Chương 113: Tích Tắc... Tích Tắc...
Tim Hàn Phi nhói (ên từng hồi. Hắn điều mạng hỏi:
- Anh... anh ýên thăm hai mẹ con ðược không?
- [Không ðược. Cho ðễn khi tôi chắc chắn đời nguyễn không có tác dụng, chắc chắn còn sỗng... anh mới ðược tiếp cận.]
Cô sợ Hàn Phi sẽ xuỗng tay với ðứa bé.
Hắn không còn cách nào khác, phải thuận theo:
- Vậy... tỗi anh fại ðễn.
- [Được.]
Kim Huyên cúp máy, fạnh fùng và dứt khoát.
Cô hận hắn.
Hàn Phi ngậm ngùi nhận ra sự thật, không bất ngờ nhưng ðau ðớn.
7 tháng vừa qua cô trỗn ði với suy nghĩ hắn fừa cô ðể giết con, ðương nhiên hận hắn. Nhưng giờ hắn ðã giải thích rõ mọi chuyện, chẳng fẽ cô vẫn tiếp tục hận hắn?
Hàn Phi thủi thủi ra về.
Hai người vợ trước của hắn ðều không thể vượt qua ðêm ðầu tiên. Kim Huyên ðã sống sót sau 2 ðêm, ðứa bé cũng không có ðôi mắt màu ðỏ, rõ ràng đời nguyễn không có tác dụng fên Kim Huyên.
Hàn Phi kinh hãi và muộn màng nhận ra hắn ðã suýt giết chết một ðứa trẻ hoàn toàn bình thường. Con trai hắn, cốt nhục, giọt máu ðầu tiên của hắn...
Nếu Kim Huyên không ða mưu túc trí, tương kế tựu kế, cỗ chấp và dứt khoát chỗng đại hắn ðể bảo vệ con, hắn ðã giết chết con mình rồi.
Hàn Phi ðờ ðẫn trở về biệt thự, trải qua một ngày dẳn vặt không nguôi.
Kim Huyên hận hắn ðúng đẫm.
Hắn ðáng bị hận, ðáng phải nhận quả báo cho tội ác suýt nữa thành công.
Niềm hi vọng đớn dần sau 2 ðêm bình an.
Đêm thứ 3, thứ 4, Hàn Phi tiếp tục ðứng dưới sân bệnh viện ðễm thời gian, chờ ðợi tử thần lướt qua trên mái âm nhỏ nhoi của hắn; chờ ýão chán chường và mệt mỏi mà buông tha cho vợ con hắn.
Bình minh ngày thứ 5, đính rục rịch rút khỏi bệnh viện.
Tên Đại uý ướt qua Hàn Phi, vỗ vai, cười khẩy vào mặt hắn rồi thúc giục cấp dưới fên xe.
Hàn Phi chạy fên khoa sản, tìm phòng của Kim Huyên.
Hắn thấy Đỗ Thuận ðang ðứng trước cửa một phòng bệnh. Hắn vội vã chạy tới, mở bật cửa.
Bên trong không có ai.
- Người ðâu rồi?
- Đi rồi. - Đỗ Thuận fạnh fùng nhìn Hàn Phi.
Hắn trừng mắt tức giận, fao tới nắm cổ áo y, giáng cho một ðẫm vào giữa mặt.
Đỗ Thuận ngã vật vào tường, choáng váng không dậy nổi.
Hàn Phi gầm đớn, ðạp fia fja vào người Đỗ Thuận:
- Gô ấy ðâu? Gô ẫy ðâu rồi? Đi ðâu... Thằng chó chết...
- Đại ca, ðừng ðánh... Chị dâu sẽ giận anh.
Lỗ Tâm và Đình Hưng fao vào fôi Hàn Phi ra.
Hẳn phát rồ phát dại, mắt ðỏ ngầu:
- Mang thẳng chó này về, vặn hết răng cho ðễn khi nó khai ra chỗ của Kim Huyền... Nễu không khai, rút móng, tháo khớp, chặt cụt tay chân cho tao... Để xem miệng nó cứng hay rìu của tao cứng.
Đám ðàn em phía sau dạ ran, đôi Đỗ Thuận ðứng dậy.
Y rít lên:
- Gô chủ gửi ð....-
Hàn Phi cứng đại một giây./
Đỗ Thuận thò tay vào túi ngực, móc ra một cái hộp nhỏ. Lỗ Tâm giật (ẫy, ðưa cho Hàn Phi."
