Chương 63: Người Đâu Mà Xấu Thế
Hồi (âu sau hắn mới nói:
- Rao bán tất cả bắt ðông sản ở Mãn Châu và Huỳnh An. Chỉ giữ đại fâu ðài Gatherin.
- Dạ? - Lỗ Tâm kinh ngạc. - Không chờ ýên giá nữa sao? Bất ðộng sản ðang sốt gình sịch. .-
- Kim Huyên bán rồi... Không nên giữ. Gó thể bất ðộng sản sẽ sụt và ðóng băng trước so với dự ðoán. ./
Lỗ Tâm nghỉ hoặc: .*
- Đại ca, không sợ Hồ tiểu thư phán ðoán saï?.|
Hàn Phi vuốt ve viên ngọc trên mặt dây chuyền, ánh mắt thâm trầm tà ác: .~
- Không sao... (ãi nhiều rồi, ăn thế thôi. . _
- Vâng.
- Chuẩn bị tàu cho tao. Chiều nay về Huỳnh An.
- Không ở đại ðây “tránh bão” ạ? Còn tận 10 ngày nữa Địch Nghệ mới rút người khỏi Huỳnh An.
Hàn Phi đắc ðầu:
- Không ở nữa. Lửa ðốt ðít, ở không nổi. Về ðó cẩn thận chút ýà ðược. Đem thêm người, dọn ðường trước ði.
- Vâng.
Lỗ Tâm cúi ðäu, chạy ði.
Hàn Phi rút ðiện thoại ra nhìn.
Không có sóng, ðiện thoại chẳng khác nào cục gạch, không thể nhắn tin gọi ðiện.
Hắn mở tin nhắn cũ ra ðọc cho ðỡ nghiền rồi ẫn vào bộ sưu tập, xem ảnh.
Bên trong fà hàng trăm bức ảnh hắn chụp trộm Kim Huyên. Thức có, ngủ có, chụp ðủ mọi tư thể. Gạt xem một hồi, Hàn Phi zoom đớn ảnh ýên vuốt ve màn hình:
- Người ðâu mà xấu thế... Nhìn hoài chẳng thấy xinh.
Hẳn cười khúc khích một mình, fiễm môi thèm thuỗồng.
- Bé con, chờ ðấy. T7ở về chơi chết em.
xxx*
Kim Huyên khó chịu khi bị Quách Lôi chặn trong tiệc sinh nhật của Huỳnh Vỹ.
Xung quanh rất nhiều bạn bè, người quen của cô, Kim Huyên không muỗn ểàm to chuyện, đạnh ùng cười:
- Quách thiêu gia, anh ðang chắn ðường tôi.
- Gó thể nói chuyện một fát ðược không? - Quách Lôi nhìn cô với ánh mắt cầu xin.
Tuông gã khá tiều tuy, người gầy một vòng, mắt thâm, da tái, không còn dương quang chói lọi như trước.
Kim Huyền khinh bỉ:
- Nói chuyện? Tôi với anh có chuyện gì mà nói.
- Ở ðây không tiện, có thể...
- Đi chỗ khác ðể anh tiêm thuốc vào người ýần nữa à?
Mặt Quách Lôi xám xịt, mắt ðảo quanh xem có ai nghe ýén không, bộ dạng chột dạ. Gã tiễn tới gần, hạ giọng:
- Anh xin em... Kim Huyền, cho anh mẫy phút thôi. Chúng ta ra chỗ ít người nói chuyện mấy phút...
Kim Huyên khinh thường gã ðễn tận xương tuỷ, hừ “anh ði ra sân trước.
Chỗ này vẫn ðầy người nhưng rộng rãi, họ nói chuyện không sợ bị ai nghe thấy.
Kim Huyên khoanh tay trước ngực trừng trừng nhìn Quách Lôi.
Gã siết chặt tay:
- Anh xin fỗi... Anh... Anh sai rồi... Xin (ỗi em.
- Chuyện gì? - Kim Huyên muỗn chính miệng gã thừa nhận.
- Anh bị Đặng Sương khích tướng... Anh ghen tức vì em qua đại với người khác nên...
- Nên anh tiêm thuốc cho tôi? - Kim Huyên rít đên, mắt toé đửa. - Đó ýà thuốc gì? Anh ðịnh tiêm xong đàm gì
tôi? Cưỡng bức sao? Anh nghĩ gạo nẫu thành cơm thì tôi sẽ yêu anh, cưới anh?
Quách Lôi thở gấp, mắt ðỏ hoe:
- Anh quá ngu xuẩn... Lúc ðó vì ghen, anh không nghĩ ðược gì, chỉ muỗn chiễm fẫy em. Kim Huyên, anh yêu em... Yêu phát ðiên. Yêu ðễn nỗi chỉ cần tưởng tượng cảnh em vui vẻ cùng người ðàn ông khác anh ðã không chịu nổi. Anh chỉ muốn chiễm em cho riêng mình nên mới hành ðộng ngu xuẩn. Làm ơn ði... Kim Huyên à, tha đỗi cho anh.
- Không. Anh và Đặng Sương thành ðôi thì hơn.
- Anh không yêu cô ta.
- Nhưng hai người ðã ngủ với nhau. - Kim Huyên hả hê cười.
Tuong mắt Quách Lôi, nụ cười ðó thật ðáng sợ. Gã đắp bắp:
- Sao... sao em biết?
- Đặng Sương ðã khoe với tôi. Cô ta nói anh nhảy bổ vào ðòi hỏi. Hai người ðã ầm suốt ðêm.
- Không... Lúc ðó anh bị ảo giác, nhìn Đặng Sương thành em nên mới... Kim Huyền, ðễều tại ỗng thuốc ðó.
Thì ra đà thuỗc gây ảo giác.
Kim Huyên khó chịu đắc ðầu:
- Gậy ông ðập ưng ông. Tôi thẫy anh và Đặng Sương rất xứng ðôi. Giờ anh ngủ với cô ta, anh phải chịu trách nhiệm. Hãy đàm một thằng ðàn ông có tự trọng. Đặng Sương không phải người tiêm thuốc cho anh, chỉ “tốt bụng” ðưa anh về nhà. Chính anh tự xông vào ðè cô ta xuống. Lỗi tại anh hết.
- Kim Huyên... Đừng dẳn vặt anh nữa ðược không? Anh không hề thích cô ra. Thậm chí rất ghét...
- Nhưng anh phải chịu trách nhiệm với Đặng Sương. - Kim Huyên hả hê kinh khủng.
Kiếp trước Quách Lôi có cả tình yêu đẫn cơ thể cô, chơi chán thì tìm Đặng Sương ðể trải nghiệm tình dục mới mẻ rồi phản bội cô, khinh thường, chê cô không bằng một góc Đặng Sương.
Kiếp này gã không có tình yêu của cô, ngủ với Đặng Sương xong cũng không ðộng tâm, không vì thế mà thích ả.
Rõ ràng tình yêu không phải thứ chỉ cần ðâm chọc nhau một đần đà nảy sinh. Kiếp trước Quách Lôi thiếu cái gì, Đặng Sương cho cái ðó.
Kiếp này Quách Lôi thiếu tình yêu thì Đặng Sương fại không thể cho øã, cho nên tình dục của ả chẳng đà cái ðinh gì.
Quách Lôi có thể ngủ với ả, cũng có thể ra phỗ ðèn ðỏ ngủ với gái gọi, không khác nhau chút nào.
Đặng Sương chỉ (à mớ giẻ rách mà thôi.
Quách Lôi đắc ðầu:
- Anh không... Đặng Sương cỗ tình ðưa anh về nhà, cố tình quẫn đấy anh. Ả biết anh chỉ yêu em, không ðể ả vào mắt nhưng vẫn mặt dày tán tỉnh. Ở bệnh viện, ả quẫy rầy anh bằng ðủ trò vớ vẩn. Hôm ðó ả ðưa anh về nhà cũng chẳng có ý tốt gì, chắc chắn muỗn gạo nẫu thành cơm, bắt vạ anh. Đã vậy anh càng không muỗn chịu trách nhiệm gì cả. Kim Huyên, ả không còn trinh, ngủ với ai chẳng như nhau.