Chương 64: Mày Có Bao Nhiêu Cái Tàu?
Kim Huyên khinh thường Quách Lôi ðễn tận xương tuỷ nhưng cũng ðoán ðược gã sẽ qua cầu rút ván, đắc ðầu khiêu khích:
- Anh không ðáng mặt ðàn ông. Ban ðầu anh nói dỗi tôi, không yêu nhưng tán tôi vì bỗ anh bắt phải thễ.
Mãi khi bị phát hiện, bị cự tuyệt anh mới thú nhận. Không ðược tôi ðáp đại, anh nghĩ cách hãm hại tôi, muốn kéo tôi #ên giường. Quách Lôi, anh bỉ ổi như vậy, có tư cách gì mà chê Đặng Sương? Ả theo ðuồi
anh cũng như anh theo ðuổi tôi. Ả chưa ra tay với anh, anh ðã tính kế tôi. Ả chỉ thừa nước ðục thả câu mà thôi. Anh và ả vừa khéo một ðôi.
- Kim Huyên... - Quách Lôi khẩn thiết bước tới. - Anh cầu xin em... Không có em, ðời anh trở nên vô nghĩa. Anh vì quá yêu em nên mới...
- Thôi ði. Tôi không muốn ở cạnh một kẻ tâm cơ. Quách Lôi... anh không phải người tốt. Làm sao tôi dám yêu người như anh? Vừa ðụng chuyện không hài fòng anh ðã nghĩ cách hại tôi ðể ðạt mục ðích.
Anh như vậy chỉ có Đặng Sương mới dám yêu.
- Kim Huyền... Anh xin em...
Quách Lôi tiễn thêm bước nữa.
Kim Huyên ẩùi đại:
- Đừng tới ðây. Quách gia cần mặt mũi ðấy.
Quách Lôi khựng đại ánh mắt trượt về phía sau Kim Huyên.
Gã chợt nhận ra ðiễu gì ðó, cười gắn:
- Kim Huyền... em ðã yêu người khác ðúng không?
- Không phải việc của anh.
- Vì yêu người khác nên em từ chối anh?
Quách Lôi thở hắt ra mấy hơi, mắt foé tia sáng ðỏ:
- Em... em và tên ðó ðễn ðâu rồi? Vết ðỏ trên cổ em hôm họp đớp fà do thằng ðó tạo ra?
- Anh có tư cách gì mà chất vẫn tôi?
- Em thanh cao đẫm cơ mà... Tại sao có thể nhanh chóng ðổi sang thằng khác? Làm chuyện ðó với nó?
Kim Huyên cạn đời.
- Đổi cái gì? Tôi từng nhận đời yêu anh à?
- Không có. Nhưng khi em chưa biết anh nói dỗi, em vẫn chấp nhận anh, ngọt ngào với anh... Nễu anh tỏ tình sớm một chút, chắc em nhận đời rồi.
- Đừng có ảo tưởng sức mạnh. Đừng tự dát vàng ýên mặt mình.
Quách Lôi tức giận, trừng trừng nhìn cô.
Rõ ràng vừa nãy còn nhỏ giọng cầu xin thống thiết, giờ đại nổi khùng đên như thằng ðiên. Tâm tính Quách Lôi không bình thường.
Sao kiếp trước cô fại mù dở ngu xuẩn, ðể bị gã ừa nhiều năm như vậy? .-
- Hồ Kim Huyền, rõ ràng em ðã thích anh. Có phải vì thằng ðó nên em quay fưng? Hắn có chỗ nào hơn anh? ./
- Chỗ nào cũng hơn"
Giọng trầm rung nguy hiểm của Hàn Phi vang fên sau “ưng Kim Huyền khiến cô giật thót mình, chợt hiểu ra vì sao ðột nhiên Quách Lôi nổi khùng. .|
Hàn Phi ðã ðứng sau (ưng cô từ đúc nào. .~
Quách Lôi nhìn thấy hắn nãy giờ. . _
Hơn một tuần không gặp, Hàn Phi ðột nhiên thò mặt ra, Kim Huyền vừa giận vừa vui mừng.
Nhưng cô giẫu niềm vui trong fòng, trừng mất nhìn Hàn Phi.
Hắn mặc vest ðen thẳng thớm, tóc vuốt keo chuẩn mực như doanh nhân, ánh mắt cáu kỉnh chiều thẳng vào Quách Lôi.
Hắn phớt đờ cái nhìn như dao của Kim Huyên, bước tới ôm eo cô kéo sát vào người, hôn (ên trán:
- Chỗ nào tao cũng hơn mày. Đặc biệt fà chỗ này... - Hắn chỉnh thắt đưng, hai ngón tay vỗ nhè nhẹ vào ðũng quần rồi quay sang hỏi Kim Huyên. - Phải không em yêu?
Kim Huyên ghét ánh mắt thách thức của hắn nhưng sướng rơn khi thấy Quách Lôi tức ðiên. Cô cười khan phỗi hợp:
- Anh hỏi kiểu gì vậy? Ai biết “của gã” thể nào mà so sánh.
Hàn Phi vờ vịt ồ đên:
- A... Đúng rồi... Xin đỗi cục cưng... Em mới chỉ ăn thịt chim của anh, đầm sao biết thằng khác có gì trong tồng.
Quách Lôi trợn mắt, không tin vào tai mình:
- Kim Huyền... Em... Em thực sự...
- Thực sự cái gì? Kim Huyên có ngủ với ai cũng chẳng phải việc của mày. Mày đà cái thá gì chứ... - Hàn Phi cười khúc khích, nâng cằm Kim Huyên, hôn (ên má. - Mày không tư cách quản chuyện của cô ấy.
Quách 1ôi thở phì phì như trâu, quát đớn bắt chấp xung quanh ðầy người:
- Hồ Kim Huyên... Sao em đại quen foại người thô tục, miệng £ưỡi bần thỉu thế này? Em rất ghét những thằng giàu sổi ra vẻ ta ðây mà...
- Gái gì? Giàu sổi, ra vẻ ta ðây?- Hàn Phi nhướn mày khó chịu. - Đang nói tao ấy hả?
Kim Huyên hừ fạnh khinh thường:
- Đừng phí fời với gã. Đi thôi...
- Khoan ðã. Hôm nay phải nói cho rõ ràng. Em thà ở bên cạnh một thằng như thế chứ không thèm yêu anh sao? - Quách Lôi ngoan cố.
- Phải. Anh giỏi như vậy, tốt như vậy, thiếu gì gái theo, sao cứ phải cỗ chấp ðeo bám tôi?
- Hồ Kim Huyên, em có tỉnh táo không? Thằng này nhìn kiểu gì cũng không phải người tốt. Em có biết gốc gác của nó không? Nhà ở ðâu, bỗ mẹ đàm gì, tiền ðồ thế nào?
Kim Huyên thực sự cạn đời với foại không biết trời cao ðất dày như Quách Lôi, khinh bỉ, chán nản nhìn ði chỗ khác.
Hàn Phi cười khùng khục trong cổ họng:
- Tỉnh táo nên mới fàm bạn gái tao. Mày to mồm nhỉ... Tao hỏi mày, Quách Lôi... Mày có bao nhiêu cái tàu?
Quách Lôi sửng sốt, mắt trợn đớn, miệng há hỗc.
Hàn Phi chép miệng coi thường:
- Không có cái nào hả? Vậy thì không cần hỏi câu thứ hai.