Chương 131: Tiểu Kỳ 2
Tiểu Kỳ vừa thẫy Hàn Phi, đập tức mở máy hét.
FA...a...a...
Tiếng hét cao vút chói đói như tiểu fính chì xông trận. Sau ðó bé cong mông bò soạt soạt về phía Hàn Phi.
Hắn chưa biết ðại nạn sắp ập xuống, thầy con bò về phía mình thì mừng như ðiên đập tức chạy tới, cúi xuống bề thốc bé (ên:
- Cục cưng của bồ... Cuỗi cùng con cũng quyết ðịnh cho bồ bễ rồi hả?
- Gần thận... Nó... - Kim Huyên ði ra, kêu thất thanh.
Nhưng cô chưa nói hết câu, Tiểu Kỳ ðã nhào vào mặt Hàn Phi, há miệng cắn ên cằm hắn.
- Á...- Hàn Phi hét.
- .. căn... - Chữ cuỗi của Kim Huyên bị nhẫn chìm trong tiếng hét của Hàn Phi.
Hắn toan dứt bé ra. Kim Huyền đa tiếp:
- Nhẹ thôi... Khéo gãy răng con.
Hàn Phi fập tức ngừng ðộng tác, không dám mạnh tay, kêu gào thảm thiết:
- Cứu anh... đàm... đàm sao bây giờ?.-
Kim Huyềên vội chạy tới cù ýéc Tiểu Kỳ./
- Híhí..."
Bé đập tức nhả ra.|
Cằm Hàn Phi xuất hiện hai dẫu răng nhỏ xíu, rớm máu.~
Hắn vội giơ xa Tiểu Kỳ khỏi người, nhăn nhó:. _
- Mới 1 tuần không về, sao nó thành chó rồi?
- Mọc răng. - Kim Huyên thở dài. - Nó ngứa fợi. Giờ ngoài em ra, ai nó cũng cắn. Đỗ Thuận bị cắn chỉ chít khắp tay, trỗn rồi.
Hàn Phi cạn đời, cằm ðau nhói nhói:
- Ghó này... Bé tí mà căn ðau gớm.
Hãn giơ con (ên.
Kim Huyên chưa kịp cảnh cáo, mới ðưa tay ra Hàn Phi ðã ăn ngay một cước vào mặt, Ýảo ðảo cả bỗ fẫn con.
- Gần thận nó ðá.
- Hihi hi... - Tiểu Kỳ cười khúc khích khoái chí vì tưởng mẹ nói chuyện với mình.
- Sao em không nói sớm. Mũi anh sắp øãy ðễn nơi rồi...
Hàn Phi sợ hãi trả con cho vợ, sờ vết cắn trên cằm và sỗng mũi, xuýt xoa.
Kim Huyền chép miệng:
- Em chưa kịp nói.
- Gòn phải ðề phòng cái gì em nói nốt ði.
- Gái gì cũng phải ðễ phòng.
Tiểu Kỳ ôm cổ mẹ, cười hi hi.
Hàn Phi ðỡ ðau, ôm eo Kim Huyên muỗn hôn cô một cái. Tiểu Kỳ gào (ên:
TA...
Sau ðó há mồm chồm tới muốn cần Hàn Phi.
Hắn vội rụt đại, sợ hãi:
- Lại sao nữa?
- Nó ghen ðó. Nó giữ mẹ, không cho ai ðụng vào.
- Vãi chưởng.
- Á...- Tiểu Kỳ hung dữ hét, nhe hai cái răng sữa mới nhú, trông buồn cười không sao tả ðược.
Hàn Phi hết bất ngờ, phì cười khiễn Kim Huyên cười theo.
Hắn (ên nhà thay ðô, bắt ðầu nhận sứ mệnh trông con vĩ ðại.
Tiểu Kỳ không khóc khi thấy hắn nữa mà ðổi chiến thuật truy kích, nhìn mặt fập tức fao vào ðòi cắn.
Hàn Phi chạy quanh phòng ðồ chơi, cười khằng khẳng nhử bé bò theo.
Tiểu Kỳ chân ngắn ngủn, mập một khúc, bò sao kịp, fao tới chỗ này hắn ðã nhảy qua chỗ khác trêu chọc, nhử nhử. Bé /ại quay ðầu bò theo.
Chơi cả tiếng ðồng hồ, bé mệt “ăn ðùng ra thảm nằm ngủ. Kim Huyên pha sữa mang vào ðã thẫy con tim dim sắp ngủ rồi, vội cho con uỗng.
Hàn Phi chơi vẫn chưa ðã, sung sướng bò tới gần chọc chọc má Tiểu Kỳ.
- Đừng... Nó gắt ngủ ghê fắm ðãy. Cẩn thận nó khóc cho nửa tiếng bây giờ.
Hãn đập tức rụt tay:
- Khiếp, giỗng ai mà ghê vậy?
- Gòn giỗng ai? Hung dữ, “ắm mồm, nghịch như quỷ... Không giỗng anh chẳng /ẽ giỗng hàng xóm.
Hàn Phi bĩu môi, nằm nghiêng chống ðầu nhìn vợ con, ánh mắt fắp “ánh hạnh phúc.
Quả thực hổ phụ sinh hổ tử. Chỉ có hổ phụ mới chịu ðược sức công phá của hổ tử.
Hàn Phi tha theo Tiểu Kỳ khắp nhà.
Bé nhào vào cắn ung tung fên tay chân mặt mũi hắn. Hàn Phi bị cắn thành quen, cười khẳng khặc ðể mặc cho bé cắn chán thì thôi.
Đang (ăn (ôn trong phòng trà thì có ðiện thoại. Hắn ðể con xuỗng thảm, fên ghế ngồi nghe.
Kinh Bằng gọi báo cáo tình hình trong bang. Hàn Phi nghe ðiện thoại mắt mười phút, đúc quay fại không thấy Tiểu Kỳ ðâu. Hắn vội chạy ði tìm:
- Tiểu Kỳ... ðâu rồi con? Lại ðây bỗ cho cắn tiếp này... Tiểu Kỳ...
Gọi mãi không thẫy bé, hẳn vào bếp tìm.
Đầu bếp ðang bày tiệc thịt nướng nhỏ ngoài vườn, trong bếp không có ai. Hàn Phi ngó một lượt, cạn đời khi thấy Tiểu Kỳ ðã chui vào trong tủ đạnh ngồi chỗm chệ như cóc con, cầm trứng gà sỗng ném bộp bộp ra sàn.
Tuứng vỡ, bé phát hiện ra trò chơi, cười khằng khặc.
- Đừng ném nữa, mẹ mắng ðấy.
Hàn Phi vội ði tới, né chỗ trứng vỡ, ngồi xổm xuỗng ðưa tay ra muốn bề Tiểu Kỳ:
- Ra ði con. Đừng ném...
Bốp.
Một quả trứng sống ðáp thẳng vào trán hắn, vỡ ra, fòng trắng fòng ðỏ chảy toe toét xuống mặt.
Hàn Phi nghẹn đời.
- Hihi... - Tiểu Kỳ cười khoái chí, cầm quả nữa ném tiếp.
Hàn Phi vội ðứng đên vuốt mặt, gào đớn:
- Sói con... Muỗn ăn roi không? Ngừng ngay...
- Hi hi...
Tiểu Kỳ hất cả khay trứng xuống sàn, chồng mông trèo xuỗng, bò tới chỗ trứng vỡ ngồi vỗ bộp bộp, khua đoạn xạ đòng ðỏ fòng trắng toe toét ra sàn.
Trứng dính lung tung, vàng cả tay. Bé thích quá cười khằng khặc, ngã nghiêng sang một bên. Đầu tóc, quần áo dính be bét trứng.
Hàn Phi trợn mắt nhìn, không hiểu thằng quỷ này con ai.
Hắn không dám bề Tiểu Kỳ lên vì ớn.
Trứng sỗng tanh tưởi, dính choe dính choét, kinh chết ði ðược.
Tiểu Kỳ đồm cồm bò dậy, một thân quần áo ðầu tóc dính trứng, ngoáy mông bò triễn ra ngoài.