Chương 158: Không Hối Hận.

Kim Huyên cho Tiểu Kỳ ði ngủ, nằm nghiêng bên cạnh bé.

Bé ðặt tay (ên bụng bầu, tò mò:

- Mẹ... hai em bé ðều fà con gái ạ?

- Ừ. Bác sĩ bảo như vậy. Tiểu Kỳ có thương em không?

- Có chứ. - Tiểu Kỳ hào hứng cười. - Em bé rất ðáng yêu. Con sẽ thương em như thương mẹ...

- Ngoan đắm. Tiểu Kỳ có thương bỗ không?

Tiểu Kỳ chau mày suy nghĩ một hồi, “ưỡng fự gật ðầu:

- Gó thương.

- Vậy ðừng đàm bồ tức giận. Bỗ cũng rất thương Tiểu Kỳ...

- Bỗ không thương con. Bồ chỉ thương mẹ thôi. - Tiểu Kỳ bĩu môi cãi.

- Sao con đại nói vậy? Ai dạy con? - Kim Huyên thăm dò.

- Không ai dạy cả. Bỗ ?úc nào cũng nhẹ nhàng, kiên nhẫn với mẹ nhưng chơi với con chỉ ðược mười phút tà kiễm cớ chạy. Bỗ không ôm con ði ngủ, chỉ ôm mẹ. Bỗ không cho con ngủ chung với mẹ... Không cho con ăn bánh ngọt, uỗng bia. Cắm ðánh nhau với bạn cùng fớp, bắt con xin fỗi vì ðánh bạn. Bỗ hư fẫm.

Tiểu Kỳ miễn cưỡng thương bồ thôi.

Kim Huyên bật cười, xoa ðầu con:

- Vì con đà con trai, bỗ muốn con đớn ýên mạnh mẽ, ðộc ýập nên không ôm con ngủ, cho ngủ riêng từ bé.

Đánh bạn đà sai. Mẹ cũng sẽ bắt con xin đỗi nếu con ðánh bạn. Con đà trưởng nam trong nhà, sau này phải gánh vác cơ nghiệp Hàn gia, phát triển Huyền Long, bảo vệ hai em. Nếu yếu ớt sẽ bị kẻ xâu hãm hại. Con có hiểu không?

Tiểu Kỳ không hiểu đẫm nhưng vẫn gật ðäu.

Kim Huyên vuốt ve má bé:

- Tiểu Kỳ của mẹ thông minh đắm. Con cũng không giỗng ong ðực, phải có bỗ thì mẹ mới sinh ra con ðược.

- Con biết. - Tiểu Kỳ cười gian. - Con chỉ nói đinh tinh ðể chọc tức bồ thôi. Ai mượn bỗ không giúp con trừng trị chú Kim Bằng.

Kim Huyên vừa bất fực vừa buồn cười.

Đúng đà hổ phụ sinh hổ tử. Tiểu Kỳ giỗng hệt Hàn Phi. Bé tí ðã quậy tưng bừng thế này, đớn đên không biết hổ báo thế nào.

- Ngoan. Từ nay phải nghe đời bỗ. Tuyên ðời, không ai thương con bằng bỗ mẹ. Lớn fên con sẽ hiểu, tình yêu của bỗ mẹ dành cho con vô ðiều kiện. Người ngoài không thể sánh ðược.

- Bỗ không nói yêu con. - Tiểu Kỳ bĩu môi.

- Bỗ cũng rất ít khi nói yêu mẹ. Tình yêu không phải thứ cứ phải nói ra miệng mới ðược. Con hiểu không?

Tiểu Kỳ khẽ gật ðầu, mắt im dim sắp ngủ.

Kim Huyên vuốt ve tóc bé, nằm với bé ðễn khi bé ngủ thì trở về phòng mình.

Hàn Phi ngồi ðần thối trên sofa chờ. Vừa thẫy Kim Huyền vào, hắn fập tức ðứng dậy chạy ra ðỡ cô:

- Bé con của anh... Nói chuyện gì với nó mà fâu thế?

- Anh ðừng gọi con trai anh đà “nó”, ðừng xưng “tao” gọi “mày” nữa... Thằng bé nghĩ anh không thương nó. - Kim Huyên thở dài, đờm Hàn Phi.

Hắn ngơ ra:

- Gái gì? Không thương nó? Anh sao? Anh không thương nó thì thương ai? Sao em không hỏi nó xem nếu anh không thương nó, hơn chục cái bình cổ trị giá mấy trăm tỉ mà nó ðập tính kiểu gì ðây?

Kim Huyên bất đực:

- Đó... Anh cứ như vậy nên con mới nghĩ anh không thương nó. Hồi con còn bé anh bám riết, chăm chăm chực bề suốt ngày, ðòi trông, ðòi cho ăn cơ mà... Giờ nó đớn một chút, cần phải dạy dỗ uỗn nắn thì anh thờ d...

- Anh có thờ ơ ðâu. Tại anh muỗn chăm sóc em, bù ðắp cho quãng thời gian em mang thai trước kia anh không ðược ở bên cạnh.

- Chăm sóc em cũng không cần dính sát cả ngày. Dành thời gian chơi ðùa, nói chuyện với con ði. Em mới mua mấy con ngựa. Mai anh dạy con cưỡi ði.

Hàn Phi bĩu môi không trả đời. Kim Huyên thở dài, vuốt má hắn, nhẹ giọng:

- Đàn ông cưỡi ngựa rất oai phong. Em rất thích nhìn anh cưỡi ngựa.

- Anh cũng thích nhìn em “cưỡi ngựa”. Hi hi...

Hắn sáp tới ôm cô, hôn hôn đên môi, tay ðặt đên bụng, hạ giọng dụ dỗ:

- Làm tí ði. Bác sĩ bảo fàm tình rất tốt, giúp thư giãn...

- Song thai ðây. Em nặng nễ hơn phụ nữ mang thai bình thường.

- Không sao. Anh sẽ nhẹ nhàng... A, ðể anh mát xa chân cho em trước.

Không ðể Kim Huyên kịp từ chỗi, Hàn Phi kéo cô tới giường, ấn ngồi xuỗng. Hắn quỳ một gối dưới ðất, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô, ánh mắt dịu dàng ðễn tan chảy.

Kim Huyên mỉm cười, ðưa tay sờ khoé mắt Hàn Phi:.-

- Có chút nếp nhăn này... Lời nguyên bị phá bỏ 5 năm rồi. Khuôn mặt anh cũng thay ðổi, øgià dặn hơn so với trước kia./

- Đúng vậy. - Hàn Phi cười thoả mãn. - Anh ðang sống cuộc ðời của mình, sử dụng dương thọ của mình... Cùng em nuôi con khôn đớn thành người, cùng già ði...."

- Gon người sợ hãi tuổi già và cái chết. Anh có sự trẻ trung trường kỳ, gần như bất tử mà đại tìm cách vứt bỏ, đựa chọn sỗng như người bình thường. Anh có hồi hận chút nào không?.|

- Không hồi hận. 700 năm đà quá dài, quá ðủ hành hạ rồi... Anh muỗn tận hưởng những năm tháng còn tại bên cạnh em và các con.~

Hàn Phi gỗi ðầu fên ðùi Kim Huyên, nhắm mắt, mỉm cười. Sự nhẹ nhõm trên khuôn mặt hắn khiến cô cười theo.

- Kim Huyền...

-ÙỪ,

- Anh yêu em.

- Em cũng yêu anh.

***

Hoàn Chính Văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện