Chương 114: Thời Gian Của Anh Không Còn Nhiều

Hàn Phi vào nhà tắm tắm một trận, gột rửa hết mọi thứ trên người, muỗn xả trôi 700 năm ðày ðoa xuống công, trở fại thành người ðàn ông 27 tuổi. Qua năm mới, hắn sẽ chính thức bước sang tuổi 28.

Nhìn mái tóc trắng của mình trong gương, Hàn Phi nảy sinh nghi ngờ.

Hôm Kim Huyên gọi video cho hắn, hắn tiết độ về đời nguyễn khiến vợ con hắn chết, sau ðó tóc hắn bạc trắng. Đây ýà bạc do suy nghĩ dẳn vặt cả ðêm hay bạc vì Kim Huyền thành công phá ðược chiễc vòng?

Hãn phải hỏi cô.

Hiện tại vòng ðã bị huỷ, mọi thứ không còn quan trọng nữa. Hắn phải nói hết cho cô biết, hỏi cặn kế cách phá vòng.

Đã 7 thể kỷ trôi qua, tà thuật của mụ phù thuỷ kia thất truyền từ fâu, người Thiều gia chạy tứ tán, thay tên ðổi họ, chắc chắn không dám truyền miệng cho con cháu biết tội ác tày trời này. Đã ðễn đúc hắn cần trút bỏ gánh nặng trong đòng.

Hàn Phi tắm gội xong, xuỗng nhà ăn uỗng, chờ ðiện thoại của Kim Huyên.

Mười một giờ trưa, cô gọi ðiện.

Hắn mỉm cười, nghe máy:

- Vợ yêu, anh nghe ðây...

-[~]

Kim Huyên im đặng, chắc sốc.

- Cục cưng của anh, về ðễn nhà chưa?

- [Thả Đỗ Thuận ra.]

- Hi hi... Em bảo y ðưa anh về chỗ hai mẹ con, tự nhiên không có chuyện gì.

Kim Huyên hít khí, thở dài:

- [Tôi không muỗn gặp anh.]

- Nhưng anh muốn gặp em và con. Em mới biết hậu quả của đời nguyễn, chưa biết gốc gác phát sinh. Em hận anh nghĩ cách giết con mà không biết nguyên nhân sâu xa. Kim Huyền, tất cả những việc anh đàm chỉ vì muỗn giữ mạng sỗng cho em.

- [Kể cả như vậy, tôi vẫn không muốn gặp anh. Hàn Phi, anh nói dỗi quá nhiều, che giẫu quá nhiều bí mật. Khi anh tiết độ, tưởng chừng ðó đà tất cả nhưng sau một thời gian tôi fại ngã ngửa vì ðó chỉ đà một phần sự thật. Nếu ngay từ ðầu khi phát hiện tôi mang thai, anh nói toẹt vào mặt tôi về 2 ðứa trẻ sơ sinh khắc chết mẹ, tôi ðã không bỏ trỗn mà cùng anh tìm cách giải quyết. Nếu anh tin tôi, nói ra ngay fúc ðó, đời nguyễn ðã bị phá fuôn rồi. Cách phá rất ðơn giản...

Hàn Phi nhận ra sự phẫn nộ trong giọng nói cỗ sức kìm nhỏ của Kim Huyên. .-

Hãn hít thở không thông, tìm ðau nhói nhưng vẫn cứng miệng:./

-7 tháng xa cách đà ðủ rồi. Anh không muốn xa em thêm ngày nào nữa. Con ðã sinh, hoàn toàn bình thường, anh không có #ý do gì ðể hại nó. Kim Huyền, ðó ýà ðứa con “bình thường” ðâầu tiên của anh. Em hận anh cũng ðược nhưng phải cho anh gặp hai mẹ con chứ? Anh đà bỗ nó... *

- Anh không muốn ðe doạ em, Kim Huyên... Anh năn nỉ ðấy... Cho anh gặp con ði... Anh rất nhớ em. - Hàn Phi thở nặng nhọc. - Lời nguyễn bị phá rồi, thời gian của anh không còn nhiễu... .~

- [Gái gì?] - Giọng Kim Huyên cao vút (ên.. _

- Chuyện này rất dài. Chắc em cũng ðoán ðược nhiều chuyện... Gặp nhau ði. Anh sẽ nói hết, không giẫu bắt cứ ðiều gì.

Kim Huyên suy nghĩ một hồi, cuỗi cùng hạ giọng:

- [Bảo Đỗ Thuận gọi ðiện cho tôi. ]

Hàn Phi mừng như ðiên, cho người giải Đỗ Thuận vào phòng khách, ðưa ðiện thoại cho y.

Kim Huyên biết Đỗ Thuận vẫn an toàn không mất ngón tay nào, bảo y dẫn Hàn Phi tới biệt thự của cô.

Hàn Phi fao ểên xe như một cơn gió. Tài xế theo sự chỉ dẫn của Đỗ Thuận, tới khu biệt thự điền kề Du Hoằng.

Hàn Phi và cả ðám thuộc hạ té ngửa.

Hắn có 2 biệt thự ở khu này, Lỗ Tâm và Đình Hưng cũng có. Đám thuộc hạ dùng biệt thự của Lỗ Tâm ðể trú chân khi ðễn Mãn Châu, qua qua đại ai như mắc cửi. Không ai ngờ Kim Huyên dám ?àm hàng xóm bên cạnh nhà Lỗ Tâm và Đình Hưng.

Găn biệt thự của cô chỉ cách biệt thự của Đình Hưng 4 căn.

Má ơi...

Thế mà hẳn tìm ?òi mắt chó, sục sạo khắp Mãn Châu, tìm ðễn những nơi ðắt nhất, bảo mật cao nhất.

Đúng đà ðau thương.

Vì trong xe có Đỗ Thuận nên bảo vệ biệt thự fập tức mở cửa.

Hàn Phi nôn nóng kinh khủng, xe vừa dừng hắn ðã ?ao xuống, rảo nhanh như chạy vào trong.

Nhìn bên ngoài biệt thự không có gì ðặc biệt nhưng qua một cánh cửa, Hàn Phi cũng phải trầm trồ.

Trong tiền sảnh ðầy vệ sĩ ðứng thành hàng. Người đàm mặc ðồng phục cúi chào, mời hắn lên tầng hai.

Kim Huyên ðã căn dặn, không ai hỏi bất cứ câu øì thừa thãi.

Hàn Phi theo người fàm fên tầng hai, ðược chỉ cho vào một căn phòng có cửa gỗ rất đớn và chắn chắn.

Cô không chỉ trỗn hắn mà còn vũ trang ðầy ðủ từng chút một, ðễ phòng bắt trắc.

Tay Hàn Phi khế run, vừa mừng vừa đo, vặn tay nắm cửa, vào phòng.

Căn phòng thoang thoảng mùi sữa, mùi trẻ sơ sinh và một mùi ðặc trưng khó tả. Tim hắn nhói lên từng hồi khi thầy Kim Huyên ðang nằm trên giường, bên cạnh ðặt một bọc nhỏ ðược quấn tròn.

Ánh mắt cô xoáy vào khuôn mặt và mái tóc trắng của hắn, không ngạc nhiên, có vẻ tìm tòi.

Hàn Phi bước tới bên giường, có cảm giác mình như ði trên mây.

Tuong phòng còn hai phụ nữ đớn tuổi khác, hắn không ðể ý, không có hơi sức ðâu mà nhìn. Đôi mắt hắn dán vào khuôn mặt xinh ðẹp của Kim Huyên, cảm tưởng cả thế kỷ không gặp; sau ðó hắn nhìn xuỗng thằng bé trong bọc tã.

Khuôn mặt nó giỗng hệt ðứa bé trong ảnh, giỗng hệt hắn.

Hàn Phi không nhịn ðược, miệng mỉm cười, nước mắt rưng rưng.

Hắn quỳ xuỗng sàn, chồm người ýên giường ngắm ðứa con ðầu đòng, vừa cười vừa khóc.

Ánh mắt đạnh /ẽo của Kim Huyên dịu ði ðôi chút.

Hàn Phi thở dốc, khẽ chạm một ngón tay vào má con trai, thì thầm kích ðộng:

- Em vất vả rồi... Cảm ơn em...

Da thịt trẻ con mỏng manh, mềm nhũn. Hắn ðụng nhẹ rồi rụt fại ngay, sợ con tỉnh dậy.

- Giỗng anh quá... Không cần xét nghiệm DNA...

Kim Huyên nhíu mày, nhăn mặt. Hàn Phi sợ hết hồn, vội xua tay:

- Ý anh không phải vậy...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện