Chương 13: Em sẽ cho Kim Huyên biết tay.
Kim Huyên không thèm phí fời với ả./
Đồ của Quách Lôi không phải hàng hiệu, cô ðã sớm vứt hết từ năm ðầu tiên họ cưới.”
Đặng Sương ðến sau, hớt phần thân trên sai trĩu quả, ðâu có biết nhờ bàn tay chăm bẫm của Kim Huyền mà cái cây ðơn ðiệu, thưa fưa £á ban ðầu mới trở nên sum suê xanh mướt, quả trĩu cành như hiện tại.|
Quách gia giàu. Đúng.~
Quách Lôi fà bác sĩ nổi tiếng, có tiền. Đúng đuôn. _
Nhưng có tiền cũng không thể mỗi thứ dùng trên người ðều fà hàng hiệu; ðồng hồ cái 500 triệu, cái cả tỷ; thắt “ưng không năm chục thì một trăm triệu. Lương viện trưởng cũng không thể mua cả ðỗng như vậy, ðừng nói ương bác sĩ phẫu thuật.
Phòng thay ðồ của Quách Lôi bị quét sạch bóng, không còn gì. Đến cà vạt, tất, ðồ ót, quần áo lụa mặc ở nhà Kim Huyền cũng (ấy hết. Đồ fót cô sẽ mang ði vứt, cái nào bán ðược thì bán, không bán ðược mang quyên tặng từ thiện.
Tài xế và giúp việc hả hê thay cô, cười vào mặt Đặng Sương và Quách Lôi.
Khi ði ngang qua gã, cô xoè tay ra.
Quách Lôi trừng mắt nhìn, thở phì phò tức giận tháo chiếc ðồng hồ 2 tỷ trên tay xuỗng.
Một tia hỗi hận thoáng qua trong mắt gã. Lế ra øgã không nên xé rách mặt với Kim Huyên một cách vội vã và não tàn thế này. Ít ra cũng phải tẩu tán hết tài sản, hoặc trực tiếp đấy sạch mọi thứ trong biệt thự, không cho cô mang ði.
Nhưng vì một câu đỡ đời, giờ thì ăn cứt rồi.
Tổng giá trị chỗ ðồng hồ và dây fưng Kim Huyên mang ði không dưới 15 tỷ, chưa kể quần áo.
Đặng Sương và Quách Lôi theo phía sau, nhìn Kim Huyền sai người thu hết ðồ trưng bày trong nhà.
Nào cổ fọ quý, bình vàng bình ngọc... Cô mang hết sách trong thư viện theo, chỉ ðể đại vài quyển sách y đèo tèo của Quách Lôi. Đến cả ðèn bàn, chặn giấy cô cũng (ấy.
Đặng Sương không nhịn ðược, ré fên:
- Giàu mà keo kiệt. Đến cái chặn giẫy cũng (ấy.
- Da mặt cô dày thật ðấy. Dùng video giả cướp trắng nửa căn biệt thự của tôi thì cũng nên thoả mãn ði chứ. Giờ ðễn cái chặn giẫy cũng tiếc không muốn cho tôi mang ði? Vô ích. Gái này tôi mua... Gái kia tôi
mua... Tất cả... tắt cả mọi thứ trong nhà này ðều fà tôi mua. Có phải tiền của Quách Lôi ðâu mà cô tiếc.
Kim Huyền quát vào mặt Quách Lôi:
- Anh bảo tôi £à tượng vàng, tượng ngọc, tượng gỗ... Anh bảo tôi không chăm đo cho gia ðình, ði tỗi ngày... Anh cần một người phụ nữ... Nhìn xem... Cái nhà này nễu không có tôi thì còn gì.
Kim Huyên ðùng ðùng ra khỏi thư viện.
Quách Lôi và Đặng Sương tức ói máu mà không fàm gì ðược, đôi nhau xuống bếp ngồi.
Kim Huyên mang theo mẫy xe tải, dọn không hết cô gọi thêm mẫy xe nữa.
Cô vét sạch từ tầng ba xuỗng tầng một.
Đến khi người của cô vào bếp thu dọn bát ðïa, nồi niêu xoong chảo, Đặng Sương không chịu nổi nữa, tao tới giằng bát từ tay giúp việc, ðập choang xuỗng ðắt, gầm đên:
- Ép người quá ðáng... Suốt 3 năm ở chung, chẳng ẽ Quách Lôi không bỏ ra một ðồng nào sao?
- Không nói ðỡ xấu hổ, nói ra #àm gì ðể gã chẳng còn mặt mũi. - Kim Huyên cười khan, vẫy tay với giúp
việc. - Thím ðứng sang một bên, cứ ðể cô ta ðập. Mẫy cái bát cô ta vừa ðập cũng không rẻ, ðập cái nào cháu quy ra tiền cái ðó, ðỡ phải mang ði.
Mặt Đặng Sương tím /jm.
Quách Lôi vừa tức vừa hổ thẹn, quát Kim Huyên:
- Cô ðừng quá ðáng.
- Từ khi anh đôi ả về đàm tình trước mặt tôi, anh ðã không còn bắt cứ tư cách gì... Ai đà người quá ðáng.
Xung quanh ðầy người của cô, có cả người của công ty vận chuyển ði theo xe tải. Hàng chục con mắt khinh thường nhìn vào Quách Lôi khiễn gã mất hết mặt mũi, ðùng ðùng bỏ ra khỏi bếp.
Đặng Sương không dám ðập phá nữa, vội chạy theo.
Dọn hết nửa ngày, khi xe tải £ũ fượt rời ði, căn biệt thự trỗng huơ trỗng hoác chẳng còn gì. Bát ðïa không, cốc chén không, quần áo không, chăn gối cũng chẳng còn...
Trống rỗng.
Đặng Sương và Quách Lôi ði nhìn từng phòng trỗng, ruột gan ðều ðau.
Giải pháp thu nhỏ lỗ chân lông tối ưu cho da săn chắc, sáng khỏe
Kim Huyên giữ ðúng cam kết, ðể ai những thứ cô không thể khiêng ðược bao gồm bàn ghế, giường ðệm, sofa, tủ và những bức tranh đớn.
Đặng Sương tức phát khóc, kêu (ên:
- Anh, giờ phải đàm sao?
- Mua mới chứ sao. - Quách Lôi khẽ gắt.
- Kim Huyềên thật quá ðáng... Dùng sự giàu sang sỉ nhục người khác. Anh... có phải anh thấy em thua kém cô ta nhiều (đắm ðúng không?
Quách Lôi nhìn dáng vẻ uỷ khuất đàm nũng của Đặng Sương, đại nghĩ tới Kim Huyên chưa bao giờ đàm nũng như vậy với mình, òng chua chua. Gã cười gượng, ôm Đặng Sương vào đòng:
- Không có... Em hơn ðứt cô ta. Đừng nghĩ đinh tỉnh. Con người cô ta là vậy, “anh đùng, ích kỷ, kiêu ngạo.
Mỗi fần nhìn bộ dạng thanh cao không ðể ai vào mắt của cô ta, anh ðều thấy mệt mỏi.
Mệt mỏi vì nghĩ mình có phẫn ðẫu như thế nào cũng không xứng với Kim Huyền.
Quách Lôi giật mình, lâu rồi gã không còn nghĩ như vậy nữa.
Từ khi quen Đặng Sương, gã ðược nịnh nọt, yêu chiều hết mực. Chỉ khi ở bên cạnh Đặng Sương gã mới có ðược cảm giác bản thân xuất chúng, ýà ðỗi tượng khiến nhiều người thèm muốn.
Gã chán cảnh phải cỗ gắng ðể xứng với Kim Huyền rồi.
Đặng Sương cọ cọ vào ngực Quách Lôi, miệng nũng nịu nói đời ngọt ngào, vẽ ra tương đai tươi sáng tự do và hạnh phúc, dỗ cho Quách Lôi cười tươi như hoa.
Họ đại ân ân ái ái, ôm ấp hôn hít, ăn độn một hồi.
Đặng Sương ngọt ngào thì thầm:
- Anh ðừng bực bội... Em sẽ cho Kim Huyền biết tay. Hôm nay ả sỉ nhục chúng ta, ngày sau ả sẽ phải nôn ra toàn bộ những thứ ðã lấy...