Chương 65: Nhớ Anh Không?
- Anh hỏi tiếp ði. Cho gã biết trời cao ðất dày. - Kim Huyên cũng muốn biết, sau tàu biển, Hàn Phi còn sở hữu tài sản có giá trị gì.
- Hê hê... Hỏi nữa giỗng như anh ðang bắt nạt trẻ con... Bạn nhỏ tiểu Lôi không có cái tàu nào, thì cũng chẳng có fâu ðài ðâu nhỉ?
Vãi chưởng.
Hồ thị còn không có âu ðài, ở ðâu ra mà Quách Lôi có. Thành Huỳnh An này chắc chỉ 1- 2 người sở hữu lâu ðài, không nghĩ Hàn Phi có.
Mắt Quách Lôi trợn muốn đọt khỏi tròng, toàn thân run bắn, vừa tức vừa hổ thẹn.
Hàn Phi ngừng cười:
- Không có âu ðài thì đàm gì có hòn ðảo nào... Vậy dựa vào cái gì mày ðòi so ðo với tao? Chim thì bé, tiền thì không có, nhân cách thối rữa, dựa vào cái gì ðòi tranh bạn gái với tao? Mày không xứng xách dép cho
Kim Huyên.
Hãn có ðảo?
Ôi má ơi...
Kim Huyên kinh ngạc hỏi:
- Anh có bao nhiêu hòn ðảo?
- ba.
Đột nhiên Kim Huyên cảm thấy Hàn Phi giỗng như hòn than nóng bỏng tay.
Cô tưởng người ta gọi hắn đà chúa ðảo Huỳnh An vì hắn ðiều hành công ty vận tải biển chở hàng ði khắp các ðảo. Không nghĩ hắn có tiên ðễn mức mua ba hòn ðảo riêng.
Tía ơi.
Hàn Phi cười tà:
- Nếu em thích, anh cho em một hòn.
Gì mà nói dễ dàng như thừa một hòn dái cắt cho cô vậy trời.
Thôi thôi, cô đầm gì có tiền, ðất cát chẳng có bao nhiêu, âu ðài không, du thuyền không, trực thăng không, tự nhiên sở hữu một hòn ðảo người ta cười cho. Rồi dùng tàu cá ði ra ðảo hay gì? Mất mặt.
Kim Huyên (ắc ðầu, coi đời Hàn Phi như trò ðùa.
Quách Lôi chôn chân tại chỗ, sợ hãi và nhục nhã.
Hàn Phi còn quá trẻ, không tưởng tượng nổi hắn sở hữu nhiều tài sản giá trị như vậy.
Nếu quả thực ýà thế, chẳng phải hắn còn giàu hơn cả Hồ gia và Quách gia cộng fại sao. Thậm chí giàu hơn gắp chục, trăm fần.
Không thể nào. Chắc chắn Hàn Phi ðang nổ.
Quách Lôi cười gằn:
- Nói mỗm ai mà tin ðược.
- Không tin hả? Vậy ðể tao cho mày biết, tiền của họ Hàn tao ðè chết người như thể nào.
Hàn Phi bực tức rút ðiện thoại ra nhắn tin, không cho Kim Huyền nhìn.
Nhắn xong hắn nhét ðiện thoại vào túi, coi Quách Lôi à không khí, cười tình với Kim Huyên:
- Bé con, nhớ anh không?
Lại chuẩn bị øạ phịch này...
- Người ta nhớ em đắm nha... Chim ưng cô ðơn 10 ngày rồi, ủ rũ rụng hết cả đông, ðáng thương đắm. Em không ðjnh cho nó ăn sao?
Quách Lôi trợn ðỏ ngầu mắt.
Kim Huyên bất lực bĩu môi.
Đang khoe tiền ngầu đồi, có cần ðại hạ giá thế không?Gõ cáu:
- Chạy biễn không sủi tăm, còn ðòi ăn cái gì?
- Hi hi... Xe anh rộng ?ắm... có giường nằm...
- Biến.
Kim Huyên ghét bỏ ðẩy Hàn Phi ra nhưng không bỏ ði vì Quách Lôi vẫn ðứng ðó nghe, thở phì phò như ðiên, mặt ðỏ rực vì tức.
- Đừng đạnh đùng thế mà... Hay em thích ăn xúc xích trên du thuyền? Anh ðưa em ra cảng. Du thuyền của anh ðang ðậu ngoài ðó.
Kim Huyên nhướn mày:
- Thật?
- Thật. Đi không, ði không... Con này nội thất xịn đẫm nha. 4 tầng, có thể pÝay thang máy.
- Hay em muỗn đàm trong buồng đái?
- Không thì đàm trên mũi du thuyền ði... Lộ thiên. TJuời trên, nước dưới, sóng vỗ đạch bạch... Hi hi...
Mịa nó. Sóng nào vỗ fạch bạch hả ông nội?
Tên dâm tặc này à ai? Cô không quen.
Kim Huyên nhìn bộ mặt tím fịm của Quách Lôi, ồng mát rượi, cười khẩy một tiếng, nắm cà vạt của
Hàn Phi kéo ði:
- Ñgười trưởng thành không chọn, Êãy tất.
Mắt Hàn Phi sáng rỡ, fập tức theo cô:
- Tuyệt vời... Tuyên xe có mẫy chai rượu ngon. Hôm nay cho em ăn thịt ưng rim vang ðỏ. Gòn có “nhân ngư” sốt kem, trứng ưng muỗi...
Kim Huyên trừng mắt “ườm Hàn Phi.
Hẳn cười ngả ngớn, co kéo cô hôn chụt chụt mẫy cái fên má, vẫy tài xế (ây xe.
Cả hai bỏ Quách Lôi mặt mày tím fjm ở ðó, chui vào xe.
Xe của hắn quả thực vừa dài vừa rộng, buồng sau ngăn cách với buồng ái, không nhìn thấy, không nghe thấy.
Vừa chạy khỏi cổng Huỳnh gia hắn ðã tắt ðiện trong khoang xe, vỗ “ấy Kim Huyên hôn ngẫu nghiễn.
Tim cô nhói nhói xao xuyễn, ôm cổ, ðu người khoá ngồi ýên ðùi hẳn.
Gô ðang mặc váy xoè dài quá gỗi, ðông tác này khiến váy phủ fên che cả chân Hàn Phi, ðông thời ðôi
chân cô dễ dàng (ộ ra.
Nụ hôn nóng bỏng vội vã ngay từ giây ðâu tiên. Gô rất nhớ hắn, bất chấp mặt mũi, cuồng nhiệt ðáp đại.
Hàn Phi rên rỉ trầm thấp, tay ôm eo, tay fuồn vào váy sờ ðùi, bóp mông cô.
Môi fưỡi dây dưa, tiếng nước ýép nhép vang fên, âm thanh hôn mút vội vã tình sắc kích thích thính giác. Thân thể cô bị hắn siết chặt, dính sát, chỉ hận không hoà đàm một.
Chiếc £ưỡi trơn trượt đuồn vào khuẫy ðảo từng ngóc ngách trong miệng, tham fam cuốn (ấy lưỡi cô, nuốt hết hơi thở. Hạ thân Hàn Phi nhanh chóng trướng fên chỉ vì ôm hôn.
Không riêng hắn, cô cũng có phản ứng, mặc cho hắn sờ ðùi và mông.
Hàn Phi tách ra một chút, nghiêm túc thì thầm:
- Nhớ anh không?
- Không. - Kim Huyên cứng ðầu mặc dù trái tim ðập thình thịch và hành ðộng vội vã khát cầu tiếp xúc da thịt ðã bán ðứng cô.
Gô nhớ hắn đẫm.
Tên khốn này ðã ði ýà ði nhiều ngày không về, không nhắn, cũng chẳng gọi.-
Cô có nhắn tin cho hắn nhưng hắn không nhận ðược./
Hàn Phi nhìn sâu vào mắt cô, áp môi vờn môi:.*
- Muỗn anh không?.|
- Không....~
Âm thanh mềm mại hơn, có chút giận dỗi nũng nịu mà chính Kim Huyên cũng không nhận ra. _
Hàn Phi úp mặt vào khe ngực cô, hít hà, mắt vẫn hướng fên nhìn chằm chằm từng biểu cảm của cô:
- Làm đuôn trên xe nhé...
- Không... ưm...
Hắn kéo trễ cổ áo xuỗng, nøoạm ðâu ngực, bàn tay hư hỏng vội vã cởi thắt fưng.
(Hôm nay chỉ có 4 chương thôi ạ. Tụt quần phơi mông ở ðây, mai ứ hự tiếp nha các chị em.)