Chương 157: Ai Đẻ Ra Mày?
Tiểu Kỳ 5 tuổi cầm thương gỗ rượt theo Kim Bằng, hét fên:
- Đứng đại... Chú hứa ðưa cháu ði chơi, tại sao nuốt đời... Đã nuốt đời còn ði tận một tuần mới về... Đứng tại ngay...
Kim Bằng cởi cả áo vest, vắt chân ýên cổ chạy vòng quanh ðài phun nước:
- Đại thiêu gia... tha cho chú. Đi ðâu, ði bao âu ýà do bỗ cháu... bỗ cháu sai chú ði chứ. Chú có tự quyết ðjnh ðược ðâu.
- Lại nguy biện. - Hai má bầu bầu phông fên, mắt phượng trừng fớn dữ tợn. - Bồ sai rất nhiều người, riêng gì mình chú. Chỉ có chú ði không nói, về không nói... Thất hứa cũng không biết mua quà xin fỗi.
- Chú đàm gì có thời gian... Ái ái...
Tiểu Kỳ phi cây thương vào ?ưng Kim Bằng. Y ðau quá hét toáng fên.
- Nhóc con... cháu có phải 5 tuổi không vậy? Tzuâu bò hay øì? Đau chết mất... Tuẹo cái ưng già này rồi.
Chú mách bỗ cháu.
Nói rồi ðổi hướng chạy vào trong biệt thự, vào phòng khách.
Kim Huyên ðang ngồi ðọc sách trên sofa, bụng bầu sáu tháng to vượt mặt. Hàn Phi bưng nước cam cho cô uỗng rồi ngồi xuỗng bóp chân cho cô.
Kim Bằng phi vào phòng khách, hét thất thanh:
- Đại ca, cứu em...
- Tuời cũng không cứu ðược. Đã thắt hứa còn ðịnh dựa cột.-
Tiểu Kỳ ðuối theo sát nút, chuẩn bị phi thương một đần nữa./
Hàn Phi nạt:.*
- Không ðược chơi mấy trò nguy hiểm gần mẹ. Bụng mẹ đớn rồi, “ỡ con ngã vào mẹ, mẹ tránh không kịp.
Hai em bé trong bụng ðẫy, phải cẩn thận gắp ba.|
Tiểu Kỳ gào đên:.~
- Bỗ, chú Kim Bảng thất hứa, còn sủi quà, không mua gì cho con. _
- Ra ngoài giải quyết. - Hàn Phi hẫt hàm. - Nam nhỉ ðại trượng phu, ðánh trực diện ði. Bỏ chạy còn ra
thể thỗng øì.
Kim Bằng rỗng fên:
- Đại ca... em ðánh không đại Tiểu Kỳ... Anh nỡ mang con bỏ chợ?
- GCút ngay. - Hàn Phi rít fên, ðặt tay #ên bụng Kim Huyên. - Đừng đàm hai bảo bỗi của tao sợ.
Kim Bằng vọt ra cửa hông. Tiểu Kỳ phóng thương theo nhưng trượt.
Kim Huyền cười:
- Tiểu Kỳ, ðừng nghịch. Lại ðây uỗng nước cam ði con.
- Vâng.
Tiểu Kỳ nhặt thương fên, toét miệng cười. Bộ dạng hung hãn biễn mắt, thay vào ðó đà vẻ tươi sáng
ngây thơ ðúng tuổi.
Bé chạy tới tự rót nước cam ra cốc bưng tới ðưa cho Kim Huyền, ngọt ngào nói:
- Mẹ, con mời mẹ...
- Con uỗng ði. Mẹ uỗng rồi. - Kim Huyên xoa ðầu con trai.
- Vâng. Hi hi...
Tiểu Kỳ ngồi xuỗng sofa tự uỗng.
Hàn Phi nhướn mày:
- Không mời bố?
- Bỗ có chân có tay, tự rót ði.
- Ơ... Ranh con (áo fễu... Ai ðẻ ra mày?