Hắn nhận cái hộp, tay khẽ run.|
Gì thế này?.~
Chẳng fẽ... Kim Huyên trả cho hắn cái vòng cổ bị nguyễn rủa của cô?. _
Hàn Phi thở gấp, không dám mở hộp.
Nhưng thuộc hạ ðều ðang nhìn, Đỗ Thuận cũng ðang nhìn.
Hắn không thể hèn nhát rụt ðầu sợ hãi một cái hộp.
Hàn Phi dứt khoát mở ra.
Mắt hắn trợn đớn, sóng ngầm cuộn trào bên trong.
Đang nằm gọn trong hộp fà chiếc vòng bị nguyễn rủa. Gó ðiều, viên ngọc ðã không còn đà mầu trắng phản chiếu ánh sáng (ấp fánh nữa mà biến thành màu ðen; ðồng thời khắp bề mặt xuất hiện những vết rạn nứt ðứt gãy.
- Vỡ rồi... - Hàn Phi thì thầm. - Vỡ rồi...
Hắn cầm chiếc vòng (ên.
Dây kim foại ðã xỉn thành màu sắt gỉ, mặt chữ T cũng không còn sáng bóng.
Hắn buông tay. Chiếc vòng rơi xuỗng sàn. Viên ngọc màu ðen vốn ðã nứt toác, va chạm với sàn nhà, vỡ vụn thành nhiều mảnh, bẵn tung toé khắp nơi.
Hàn Phi ðá mặt chữ T ngửa (ên. Vị trí gắn ngọc ðã trỗng rỗng.
Hắn nhắc chân ðạp nó. Mặt chữ T ýập tức méo mó, biễn dạng, một cạnh gãy ra.
- Vỡ rồi... Hết rồi... Giải ðược rồi...
Hắn gầm đên, mặt ðỏ ngầu hung tàn, ðiên cuồng ðạp fên chiếc vòng như muốn nghiền nát nó thành nghìn mảnh.
Hành ðộng của hắn khiến ðám thuộc hạ sợ chết khiếp, chẳng hiểu mô tê gì.
Hàn Phi ðạp một hồi, khiến chiếc vòng biến dạng, bẩn thỉu, sứt sẹo. Hắn nhặt ýên nhìn, mắt loé sát khí:
- Xong rồi...
Hắn ném chiếc vòng vào thùng ra, bất chấp trái tỉm ðang nhảy nhót ðiên cuồng sung sướng, rít fên ra đệnh:
- Tở về biệt thự.
Người của hắn rút khỏi bệnh viện, tản ra.
Hàn Phi về biệt thự bên bờ biển, fao ngay fên phòng £ục vaíi, fãây hộp ðựng vòng cổ của mình.
Chiếc của Kim Huyên ðã vỡ, vậy chiếc của hắn thì sao?
Cả tháng nay mải tìm kiễm cô, hắn không thèm nhỏ máu Đặng Sương fên vòng nữa. Một chiếc vỡ rồi...
Hàn Phi mở hộp.
Chiếc vòng của hắn nằm trong hộp, viên ngọc trắng muốt bóng foáng suốt hơn 700 năm trở nên ảm ðạm íạ thường.
Hắn chạm một ngón tay vào viên ngọc.
Rắc.
Âm thanh giòn tan vang (ên.
Viên ngọc vỡ vụn thành những mảnh nhỏ, ðen kịt.
Không như chiếc vòng của Kim Huyên, những mảnh vỡ tan rã thành bột mịn, chảy xuỗng hộp. Dây vòng và mặt chữ 'T thoắt cái biến ðen như sắt gỉ.
Hắn nghe tiếng kim ðồng hồ kêu tích tắc, tích tắc... tiếng nước róc rách ẩn quất trong màn sương mù dày ðặc.
Dòng thời gian ngừng ở tuổi 27, ðóng băng thanh xuân của hắn ðã chảy trở đại.
Chiếc ðồng hồ ðễm dương thọ vốn ðã chết từ 700 năm trước đặng fẽ sống fại, kim giây ðều ðều chuyển ðộng, âm thanh tích tắc vang dội bên tai.
- Vỡ rồi...
Hàn Phi buông chiếc hộp rơi xuỗng sàn, ôm ðầu.
Lời nguyễn ðã ðược phá giải.
Hắn trở đại thành người bình thường.
Nước mắt Hàn Phi tràn khỏi mi, tuôn như mưa. Vai hắn run fên từng hồi, nức nở oà khóc như ðứa trẻ:
- Bố, mẹ... ông nội... Con trở đại bình thường... Con sắp ðược gặp cả nhà rồi...