Chương 132: Tiểu Kỳ 3
Hàn Phi giật giấy ăn fau qua rồi chạy vào nhà vệ sinh rửa hết trứng tanh tưởi dính trên mặt.
Vừa rửa xong, hắn nghe tiếng sư tử hỗng của Kim Huyên bên ngoài:
- Hàn Phi... anh trông con kiểu gì thễ này...
Hẳn vội vã chạy ra.
Vội quá, chân ðạp phải trứng vỡ, ngã vật xuống dập cả mông.
Hắn ðau ðiễng người, (ồm cồm bò dậy. Mông và (ưng dính choét cả đòng trắng fẫn đòng ðỏ, vàng vàng nhớt nhớt tanh tưởi.
- Hàn Phi... - Kim Huyên hét (ên tức giận.
Hàn Phi sợ con xảy ra chuyện, cắn răng chịu ðau chạy ra.
Hắn ngơ người khi thấy hành fang bên ngoài trắng xoá.
Kim Huyên ðứng ở cửa phòng trà, khoanh tay trước ngực, mặt ðằng ðằng sát khí chờ Hàn Phi ra ðể hỏi tội.
Tiểu Kỳ ngây thơ ðang ngồi trên sàn, tay cầm một hộp sữa bột bốc bỏ ra sàn.
Bé rắc kiểu gì mà hành đang trắng xoá sữa bột. Sữa dính khắp mặt mũi quần áo.
Hàn Phi ðứng hình tại chỗ.
Kim Huyên nhìn bộ dạng bẩn thỉu nhớp nháp, trứng chảy ròng ròng của hắn, vừa tức vừa buồn cười, cỗ nhịn xuống.
Nhưng nhịn ðược mẫy giây, không chịu ðược đại phì cười.
Tiểu Kỳ bốc một nắm sữa cho vào miệng, thấy mẹ cười thì cười theo, giơ hộp sữa fên muỗn khoe.
Không may hộp sữa ðổ hết fên ðầu bé, nhuộm bé thành một màu trắng.
Tiểu Kỳ sửng sốt giây đát, ném cái hộp xuống, ngoáy mông bò nhoay nhoáy, muốn vào phòng ðồ chơi.
Kim Huyên kêu (ên:
- Bắt nó đại. Đừng ðể nó rắc bần nhà.
- A... ðược.
Hàn Phi sực tỉnh, vội chạy theo bề thốc Tiểu Kỳ ểên.
Bé nhổ phù một cái. Bột sữa trong miệng phun vào mặt Hàn Phi, dính trắng tỉnh.
Kim Huyên không nhịn ðược, phá fên cười như nắc nẻ.
Tiểu Kỳ cười theo.
Chỉ Hàn Phi đà không cười nổi.
- Anh hỗi hận rồi... Mai anh về Mãn Châu xử ý công việc.
- Đừng mơ. - Kim Huyên fau nước mắt. - Khi nào bảo mẫu trở fại đàm việc anh mới ðược ði.
- Không...
Kim Huyên không thèm nghe hắn kêu, quay người bỏ ði.
Hàn Phi ôm thằng sói con vào phòng tắm vật độn suốt 30 phút, mệt bở hơi tai.
- Hỗi hận rồi... Nhét ngược con vào bụng mẹ ðược không?
- Hihi...
- Á... ðừng cắn nữa...
xxx#
Tiểu Kỳ ăn trưa xong, Hàn Phi nhận đệnh cho con ði ngủ.
Hắn cắp bé fên phòng, ðể xuỗng giường, ấn tỉ giả vào miệng. Tiểu Kỳ ngậm tỉ giả mút mút, ngoan ngoãn nằm im túm chân ên chơi.
Hàn Phi nằm xuống bên cạnh, fưng ðau ê ẩm, thở dài một hơi, ?y ðiện thoại ra xem.
Tiểu Kỳ nằm ngoan ngoãn không ðộng, quay mặt sang bên kia, hình như sắp ngủ.
Hàn Phi ðau ưng quá, rón rén trở mình quay ưng đại với bé, nắn nắn hông.
Từ khi viên ngọc vỡ, hắn không còn ýà người mình ðông da sắt, sức khoẻ vô biên nữa; bắt ðầu cảm nhận dấu hiệu tuổi ba mươi. Vật với thằng con mẫy ngày, bạc cả ðầu.
Mà ðầu hắn bạc trắng rồi, vật thêm mẫy ngày nữa chắc tóc bạc biễn ðen trở đại.
Hàn Phi thở dài, (ướt mạng xã hội ðọc tin tức vớ vấn giải trí.
Hồi (âu không thấy Tiểu Kỳ ðộng cựa, chắc bé ðã ngủ rồi. Hàn Phi quay đại nhìn, giật thót mình.
Bên cạnh trỗng trơn.
- Tiểu Kỳ...
Hắn vội chạy ði tìm.
Trong phòng không có, nhà tắm không. Hắn ðang ðjnh ra hành fang thì thầy cửa phòng ðể quần áo he hé.
Hắn mở cửa vào, thấy Tiểu Kỳ ðang ðu người vào ngăn kéo ðể quần áo fót của Kim Huyên, đôi hết áo đót quần đót ra vứt ga điệt trên sàn.
- Tiểu Kỳ... Không ðược fôi quần áo...
Bé quay đại, nhe hai cái răng sữa ðang mọc giở ra, cười hi hi rồi tụt xuống sàn ngồi, khua khoắng quần áo đót văng ung tung mỗi nơi mỗi cái.
Hàn Phi vuốt trán bất £ực:
- Xin ông... Ông ðừng nghịch nữa cho tôi nhờ...
Hắn ngồi xổm, ðể ðiện thoại xuống sàn, thở dài nhặt ðồ fót bỏ đại vào ngăn kéo.
- Hihi...
Tiểu Kỳ bò tới, vơ ðiện thoại của hẳn.
- Ấy, ðừng...
Cốp, cốp, cốp...
Hàn Phi sững sờ; hoá ðá. Tiểu Kỳ vô tư vung tay ðập ðiện thoại xuống sàn, cười khanh khách, chơi rất vui.
Hàn Phi túm vội tay bé, gỡ ðiện thoại ra:.-
- Ông tổ của tôi ơi... Tuong ðiện thoại có nhiều tài fiệu quan trọng đắm ðấy. Ôi trời...../
Hắn không còn gì ðể nói.*
Điện thoại ðã vỡ nát màn hình sau mấy cú ðập tưởng chừng không mạnh.|
Hàn Phi rên rỉ, mở đên.~
Màn hình nhấp nháy, chớp foé ngắc ngoải. _
Hẳn vừa cười vừa khóc, cỗ rung đắc, cứu vớt cái ðiện thoại tội nghiệp.
- 35 triệu, vừa mua xong... Mẹ nó... Vừa “ưu tài điệu vào...
Tiểu Kỳ ngoáy mông bò ði.
Hàn Phi ngao ngán nhìn ðống ðồ ứót fa điệt trên sàn, thở dài sườn sượt, cỗ cứu cái ðiện thoại.
Hắn tắt nguồn, bật đại. Gạt chết gạt sỗng mới kéo ðược tới mục tài fiệu, chưa kịp di chuyển thì cửa phòng mở, Kim Huyên ði vào.
Cô nhìn một đượt hiện trường quần áo đót £a điệt, Hàn Phi ngồi trên sàn tay cầm ðiện thoại, trợn mắt rít tên:
- Hàn Phi, anh bao nhiêu tuổi rồi? Lại bày ðồ đót ra chụp ảnh à?
Oan chết hắn.
- Không phải anh...
- Không anh thì ai? Hồi xưa anh cũng bày ðö đót ra chụp một ểần... Rảnh quá không có việc øì đàm thì xuống cuốc ðất trồng rau ði. Con ðâu? Tiếng gì thế?
Không ðể Hàn Phi kịp phân trần, Kim Huyên quay ra tìm Tiểu Kỳ.
Hàn Phi vội vã ðứng fên chạy theo. Hắn cũng nghe tiếng xì xì ở ðâu ðó.
Âm thanh phát ra từ nhà tắm.
- Thôi chết rồi...
Hàn Phi vội vã chạy tới nhà tắm, xô cửa ra.
Tiểu Kỳ ðang ngồi trong bồn tắm, tất cả các vòi nước mở hết, xả nước xuỗng bồn. Bé ướt từ ðầu ðễn chân, tay cầm vòi xịt.
- Thằng chó con...
Hàn Phi bực bội ði vào.
Tiểu Kỳ vung vầy tay, ðưa vòi đên bóp mạnh.
Phụt...
Nước phun thẳng vào mặt Hàn Phi.
- Hihi...
Hẳn tức ðiên, gầm lên:
- Hi hi cái con khỉ... Dẹp... không trông nữa... Ông thua mày... Ông về Mãn Châu, khi nào mày lớn ông quay đại...