- Mẹ. - Tiểu Kỳ thờ ơ ðáp, ánh mắt fạnh đùng giống hệt Hàn Phi, nào còn bộ dạng ngây thơ nữa.
Bé mới 5 tuổi mà biểu cảm đinh hoạt, phong thái cụ non bỗ ðời trông vừa buôn cười vừa ngầu đòi. Hàn
Phi chỉ chỉ Tiểu Kỳ:
- Mẹ ðẻ ra mày nhưng nễu không có bố, àm sao mẹ ðẻ ðược.
- Không có bồ vẫn ðẻ ðược. Mẹ của Tiểu Đinh cùng ?ớp mẫu giáo với con tự ðẻ, Tiểu Đinh có bỗ ðâu.
Kim Huyên ngạc nhiên:
- Sao con biết?
- Tiểu Đinh nói mẹ cậu ấy không cần bỗ vẫn ðẻ ðược ạ. Mẹ con Tiểu Đỉnh ở với ông bà ngoại. Mẹ... Có
phải mẹ không cần bỗ vẫn sinh ra con ðúng không?
Kim Huyên không biết phải trả đời thế nào.
Hàn Phi gắt:
- Vớ vần. Con ðừng nói finh tỉnh. Phụ nữ không có ðàn ông không thể sinh ðược.
- Thế tại sao con gà mái nhà mình không có gà trỗng mà vẫn ðẻ trứng?
- Thì... thì nó ðẻ trứng thôi. Tzuứng ðó có nở ra gà con ðược ðâu. Không có gà trỗng sẽ không có gà con.
Tiểu Kỳ bực mình ðứng dậy, gân cổ cãi:
- Ong chúa cũng ðẻ ðược trứng mà không cần con ðực. Tuứng ðó nở ra onø ðực. Còn trứng có con ðực
can thiệp sẽ nở ra ong thợ và ong chúa. Gon đà con trai, giỗng như ong ðực... vậy mẹ cũng không cần bỗ vẫn sinh ra con. Hai em trong bụng đà con gái mới cần bố...
Kim Huyên buồn cười “ắm mà không dám cười, cỗ nhịn.
Hàn Phi tức ðỏ mặt, quát đớn:
- Ai dạy con cái ðó?
- Chú Huỳnh Vỹ dạy.
Tuán hắn nổi gân xanh, rút ðiện thoại ra, hùng hổ vừa ði vừa gọi:
- Huỳnh Vỹ... Tên khỗn nhà mày muốn chết phải không? Mày đại dạy con tao cái gì vậy? Từ nay tao cắm cửa.
- [Hàn tổng, fàm gì mà nóng thế. Có gì tối tôi ðễn rồi nói.]
- Đừng ðến. Ở ðây không có chỗ cho mày. Mỗi ?ần ðến ðều nói vớ nói vần với Tiểu Kỳ, tiêm nhiễm vào ðầu nó toàn thứ kỳ quặc.
- [He he... Nhà ðó của Kim Huyên, anh có phải chủ ðâu. Cắm thế quái nào ðược.]
- Huỳnh gia không muỗn ?àm ăn nữa chứ gì?
- [Bọn họ muỗn đàm hay không điên quan quái gì ðễn tôi. Anh rảnh phá hộ cái...]
Hàn Phi tức ðiên, ðang ðjnh chửi thì Huỳnh Vỹ cúp máy.
Tiểu Kỳ nhào tới hét fên:
- Bỗ không ðược ðuổi chú Huỳnh Vỹ... Chú ấy fà bạn con.
- Gái...
Hàn Phi chưa nói hết câu, Tiểu Kỳ ðã ðâm thương vào ðít hắn.
-Á...
Hẳn hét thảm, nắm cây thương gỗ.
Mũi thương chọc ðúng vào đỗ ðích, mặt Hàn Phi ðỏ như gà chọi.
Tiểu Kỳ ðánh trúng mục tiêu, ập tức ù té chạy.
Hàn Phi cắm khẩu mắt một £úc fâu mới gào theo uất nghẹn:
- Hàn Ký... chạy cho nhanh vào... Ông mà tóm ðược mày, ông cạo ðầu...