào vung tay muốn tát Quách Lôi.

Thế nhưng gã nhanh hơn, giấu Đặng Sương sau lưng che chở, tát bốp vào mặt Kim Huyên khiến cô ngã xuống.

Ánh mắt Đặng Sương loé sáng hả hê ác ý, nép sau lưng Quách Lôi đóng vai thục nữ yêu kiều sợ sệt.

Kim Huyên ù tai, hoa mắt, sờ tay lên mặt:

- Tên khốn kiếp… anh dám đánh tôi?

- Phải đấy. Tôi còn dám làm nhiều chuyện khác. Cút đi…

- Tôi sẽ kiện ly hôn.

Kim Huyên loạng choạng đứng dậy chùi nước mắt, thẳng lưng bỏ đi. Quách Lôi cười gằn:

- Kiện đi. Con ngoan của mẹ… Tôi chờ đơn kiện của cô. Để xem bố mẹ cô có cho cô kiện không.

Cô sập cửa lại sau lưng, bước nhanh như chạy, toàn thân nổi da gà, một cơn buồn nôn dâng lên cổ họng.

Không thể nhịn được đến khi ra ngoài, Kim Huyên lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo vì ghê tởm.

Hoá ra người đàn ông mà cô gọi là chồng, hết mực yêu thương lâu nay chỉ là một thằng khốn lừa đảo. Ở nhà, gã giả vờ giả vịt yêu thương ngọt ngào. Ra ngoài gã ngoại tình với Đặng Sương, vốn là bạn học cấp 3 của cô. Khi bị bắt gặp thì trơ trẽn thừa nhận, đổ lỗi cho cô, còn không đồng ý ly hôn, thách thức cô.

Kim Huyên bị cả bạn và chồng phản bội trắng trợn, bị cắm sừng.

Tim cô đau nhức nhối, nước mắt không kìm được tuôn xối xả.

Cô oà lên khóc nức nở.

Ban đầu là Quách Lôi theo đuổi cô. Gã chẳng xuất sắc, vì có Quách gia chống lưng nên mới có chút hào quang phú nhị đại. Kim Huyên được rất nhiều người theo đuổi, không để Quách Lôi vào mắt.

Gã kiên trì trồng cây si, tặng hoa tặng quà, quan tâm chăm sóc mặc cho cô cự tuyệt hết lần này đến lần khác.

Gã lấy lòng bố mẹ cô, chiều chuộng cô hết mực.

Mưa dầm thấm lâu, Kim Huyên bị tình yêu dịu dàng và ân cần của gã hạ gục, nhận lời yêu, đồng ý kết hôn.

Hôn nhân của họ êm đềm không sóng gió. Cả hai tôn trọng lẫn nhau, bận rộn vì công việc nhưng vẫn dành thời gian ra ngoài hẹn hò lãng mạn, tận hưởng cuộc sống.

Thật không ngờ, toàn bộ chỉ là ảo tưởng của mình cô.

Quách Lôi không hài lòng, chê cô lạnh lùng cao ngạo, chê cô ít nói, chê cô cứng nhắc khi làm tình.

Tại sao gã không nói thẳng vào mặt cô?

Cô có thể vì gã mà hạ thấp tiêu chuẩn chọn chồng; vì gã mà chạy đi học thạc sĩ, không đến công ty của bố làm việc; vì gã mà 27 tuổi vẫn chưa bắt đầu sự nghiệp riêng…

Có gì cô không thể thay đổi vì gã đây?

Hay tất cả chỉ là nguỵ biện?

Quách Lôi chán cô, hết yêu cô, thèm của lạ nên ra ngoài lang chạ, kiếm cớ bao che?

Kim Huyên khóc hơn hai tiếng đồng hồ trong nhà vệ sinh rồi thẫn thờ ra xe, về nhà mẹ đẻ.

Cô phải ly hôn.

Cô không chấp nhận sự phản bội.



Kim Huyên lái xe về nhà nói chuyện với mẹ.

Tư Mộng nghe xong quát lớn:

- Con bị điên à? Ly hôn? Con muốn bôi tro trát trấu lên mặt bố?

- Nhưng mà… anh ta ngoại tình… - Kim Huyên sửng sốt vì phản ứng của mẹ.

Tư Mộng tức giận làm một tràng:

- Ngoại tình cũng không thể ly hôn. Đàn ông có sự nghiệp, ra ngoài đi làm đứa nào chẳng sa ngã chút ít. Con nhìn bố con mà xem, ngày xưa cũng lén lút cặp kè không ít gái gú linh tinh. Có con và các em rồi bố mới tu tâm dưỡng tính, chẳng phải giờ vẫn yên ổn ở bên cạnh mẹ con ta đấy sao. Nếu vừa gặp chuyện mẹ cũng nhảy chồm chồm đòi ly hôn thì làm sao con và hai em có mặt trên đời?

- Mẹ… Mẹ chấp nhận được, nhưng con…

- Không nhưng gì hết. Là phụ nữ thì phải biết mềm mỏng, biết giữ chồng, giật chồng khỏi tay hồ ly mang về nhà. Mẹ bảo con sinh đứa nhỏ đi, con không chịu, chồng con mới chán chường đi cặp bồ. Lập tức sinh một đứa đi.

Kim Huyên nói không lại mẹ, vừa oan vừa tức, nước mắt rơi lã chã:

- Anh ta không sốt ruột chuyện con cái. Anh ta chê con như tảng băng…

- Thì con đúng là tảng băng còn gì. Mẹ đã dặn phải nhường nhịn nó, phải khéo léo chiều chuộng.

- Con thế này là do mẹ dạy mà. – Kim Huyên gào lên, oà khóc. – Mẹ dạy con thành tiểu thư cao quý… Mẹ huấn luyện con từ nhỏ đến lớn, phải đạo mạo, cao sang… Con quen rồi, nhìn không lọt mắt những chuyện “xô bồ”. Bảo con hạ mình “chiều chuộng” anh ta… làm ra những động tác thô tục, con không làm được.

Tư Mộng chỉ chỉ vào mặt Kim Huyên, chỉ hận rèn sắt không thành thép:

- Đấy, cho nên nó cặp bồ là lỗi tại con…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện