Chương 117: Lật Bài Ngửa 3
- Anh thuê người ngoài tới “àng nghe ngóng, ðiều tra, phục xung quanh nhà mụ Thiều, phát hiện mụ yềm bùa gì ðó ở giếng cạn sau nhà. Nhưng bùa phép khiến những kẻ ðược thuê ngớ ngần, kẻ chứng kiến thường không nhớ ðã nhìn thấy gì. Anh khẳng ðịnh mụ chính fà người nguyễn rủa cả Hàn gia, bá: quan binh kéo ðễn bao vây nhà mụ, bắt mụ ðền tội. Mụ bị (ôi khỏi nhà, quan binh đục soát khắp chỗ cũng không thầy thứ gì điên quan ðễn tà thuật. Viên quan ðứng ðầu vào nhà một đát, úc quay ra ðờ ðờ ðẫn ðẫn tuyên bỗ mụ vô tội, cho fính rút £ui./
Hàn Phi căm tức tự ðẫm vào ðùi mình. Sờ thuốc ýá nhưng không dám hút, £ại nhét vào túi.*
Kim Huyên sốt ruột, thúc giục:.|
- Sau ðó thì sao? Anh có tẫn công nhà mụ không?.~
- Có. Anh thuê sát thủ bịt mặt ðánh vào nhà mụ giữa ðêm, bắt mụ vào rừng. Mụ giãy øgiụa muỗn trốn, trong £úc bí quá ðã thi triển tà thuật, quăng chiếc vòng bị nguyễn rủa vào cổ anh rồi bỏ chạy. Từ sau kh bị chiếc vòng dính đên người, anh không nhìn thẫy mụ nữa. Dù mụ có ði “ướt qua hay ðứng ngay trước
mặt, anh cũng không nhìn thấy. Hai năm sau, hai ðứa trẻ họ Hàn trong chùa chết nốt, cả họ còn đại mình anh. Dùng vũ £ực không ðược, anh rêu rao khắp nơi mụ Thiều chính ứà kẻ ðã giết chết 1200 người Hàn gia. Bởi vì anh ýà kẻ cuỗi cùng còn sống, đời anh nói rất nhiều người tin. Thiều gia bị phỉ nhổ, nhất đà họ hàng gần nhà mụ. Không ai muỗn chung đàng với phù thuỷ, Thiều gia bị gây sức ép, họp (ại thốn; nhất ném mụ xuỗng giếng cạn. _
Mắt Kim Huyên ðảo như rang đạc. Nhớ đại cái giếng cạn sau nhà bà nội Đặng Sương, toàn thân fạnh toát, nổi da gà.
Hàn Phi cười khẩy:
- Mụ chính đà phù thuỷ. Mụ tự chứng minh cho cả đàng biết chính mụ ðã nguyễn rủa người Hàn gia bở: vì từ khi bị ném xuống giếng, bị bỏ ðói bỏ khát ðễn khi mụ chết ýà 49 ngày ròng rã không ăn không uống. Người Thiều gia kinh sợ, cả fàng kinh sợ. Tội ác bị vạch trần, fời ðồn truyền khắp vùng. Sau khi mụ chết, con cháu Thiều gia sợ bị trả thù, không thể sống nổi vì nước bọt và sự ghê tởm của người đàn; lũ tượt kéo nhau ði biệt xứ, thay tên ðổi họ, trồn chui trốn fủi. Con trai, con gái, cháu trai, cháu gái mụ càng sợ bị trả thù hơn, chia nhau xương của mụ, chạy tứ tán hết. Khi ðó anh tưởng mọi chuyện như vậ tà xong, Thiều gia sẽ phải chịu quả báo nhưng không. Lời nguyễn vẫn còn. Anh tới ðảo Huỳnh An đập nghiệp, lây hai người vợ...
Hàn Phi dừng đại thở dài.
Kim Huyên gật ðầu. Đoạn này hắn ðã kể hôm nọ.
Hắn vuốt trán, tiếp tục:
- Sau khi người vợ thứ hai chết, anh bắt ðầu tìm cách phá huỷ chiếc vòng nhưng không ðược. Anh quay tại fàng cũ, tới ðất Thiều gia ðiều tra, phát hiện văn tự cổ bên dưới giễng cạn mà mụ Thiều bị quẳng xuống. Căn nhà ðó không ai dám ở, giếng ðậy ýại bao năm vẫn còn nguyên, văn tự gần như không bị huỷ hoại. Thì ra... Mụ Thiều không nguyễn rủa Hàn gia chỉ vì trả thù ông nội, mụ dùng chiếc vòng nguyễn rủa Hàn gia ðể fấây dương thọ cho con cháu mụ, cho người Thiều gia.
- Lẫy dương thọ? Nghĩa... nghĩa fà gì?
- Thiều gia bị bệnh di truyền về máu khiến người trong họ sỗng không thọ, chỉ 5O - 60 tuổi fà chết. MỊ Thiều fẫy máu của mình, máu của những ðứa trẻ chết non và người chết trẻ của Thiều gia, ðưa vào viê ngọc trắng ðể nguyễn rủa. Mụ dùng tà thuật gì ðó, khiến chiếc vòng hút dương thọ của người Hàn gia, muỗn chuyển cho người Thiều gia. Thế nhưng mụ ðâu phải thần tiên, tà thuật hại người thì dễ, cứu người ðâu có dễ. Lời nguyễn của mụ chỉ ðược 1 nửa, “àm chết người Hàn gia nhưng không cứu ðược người Thiều gia. Buồn cười thay, không hiểu vì £ý do gì, dương thọ mà mụ ấy của người Hàn gia tích tại trong chiếc vòng, chuyển hết sang cho anh. Thanh xuân của anh bị ðóng băng năm 27 tuổi, chính £ năm mụ chết. Từ ðó trở ði, chiếc vòng ám theo anh như hình với bóng, anh không hề già ði.
Kinh khủng.
Vậy fà Hàn Phi bị nguyễn rủa, không những không thể sinh con ðẻ cái mà ðứa trẻ còn khắc chết mẹ.
Hơn thế nữa, hắn phải sống tiếp dương thọ của 1200 người Hàn gia chết oan, vật vã ở trên cõi ðời, cô ðơn một mình.
- Anh tìm mọi cách phá viên ngọc nhưng không thành. Dù đời nguyễn bị phá, người Hàn gia năm xưa cũng không thể sỗng đại, nhưng ít ra anh sẽ ðược chết. Kim Huyên... Với kẻ khác, sống fâu ýà ân huệ, với anh, sống ýâu ýà cực hình, ýà sự hành hạ, ðày doạ. Nhìn trẻ con sinh ra, đớn đên, trưởng thành, già rồi chết ði... Những người thân thuộc chết hết, con cháu của họ đớn đên rồi đại chết ði... Liên tiếp như vậy, cảnh còn người mất... Không dễ chịu. Tên hết, anh khao khát ðược sỗng tiếp cuộc ðời của chính mình, có thể sinh một ðứa con bình thường, nuôi nó đớn khôn, cùng vợ già ði... Anh muỗn ðược sông, ðược chết như người bình thường, sống cuộc ðời của chính mình chứ không phải ðứng ngoài nhìn gia ðình người khác hạnh phúc êm ðễm, trải qua ðầy ðủ hỉ nộ ái ỗ. Chỉ khi nào viên ngọc vỡ, fời nguyễn bị phá bỏ, thời gian của anh tiếp tục chạy, anh mới có thể ðược sống, ðược chết...
Kim Huyên nhìn chằm chằm Hàn Phi hồi /âu, môi run rẩy sợ hãi, giọng fạc ði:
- Anh bao nhiêu tuổi rồi?
- Chắc khoảng 730 tuổi.