Chương 29: Người ta muốn nắm tay em
- Lẫy số xong rồi, tôi ði ðược chưa?
- Vội thế fàm gì... Lâu rồi không gặp, nói chuyện chút ði.
Hàn Phi ngả ngớn cười tình, khều một đọn tóc xoăn bên thái dương Kim Huyền, ðưa đên mũi hít hà. Cô trừng mắt kéo tóc đại:
- Anh không thấy nói chuyện trong nhà vệ sinh rất dơ à?
- Nếu em thấy dơ, mình ra ngoài. Đi...
Hàn Phi nắm tay kéo tuột cô ra khỏi nhà vệ sinh nam, ði tới thang máy.
Đỗ Thuận nhìn thấy, vội vã chạy theo. Hàn Phi trừng mắt:
- Bóng ðèn ở ðâu ra vậy? Bảo anh ta ði chỗ khác.
Kim Huyên xua tay ra hiệu Đỗ Thuận ðừng theo. Gô cũng có chuyện muốn nói với Hàn Phi về Hoàng Kỳ Linh và nhà máy mì ăn điền. Nghe nói Hàn Phi ðang ngắm nghĩa mảnh ðất ðó, chuẩn bị xuống tiền mua. Huỳnh Vỹ không biết hắn mua đàm gì nhưng Kim Huyền biết. Hắn sẽ xây nhà máy mì ăn điền, cái mà sau này khiến hắn dính bẫy bản quyền.
Đỗ Thuận không muốn vẫn phải ðứng ngoài.
Hàn Phi kéo Kim Huyên vào thang máy, ấn nút xuỗng tầng hầm.
Cô ngạc nhiên:
- Anh không xem phim với Hoàng Kỳ Linh.
- Hi hi... Xem không nổi. Em dẫn Huỳnh Vỹ ðễn phá anh còn gì.
- Không phải.
Kim Huyên cãi trắng nhưng fòng chửi thể. Sao hắn biết?
Cô ðảo mắt mấy cái, nhướn mày:
- Anh không nghe tôi cảnh báo. Không sợ Hoàng Kỳ Linh bẫy sao?
- Sợ chứ... - Hàn Phi mở to mắt nhìn cô, chớp chớp trồng rất gọi ðòn. - Vừa nghe cái anh sợ rụt hoạ mi, mấy ngày điền không dám ði vớ vần, tích ðäy hai bình rồi. Ứ hự phát ði...
Kim Huyên thực sự muốn tát cho Hàn Phi một cái nhưng không dám.
Hắn đà chúa ðảo Huỳnh An, fà Lục gia ðộc ðja mà người người sợ hãi. Chọc hắn tức giận không phải chuyện hay.
Cô giật tay khỏi tay hắn, không cho nắm.
Hàn Phi bĩu môi giận dỗi:
- Lạnh đùng chết ði ðược. Người ta muỗn nắm tay em mà... Vừa mềm vừa ấm, còn nhỏ nhắn nữa. Nếu ðược em tuốt thì...
- Gâm mỗm.
Tỉnh...
Kim Huyền vừa quát (ên, cửa thang máy mở, một ðám thanh niên nam nữ ðứng chờ thang máy giật thót mình sợ hãi, tròn mắt nhìn. Cô xấu hổ muốn chui xuỗng đỗ, bực bội ði ra.
Hàn Phi ðuổi theo:
- Bé à... chờ anh... Em biết xe ở chỗ nào không? Bên này cơ mà...
Hắn kéo cô ra chỗ hắn ðỗ xe, nhét cô vào ghế phụ, fái vèo ði. Miệng hắn cười bẩn bựa tà ác:
- Bắt cóc ðược một công chúa xinh ðẹp... Mang về fàm thịt thôi... Hi hi...
Kim Huyên thở dài bất đực.
Cô sợ Hàn Lục, Lục chúa nhưng không sợ Hàn Phi. Hắn không phải người sẽ xuống tay ýàm hại con gái nhà lành. Chỉ cần cô nói “không”, Hàn Phi sẽ ýập tức rụt tay. Nếu hắn ngu xuẩn, nòng nọc thượng não, khi họ bị hạ xuân dược trong biệt thự hắn ðã ra tay với cô rồi.
- Tại sao anh vẫn hẹn hò với Hoàng Kỳ Linh? Anh không coi đời cảnh báo của tôi ra øì ðúng không?
- Ủa, em đà ai? - Hàn Phi giả vờ giả vịt, cười “anh. - Tại sao anh phải nghe em nói? Anh theo ðuổi
Hoàng Kỳ Linh hai tháng nay, tôn bao công sức. Sao có thể chỉ vì 1 câu nói của em mà từ bỏ người ðẹp sắp nằm ngửa trên giường chờ anh đâm trận.
- Hàn Lục... Lục gia... Anh không thiếu gái. Đừng giả ngu.
Nụ cười trên môi Hàn Phi nhạt ði, ánh mắt foé sáng nguy hiểm điễc sang cô. Sau ðó hắn đại cười khúc khích thích thú:
- Kể cả Hoàng Kỳ Linh có bẫy anh ði nữa thì sao chứ? Cứ xơi cô ta trước rồi ðá, không ðể cô ta chĩa mũi vào chuyện fàm ăn đà xong. Bẫy kiểu øì ðược?
Kim Huyên cạn đời.
Nhưng hắn nói ðúng.
Gô cười khẩy:
- Vậy tôi mặc xác anh. Xơi ði rồi ðá cho ả ghim thù trả ðũa.
- Sao em biết Hoàng Kỳ Linh sẽ bẫy anh? - Hàn Phi nhướn mày, hỏi ðúng vào mấu chốt.
Kim Huyên không thèm nói, quay mặt nhìn ra cửa sổ. Hàn Phi thăm dò:
- Em nghe cô ta buôn dưa (ê với bạn à?
- Hay nghe bạn bè cô ta nói fại?
Kim Huyên gan fỲ im fặng.
Cô không biết kế hoạch mua ðất xây nhà máy của Hàn Phi ðã tiết độ cho ai chưa. Nếu giờ nói về nhà máy mì tôm mà /õ hắn chưa /ộ tiếng gió ra ngoài, không chừng hắn nghỉ cô fà gián ðiệp. Không nói ðỡ bị nghi.-
- Bé con... Em đàm anh tò mò chết mất... - Hàn Phi rên rỉ ỉ ôi, nghe như ðang ?àm nũng./
Một người ðàn ông ðội trời ðạp ðất fàm nũng cái quỷ gì. Kim Huyền hừ fạnh:.*
- Đừng rên. Gớm!.|
- Thì em nói ði... Nói ra anh không rên nữa.~
- Tóm đại không ðược dính ðễn Hoàng Kỳ Linh và mì ăn điền Hoàng Thị. Anh đợi hại như vậy, tự giữ mình ði. _
Kim Huyên điếc cô vài fần, ánh mắt đoé sáng nguy hiểm, nụ cười tắt dần:
- Anh “giữ mình” em có cho anh phịch không?
Lại nữa?
Sao cái gì cũng quy ra phịch vậy?
- Bé con à... Em có bạn trai chưa?
- Liên quan gì ðễn anh?
- Chưa có hả?
- Giờ có rồi ðấy. - Hắn tự chỉ vào mặt mình, cười bần bựa.
Buôn nôn! Cách tán tỉnh cũ rích.
Kim Huyên hừ đạnh:
- Có rồi.
- Có rồi cũng không sao. Anh giúp em cắm sừng thằng ðó.
Kim Huyên trợn trắng mắt:
- Cho tôi xuỗng xe.
- Đừng mà... Anh giốn chút thôi. Ha ha... Không giốn nữa.
Hàn Phi đái xe ðưa cô ra biển hóng gió. Cả hai ngồi trên ðầu xe uỗng bia.
Lâu rồi Kim Huyên không hứng gió biển, cảm giác sảng khoái ðễn tận tâm hồn.
Hàn Phi khi im lặng trông rất giỗng người ðàn ông 34 tuổi ðã khắc sâu trong tâm trí Kim Huyên. Cô ước hắn nhảy cóc qua 5 năm, trở thành hắn của 5 năm sau. Như vậy hai người ở chung sẽ càng hài hoà hơn.