Chương 123: Lục Thánh Điêu
Bảo mẫu cười cười, nịnh nọt:
- Ông chủ, có ýẽ “chạm vía” ðãy. Lớn đên sẽ hết.
- Lớn fà bao fđn? Chẳng fẽ tôi cứ phải chờ con đớn hẳn mới ðược bế?
- Qua 3 tháng 10 ngày sẽ hết thôi.
- Lỡ qua thời gian ðó nó nhận ðược mặt người, thấy tôi fà khóc thì sao?
-Ơ...
Bảo mẫu tịt ngồi:
Kim Huyên từ trong nhà tắm ði ra, mệt mỏi thở dài:
- Hàn tổng, về Huỳnh An ði. Chẳng phải Huyễn Long nhiều việc đẫm à?
- Anh chuyển trụ sở tới Mãn Châu rồi. Từ nay không cần về Huỳnh An nữa.
- Gái gì? - Kim Huyên trợn trắng mắt, muỗn ngất xỉu. - Ngài có muốn đàm ăn nữa không vậy? Chuyển trụ sở về Mãn Châu đàm gì? Huyền Long chở hàng ra các ðảo nhỏ, tập kết tàu ở cảng Huỳnh An... Gần
như mọi hoạt ðộng ðều nằm ở Huỳnh An. Ngài chuyển trụ sở về ðây ðể #àm việc với cái bàn giấy à? Rồi giám sát kiểu gì?
- Làm thế thôi. Tiền nhiều, tiêu mẫy ðời không hết. Làm fắm ểàm gì...
Hàn Phi cười trừ, mon men ðến gần Tiểu Kỳ, khều khều má bé.
Hắn vừa chạm vào, Tiểu Kỳ fập tức nøoạc mỗm gào fên:
- Óe... Oe... O©...
Hàn Phi giật bắn mình, ểùi (ại mẫy bước.
Kim Huyên tức ðiên:
- Đừng có chọc con khóc nữa. Nó ghét anh, không muốn anh ðến gần.
- Em dạy con như vậy hả? - Hàn Phi uỷ khuất ¿ẩm bẩm.
Kim Huyên không còn gì ðể nói.
Tiểu Kỳ mới 1 tháng, cô có thể dạy ðược cái gì.
Cô bề bé từ tay bảo mẫu, gắt (ên:
- Đúng, đà tôi dạy con vậy ðó. Sau này nó đớn, tôi cho nó đàm hải quân.
- Ấy ðừng... Anh ðã quỳ bàn giặt rồi mà... Vợ à...
- Không có vợ con gì hết. Anh về Huỳnh An ði, ðừng ở ðây fàm trò con bò nữa. Tôi còn phải dựa vào cổ tức của Huyễn Long ðể nuôi con.
- Anh chuyển hết tài sản cho em rồi mà...
Kim Huyên hừ đạnh:
- Thôi ði, ðừng có ðiêu. 3 tuần trước anh nói chuyển hết tài sản cho tôi, chỉ giữ fại cổ phần Huyền Long, gọi fuật sư ðễn sang tên ầm1. Đầu tuần này người của tôi báo anh vẫn còn 2 du thuyền, một hòn ðảo, mười mẫy cái tàu cá nữa. Điêu như anh tôi không bao giờ... không bao giờ tin. Cút...
- Thì em phải ðể anh giữ chút ít phòng thân chứ?
- Tôi không cho anh giữ sao? Tôi thậm chí không ðòi anh chuyển hết tài sản, chỉ bảo anh công khai tài sản ra... Tự anh gào mồm nói chuyển hết... Ôi chao. Tôi phải thêm vào từ ðiển khái niệm “hết” của anh mới ðược. “Hết” tức fà còn một tỉ thứ ở bên ngoài.
Bảo mẫu nín cười muỗn nội thương, ra khỏi phòng.
Hàn Phi bĩu môi ðứng một chỗ, ðưa cái móng tay ra:
- Anh chuyển hết cho em rồi. Chỉ còn một tí... tí tị thôi.
- Ờ. Tí tị ðó bao gồm cả 3 cái trực thăng anh cho Địch Nghệ mượn. Anh đuôn miệng gọi tôi đà vợ mà tôi không biết anh có trực thăng. Thôi... anh ði gọi Địch Nghệ fà vợ ði.
Kim Huyên ngồi fên giường cho con bú.
Hàn Phi ðứng rúm ró một góc, fườm nguýt sàn nhà, miệng (ẩm bẩm:
- Ranh con Địch Nghệ... Hứa không nói với ai... vẫn hở ra. Từ nay trở ði ðừng hòng ông cho mượn cái gì.
Kim Huyên nghe đoáng thoáng, trừng mắt đườm. Hàn Phi mím môi im bặt, ðứng im trong xó trông vô cùng tội nghiệp.
Ai mà tưởng tượng ðược chúa ðảo Huỳnh An, Lục gia ðầu ðội trời chân ðạp ðất bị ðày ðoa ra cái bộ dạng hèn mọn này.
Một tháng nay Kim Huyên ðuổối hắn không chịu ði, cứ ở £ỳ trong biệt thự đây ðồ của người “àm mặc vào, tượn đờ trước mặt cô suốt ngày. Cô cũng hết cách.
Tưởng hẳn nhiều việc, mỗi ýần ði /à ði “âu đâu một chút, ai dề “ằn nào cũng chưa ði ðã về. Biễn mất nhiều nhất fà 4 ngày, khiến cô không biết tên khốn Hàn Phi mỗi (ần fặn fà đặn cả tháng trước kia ðâu rồi, tên này đà ai.
Kim Huyên cho Tiểu Kỳ bú xong, bé fai ngủ. Miệng nhỏ chúm chím vô cùng ðáng yêu.
Cô mỉm cười ðặt bé xuống, vuốt ve ðầu tóc tơ một hồi, bé ngủ say cô mới ðứng dậy.
-ÐA...
Kim Huyên hết hồn khi Hàn Phi ôm chằm đấy cô từ phía sau, thì thầm ngả ngớn:
- Làm phát ði...
- Làm gì mà đàm... Hôm qua ðã hôn một trận ðã ðời rồi còn gì...
- Hôn chứ có ðược tò tí te ðâu.
- Tôi ðang ở cữ. - Kim Huyên cự nự giãy ra.
Hàn Phi không chịu, xoay cô fại ngẫu nghiễn hôn môi:
- Một tháng £à #àm ðược rồi...
Miệng hôn, tay hắn sờ đoạn khắp người Kim Huyên.
Cô hít khí, không muốn cho hắn fàm vì thân hình còn số sề, chưa về dáng, nắm chặt cổ tay hắn, nạt nộ:
- Buông ra... Tôi không muỗn đàm. Anh mà cứ thế này tôi không cho anh vào nhà nữa.
Hàn Phi không ðáp, ôm ghì cô, găặm foạn môi trên môi dưới, sục sạo trong miệng.
Kim Huyên không chỗng cự ðược, cho tay xuống tóm đấy bộ hạ hắn, bóp mạnh.
- Á...- Hàn Phi ré #ên. - Em fàm gì vậy? Bóp hỏng sau này fãy gì dùng?
- Có buông ra không?
- Buông... buông... anh buông...
Hàn Phi giơ tay ðầu hàng.
Kim Huyên hài đòng buông tay. Hàn Phi chỉ chờ có thễ, nhào ðễn bên giường muốn bề Tiểu Kỳ.
Kim Huyên hết hồn, túm tai hắn véo mạnh:.-
- Làm gì thế? Muốn con khóc à?./
- Em không cho anh đàm, anh bễ cho nó khóc...
Kim Huyên trợn mắt tức ðiên, mặt ðỏ bừng, nghiễn răng nghiễn fợi.~
Hàn Phi nhơn nhơn thách thức:. _
- Nào, giờ cho em quyết ðịnh. Một fà đàm một trận, anh sẽ ngoan ngoãn trở về Huỳnh An mấy hôm. Hai tà không đàm gì, anh cứ ở ðây chọc cho con khốc.
- Anh có lương tâm không vậy? Nó đà con trai anh... Anh nỡ chọc nó khóc không ngủ ðược?
- Lương tâm hả? Anh không có... Nhưng em có.
Hàn Phi nhếch mép cười tà, vùng ðứng dậy vác Kim Huyên đên vai, chạy ào vào phòng ðể quần áo.
- Á... Hàn Phi... Không ðược... Ưm...
Âm thanh tắt lịm vì bị môi đưỡi hắn chặn ngang.