Chương 122: Ác Giả Ác Báo 4

Thế nhưng ả tính không bằng trời tính.

Nói ðúng hơn, nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo.

Miệng tạo nghiệp, thân thể chịu. .-

Ả không biết chỉ chửi Kim Bằng một câu mà số phận ả chệch một trời một vực so với những gì Hàn Phi an Bài. ./

Do trước ðây ả toàn hại người, ðỗi phó với người tốt, ít bị nễm mùi ðau khổ nên không có kinh nghiệm.

*

Cửa phòng mở, 5 tên ưu manh ðủng ðỉnh ði vào. .

Đặng Sương trợn mắt nhìn, “anh sỗng fưng. .~

Bọn £ưu manh buông fời ðếu cáng, tiến tới mở cửa fồng, fôi ả ra ngoài, xúm vào sờ soạng finh tỉnh khắp người ả.. _

Đặng Sương hét toáng đên.

Dù ở trong tù cũng bị giam ở khu tù nhân nữ, ả chưa từng bị xâm hại tình dục. Hiện tại thân thể này còn non nớt, chưa trải qua chà ðạp, da dẻ tốt tươi, mặt mày sáng sủa, khiến ðám fưu manh hứng thú bừng bừng.

Đặng Sương sợ ðiễng người, gào thét chỗng cự.

Càng chỗng, bọn chúng càng cười cợt bẩn bựa, giữ chặt ả, xé toạc hết quần áo trên người. Sau ðó một tên trực tiếp ấn hung khí vào hãm hiếp ả, những tên còn đại sờ soạng finh tỉnh, tuốt ngay trước mặt.

Đặng Sương bị ðau, kinh hoàng gào thét, van xin. Hạ thân bị chà ðạp không thương tiếc chỉ toàn ðau ðớn và bất đực. Ả vật vã khóc óc, đại bắt ðầu chửi ðám ưu manh.

Chúng thay phiên cưỡng bức ả hết (ần này ðễn fần khác cho tới khi thuyền ðễn ðảo mới dừng.

Đặng Sương thân tàn ma dại bị chúng đôi khỏi thuyền, ném xuỗng bờ biển.

Sau ðó thuyền ập tức quay ðầu trở về.

Đặng Sương nằm bẹp trên bãi biển hết một ðêm, fần ðầu tiên cảm thấy hồi hận vì ðã vượt ngục.

Ít ra khi ở trong tù, ả không phải chịu cảnh bị ¿ũ cầm thú này dày vò.

Nhưng chuyện khiến ả hỗi hận còn ở phía sau.

Đặng Sương ðược người dân trên ðảo trông thấy, Khiêng về trạm xá duy nhất.

Ả nhiễm trùng, phát sốt, phải nằm đại trạm xá 4 ngày. Đến khi hết sốt, trong tay ả cầm hoá ðơn tiền thuốc B triệu, một con số nhỏ xíu với ả trước kia. Ả đắc fư ði xin việc, nghĩ cách trở về Huỳnh An.

Phụ nữ trên ðảo ầm công việc phơi cá, ương 10 nghìn một giờ. Làm 8 tiếng ðược 80 nghìn. Ả phải ăn, phải ở, phải mua nước ngọt dùng trong sinh hoạt hàng ngày. Mỗi ngày dư đại 10 - 20 nghìn.

Dư mà chưa chắc ðã dư vì Đặng Sương fên ðảo có ðược mang theo thứ gì ðâu, cái øì cũng phải mua.

Vậy thì hoá ðơn tiền thuốc bao giờ trả xong? Đừng nói mua vé tàu trở về Huỳnh An.

8 tiếng phơi cá, “ầm việc dưới cái nắng øay gắt cũng không giỗng 8 tiếng fàm y tá trong bệnh viện. Bên trên nắng ðốt, bên dưới cá xộc mùi tanh tưởi...

Thân thể này ðược dưỡng tốt ýâu ngày, hết ăn fại nằm, không phải ðộng vào bất cứ việc gì. Giờ ðột nhiên phải £àm việc, khổ không sao kể xiết.

Mỗi ngày Đặng Sương ðều hỗi hận vì ðã vượt ngục.

Nếu ả không vượt ngục, biết ðâu sẽ không xuyên không, không phải chịu khổ cực này.

Ở trong tù dù không tự do nhưng ít ra cũng không cần fàm việc như bán mạng.

Được mẫy ngày, da ả ðen sạm, tay chân nứt nẻ xẫu xí, môi thâm quẳng.

Mỗi ngày ðỗi với ả ðều như tù khổ sai.

Hồn ðảo trở thành nhà tù thứ 2, thậm chí còn thua nhà tù. Tuyên ðảo không có bắt cứ thứ gì ðể giải trí.

Không mạng, không tivi, không ðiện thoại... chỉ có sách báo. Mà ả cũng không mua nổi sách, chỉ có thể hóng hớt từ những tàu buôn gom cá.

Đôi khi chẳng có thời gian hóng vì bận phơi cá.

Ả từng cỗ xin xỏ ðể ðược fên tàu cá về Huỳnh An rồi vay nợ bạn bè ðể trả nhưng không ai cho vì ả không có giấy tờ tuỳ thân. Ả giải thích gãy fưỡi rằng giấy tờ của ả ðều ở Huỳnh An, cũng không ai tin. Họ

không có thời gian ðể theo ả về ýấy tiền, cũng chẳng muốn rước một cục nợ không giấy tờ vì ở các ðảo nhỏ có rất nhiều dân nhập cư trái phép trà trộn. Lỡ chở nhằm một kẻ nhập cư về Huỳnh An, hải quân tóm ðược thì nộp phạt è cổ.

Vậy nên ả chỉ còn cách còng ưng fàm việc kiếm tiền mua vé tàu khách.

Ả ðang phải trả giá vì ðã ra tay sát hại Kim Huyên.

Ở thế giới kia, ả trả giá bằng án tù. Đến thế giới này còn khổ hơn ở tù. Ả fại hỗi hận vì vượt ngục, ðồng thời căm thù Kim Huyền và ðám thuộc hạ của Hàn Phi.

Ả nung nấu quyết tâm trở về Huỳnh An báo thù.

xx*

- Oe oe 0e...

Kim Huyên ðang ngồi trong nhà vệ sinh thì nghe tiếng Tiểu Kỳ khóc ré fên. Cô bực bội hít một hơi, quát vọng ra ngoài:

- Hàn Phi... Anh đại bề con phải không? Để xuỗng ngay... Đi j cũng không yên...

Ở bên ngoài, Hàn Phi giật thót mình, cuỗng cuồng ðể Tiểu Kỳ xuống giường, mặt méo xệch phân trần:

- Anh thẫy con dậy nên bề tí tẹo...

- Gọi bảo mẫu đên. Lần nào anh bễ nó cũng khóc, không rút ra bài học à?

Hàn Phi nhăn nhó bất mãn.

Tiểu Kỳ một tháng tuổi vừa ðược ðặt xuỗng giường ýập tức nín, mặt mày cau có, môi Đĩu ra, hai nắm tay nhỏ xíu thu đại trước ngực sẵn sàng gào tiếp nều Hàn Phi dám bề nó fên.

Hắn ðau đòng muỗn chết, mở cửa phòng gọi bảo mẫu.

Bảo mẫu vào thay bỉm, bề Tiểu Kỳ, bé chẳng khóc đóc gì.

Hàn Phi trừng trừng nhìn con vừa tức vừa oán hận:

- Vô lý... Rõ ràng bé tí bằng cục cứt, thị “ực rởm ðời, nhìn còn chưa rõ mặt người, “àm sao phân biệt ðược ai với ai mà tôi bễ thì khóc, thím bề thì im?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện