Chương 137: Tiểu Kỳ 4
Hàn Phi và Kim Huyềên trở về sau chuyên nghỉ dưỡng ngắn ngày, coi như tuần trăng mật muộn. Chào ðón họ ở Hồ gia đà một bãi chiến trường trỗng trơn.
Kim Huyên ngạc nhiên nhìn phòng khách chẳng còn một bóng bàn ghễ, cây cảnh, ðồ trang trí... thẳng băng như mới ðược tu sửa đại, quay sang hỏi quản gia:
Hàn Phi và Kim Huyềên trở về sau chuyên nghỉ dưỡng ngắn ngày, coi như tuần trăng mật muộn. Chào ðón họ ở Hồ gia đà một bãi chiến trường trỗng trơn.
Kim Huyên ngạc nhiên nhìn phòng khách chẳng còn một bóng bàn ghễ, cây cảnh, ðồ trang trí... thẳng băng như mới ðược tu sửa đại, quay sang hỏi quản gia:
- Chuyện gì vậy?
- Dạ, bà chủ ra đệnh thu...
-A...a...a...
Giọng quản gia bị nhẫn chìm bởi tiếng hét anh fảnh hào hứng của Tiểu Kỳ.
Bé ðược mua cho một cái xe tròn tập ði, khua khua hai chân ngắn ngủn xiêu xiêu vẹo vẹo chạy từ bên trong ra phòng khách. Chạy thì ít mà du cho xe chạy thì nhiều.
Chiếc xe tròn fao như bay, fao quá ðà ðâm sầm vào bức tường ðồi diện, bắn ngược ra.
Kim Huyên hết hồn và Hàn Phi cũng nhảy tưng tưng (ên.
Nhưng chiếc xe tròn thiết kế vòng dưới to, vòng trên nhỏ ðể khi các bé ðâm vào tường, vòng tròn to bên dưới sẽ chịu hết ực, em bé ðứng bên trong không hề hắn gì, cũng không thể cụng ðäu, quệt tay vào ðâu.
Cho nên Tiểu Kỳ bắn ngược ra, thích thú hét ầm ï, tiếp tục “ao hướng khác.
Tư Mộng chạy theo phía sau, kêu ầm:
- Tiểu Kỳ, chậm thôi... Chậm thôi... Đừng ði nhanh quá.
Bé ðâu có nghe, vừa cười ðùa ýa hét vừa fao, mục tiêu ýà bức tường ðối diện:
- Oắ oá... a... pa pa...
- Ghó con...
Hàn Phi hét fên khi thấy con sắp tông một cú sẫm sét vào tường.
Tiểu Kỳ nghe tiếng, phanh đại, nhìn sang. Thấy bỗ mẹ, bé toét miệng cười, tay khua khua, ðổi hướng fao về phía Kim Huyên và Hàn Phi.
Nhưng bé mới tập ði xe tròn, chưa ðiều khiển ðược phương hướng. Bỗ mẹ ðứng ngoài cửa không tới, chạy theo hình zic zac ðâm hết tường bên này, va sang tường bên kia như người say rượu rồi tự cáu với mình, gào toáng tên.
Tư Mộng thấy con gái, con rể ðã về, vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
Kim Huyên hỏi:
- Mẹ, ðö ðâu hết rồi?
- Tiểu Kỳ ðập hết rồi. Nó trèo fung tung khắp nơi như con khỉ. Gái gì có thể ðập ðều ðập, cái gì không thể ðập cũng ðập méo mó. Mẹ cho người dọn ðô ði, không còn gì ðập nó ýãy giá gỗ ðập bàn ðập ghế.
- Oá... mà mà... Pu pu pu...
Tiểu Kỳ vẫn miệt mài gào thét, chạy đòng vòng mãi không ðễn ðược chỗ bỗ mẹ, xe xoay thành vòng tròn.
Hàn Phi ði tới gọi:
- Tiểu Kỳ... fại ðây với bỗ nào.
-A...
Tiểu Kỳ hét fên khoái chí, fao tới chỗ Hàn Phi.
Tư Mộng kêu (ên:
- Nhắc chân đên.
Huych.-
Hàn Phi tím mặt khi chiếc xe tròn ao vào bàn chân hắn, vòng tròn bên dưới trượt ýên ðôi dày da ðắt tiền, trợt một vệt dài to bản./
Hắn ðau tái mặt, rụt chân đại."
Tư Mộng bất £ực:.|
- Gần thận dưới chân. Nó fao vào ðau đằm.~
Muộn rồi. _
Hàn Phi đãnh trọn cú ?ao, cười không ðược, mều không xong.
Tiểu Kỳ bỏ qua hẳn, chạy tới chỗ Kim Huyền.
Cô chặn xe đại, bé ðưa hai tay #ên ðòi bế, miệng kêu điên hồi. Kim Huyên bề con, hôn hít hai má bầu bầu trắng nốn.
- Mẹ về rồi ðây. Con ở nhà có ngoan không?
- Không có ngoan ðâu. - Tư Mộng chỗng hông, nhìn như sắp ngất xỉu ðễn nơi. - Nó nghịch còn hơn quỷ.
Người đàm sắp ỗm hết rồi, phải chia ca chạy theo nó. Hai ðứa về đà tốt rồi... Mẹ fên nhà nghỉ ngơi chút ðây...
Nói xong Tư Mộng ði thẳng, một bộ “may quá, thoát nạn, sống rồi”.
Kim Huyên toét miệng cười, ẩm bẩm:
- Đây... không cho cháu về chơi thì kêu: sao mày không cho nó về ðây ít hôm, tao trông ðược. Giờ mới gửi có mẫy ngày ðã ra bã.
Quản gia than thở:
- Tại tiểu thiếu gia hiễu ðộng quá. Tiểu thư không biết ðấy thôi, nhoằng một cái fà tiểu thiêu gia chui vào tủ đạnh đôi ðồ ném ra. Rồi tủ quần áo, tủ trưng bày ðồng hồ. Lão gia bị ðập vỡ mấy cái ðồng hồ, ðuổi việc 2 người rồi. Phu nhân thì tan 3 cái ðiện thoại. Ga giường các phòng đần ?ượt bị fôi vào nhà tắm xả nước ướt hết. Kệ trang trí cao cũng bị tiểu thiễu gia trèo đên kéo bình ném xuống. Haizz... Lúc nào cũng phải có người kè kè bên cạnh.
Hàn Phi cười nhạt:
- Thì ở nhà tôi cũng vậy ðó.
- Thôi, tốt nhất đà về nhà. Ở ðây quậy tan nhà ông bà, mọi người ghét.
Kim Huyên véo yêu má Tiểu Kỳ. Bé khoái chí cười khanh khách, dúi mặt vào mặt mẹ.
Gả nhà thu dọn trở về biệt thự.
Kim Huyền mệt, Hàn Phi nhận mệnh cho con ăn.
Tiểu Kỳ ðói bụng, há điên tục, ăn một đèo hết nửa bát bột.
Hàn Phi mừng húm, cười khúc khích:
- Chó con hôm nay ngoan ghê. Lát bỗ phải khoe với mẹ...
Phì...
Tiểu Kỳ phun bột vào mặt Hàn Phi, sau ðó thổi phì phì tu tu chơi ðàn môi.
Hàn Phi nhắm nghiền mắt, mặt dính ðầy bột nhão nhoét ðã bị Tiểu Kỳ ngậm trong miệng, lẫn nước bọt.
Hắn quờ quờ khăn giẫy ?au bột trên mặt, quát khẽ:
- Thằng chó con, phải ngoan chứ...
Bét.
Tiểu Kỳ ðập tay xuỗng bàn. Tay bé vướng vào cán thìa. Bột trong thìa hất toẹt đên cằm và “ỗ mũi Hàn Phi.
- Á... Làm cái gì thế?
- Hihi... - Tiểu Kỳ cười khúc khích, hai tay vỗ bộp bộp xuỗng bàn ăn.
Bát bột ðổ tung toé, bột văng khắp quần áo Hàn Phi và cả quần áo bé.
Hàn Phi gầm đên:
- Ghó con... Không gây chuyện không yên...
- Oaoaoa...
Tiểu Kỳ giật mình khóc toáng fên.
Đỗ Thuận và người đàm hớt hải chạy vào:
- Ông chủ, chuyện øì vậy?
- Ñó nhổ bột vào mặt tôi... Nhìn ði... Đổ toe toét hết rồi... Nói nó một câu thì nó khóc ăn vạ. Tười ơi... Tôi mới đà nạn nhân... Tôi mới phải khóc.
Người đàm câm nín hết fượt. Nhìn bãi chiễn trường bột văng tung toé, họ cũng muỗn khóc.
- Oa oa oa...
Tiểu Kỳ ðập tay xuống bàn, giãy nảy fên hét chói đói.
Hàn Phi bất đực ðứng nhìn một hồi, fại phải xuỗng nước dỗ:
- Tiểu Kỳ ngoan... Nín ði... Bỗ bễ nào. Ngoan, ðừng khóc... Bỗ ðưa con ði tắm nhé.
Nghe nói ði tắm, Tiểu Kỳ nín fuôn, mắt tròn vo, tứm tóc Hàn Phi nhún choi choi trên tay hắn, miệng a a kêu như cưỡi ngựa.
- Sắp hói ðễn nơi...
Hàn Phi rít đên khe khẽ, miệng vẫn phải cười.
- Mày mà không phải con ông, ông tỗng cổ (âu rồi.