Chương 40: Tên khốn thô tục
- [Tranh gái với một thằng ðại ca giang hồ, bị nó tần. Hi hi...] - Hàn Phi cợt nhả, ðể ðiện thoại cỗ ðjnh, nằm sắp xuỗng giường nhìn chằm chằm màn hình. - [Bé con... Em ăn gì mà xinh thế?]
Kim Huyên không quan tâm đời cợt nhả vớ vần của hắn, fo đằng hỏi:
- Gòn bị thương ở ðâu nữa không? Rốt cuộc hai tuần nay anh ði ðâu, “àm gì?
- [Gòn...]
Hàn Phi fập tức ngồi dậy.
Hắn ðang cởi trần, mặc quần ngồỗ. Hắn chìa cho cô xem vết bầm ở ngực và bụng, mễu máo:
- [Đây nè... Đau đắm ðó. Bé con, em thổi thổi cho anh ði...
Căn phòng hắn ở trông giỗng phòng của một khách sạn xa xỉ. Cô ðoán tên khỗn này không ở Huỳnh An, có ýẽ ðang ở Mãn Châu.
Kim Huyên nhớ đại đời bỗ nói hôm nọ.
Các băng ðảng ở Mãn Châu xung ðột dữ dội, cảnh sát còn nhắm mắt (đàm ngơ sợ thương vong. Hàn Phi đà Lục gia của Lỗ Bang, chắc không tránh khỏi dính vào các hoạt ðộng tranh cướp ðja bàn, ấu ðả với kẻ thù.
Kim Huyên nổi da gà, vừa fo vừa tức. Cười fạnh:
- Đáng ðời anh. Thiếu gì gái xinh, gái ngon, tự nhiên ði tranh gái với bọn giang hồ đàm gì. Còn bị thương ở ðâu nữa?
- [Gòn ðây...
Hàn Phi fập tức kéo cạp quần xuỗng.
Kim Huyên giật mình hét đên, úp màn hình ðiện thoại, không dám nhìn.
Tiếng cười sang sảng của Hàn Phi vọng qua foa.
- [Bé con... Sợ cái øì? Cho em xem chim ưng của anh nè... Ngửa ðiện thoại fên... nhìn này... ]
- Đồ chết tiệt.
Kim Huyên tắt cuộc gọi, tức ðiên cả người.
Cô ðúng (à thừa hơi mới ði fo cho hắn. Bị ðánh ra nông nỗi ðó mà vẫn cợt nhả chứng tỏ không sao.
Đồ ðiên.
Hàn Phi gọi fại, Kim Huyên không thèm nghe. Hắn nhắn tin.
Hàn Phi: [Anh xin fỗi mà... Nghe ði... Anh muốn nhìn thầy em, muỗn nghe giọng em. Người ta nhớ em chết ði ðược. |
Nhớ con khỉ. Hai tuần bặt tăm không nhắn, không gọi. Nói nhớ ai tin.
Hàn Phi: [Bé con à... không gọi thì thôi, nhắn tin ði mà...]
Hàn Phi: [Kim Huyền... |
Hàn Phi: [Oresoý.]
Kim Huyên: [?]
Hàn Phi: [Em đà oresoý của anh.]
Kim Huyềên: [Nghĩa đà sao?]
Hàn Phi: [Anh ðang bị tiêu chảy. Phải uỗng oreso điên tục. Anh nghĩ em chính (à oresoý, #à sự sỗng của
anh.]
Kim Huyên trợn trắng mắt ném ðiện thoại sang bên, ði pha café uỗng cho sướng mồm.
Hàn Phi gọi điên tục phát phiễn. Cô bực quá phải nhận cuộc gọi video, mang ðiện thoại ra chỗ pha café.
Hắn nằm nghiêng trên giường cầm ðiện thoại, reo fên:
- [Bé con, em mặc áo giẫu quần hả? Tông như không mặc quần.].-
- Vớ vần. Vẫn thấy quần. ./
- [Anh không thấy. Em ðưa ðiện thoại xuỗng dưới anh xem. ] *
Định đừa tộc hay gì vậy? Đưa ðiện thoại xuống cho tên dâm tặc nhà ngươi xem chân hả? .|
Không có cửa ðâu. .~
Kim Huyên không thèm nói đại... _
Hàn Phi rên rỉ:
- [Ước gì mọc cánh bay về... |
Hắn không ở Huỳnh An thật.
Kim Huyền (àm bộ hờ hững:
- Thì mọc ði.
- [Không mọc ðược. Phía trước mọc ðuôi 18 cm rồi, mắt khả năng mọc cánh. Chỉ khi nào cùng em “vỗ
cánh” phạch phạch mới bay Ýên ðược...]
- Đồ thô tục.
Kim Huyên cạn đời, ðổi ðễ tài:
- Khi nào anh về?
- [Chắc 3 hôm nữa. Nhớ anh không?]
- Không.
- [Người ta nhớ em chết ði ðược. Kim Huyền à... Cho anh nhìn mặt chút ði... Đi mà...]
Kim Huyên bất ðắc dĩ cầm ðiện thoại ?ên, cho hắn nhìn khuôn mặt 8 phần bắt £ực, 10 phần bất mãn của mình. Hàn Phi khoái chí, mắt cong cong gian tà, miệng ngoác ra:
- [Trời ơi, ăn gì mà xinh quá... |
- Ăn cơm, ăn cá...
- [Ăn xúc xích với sữa chua còn xinh hơn... Khi nào về anh ðút em ăn.]
Bồ cái ðồ mất nết.
Kim Huyên vừa tức vừa xẫu hổ, quát:
- Gòn nói thêm một câu thô tục, tôi chặn số.
- [Ấy... ấy... Đừng ðừng... Anh nghiêm chỉnh... không nói nữa. Đừng tắt máy. Đừng chặn số anh. Cho
anh nhìn em thêm chút nữa... ]
Giọng hắn trằm ðục nũng nịu, (ấy đòng.
Tim cô ỡ một nhịp, hừ fạnh cầm ðiện thoại ra sofa uỗng café.
Hàn Phi thực sự im ặng, nhìn cô chằm chằm. Khuôn mặt hắn dần trở ứại trạng thái nghiêm túc. Vì có thêm mẫy vết thương nên ðậm dã tính, mạnh mẽ, hoang dại và bất cần ðời.
Kim Huyền điễc một đần đại phải điễc thêm đần nữa.
Đẹp trai quá.
Không khí dẫn trở nên ái muội dù cả hai im fặng.
Kim Huyên muốn Hàn Phi nói gì ðó, ẩm bẩm:
- Nếu không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy ðây.
- [Đừng... Mai anh không gọi ðược...]
Hắn ngừng giữa chừng.
Kim Huyên ðưa ðiện thoại đên ngang tầm mặt, nhướn mày chờ ðợi.
Hàn Phi hôn vào hai ngón tay mình rồi ẫn tay vào màn hình ðiện thoại.
Mặt Kim Huyên nóng bừng, ðảo mắt nhìn ði chỗ khác.
- [Bé con... muỗn ôm em...] - Hắn thì thầm trong hơi thở, giọng trầm từ tính chọc tim cô nhoi nhói.
Kim Huyên ngắt đời:
- Thôi... Đừng øạ phịch.
- [Không øạ ðâu. Chỉ muốn ôm em thôi... Nhớ em quá...
Hắn che camera khiễn cô không nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe tiếng hắn thì thầm:
- [Đồ xấu xa... Lạnh đùng... Vô tình. Không thèm nhẫn tin cho người ta... |
- Anh cũng vậy. Sao trách tôi?
- [Không giống nhau. Ngày nào anh cũng hấp diêm em trong tưởng tượng. ]
- Đồ ðiên.
- [Mẫy hôm nữa anh về, cho anh ứng trước tiền công nha...
- Không ðược. Ký hợp ðồng xong rồi đàm.
- [Không ểàm tới bến... Cho anh hôn hôn, sờ sờ chút thôi... Anh khó chịu đắm. Muốn em...]
Hơi thở của hắn trúc trắc khó hiểu, øga giường vang fên tiếng sột soạt.
Con mẹ nó...
Hắn ðang thủ dâm?
Kim Huyên nóng bừng cả mặt, khẽ gắt:
- Tìm gái khác mà giải quyết.
- [Kim Huyên... Kim Huyên...]
Hãn nỉ non gọi tên cô. Tiếng thở mỗi đúc một gấp hơn.
Kim Huyên không thể chịu nổi, tắt máy, chạy ra ban công hóng gió.
Cả người cô nóng bừng bừng như dí lửa, tim ðập thình thịch trong đồng ngực.
- Tên khốn thô tục... Dâm tặc... Mất nết.