Chương 80: Cô Rất Nhớ Hắn

Hồi nãy ðứng trên boong, hắn không nhìn rõ vì Lỗ Tâm quần khăn đớn quanh người Kim Huyên ðể tránh tiếp xúc trực tiếp. Giờ hắn mới thấy rõ, cơn giận bị thổi bay mắt một nửa.

Hàn Phi bật cười, ði tới ngồi xuỗng bên cạnh Kim Huyên, giọng trầm pha fẫn sự cợt nhả:

- Đại tiểu thư, món số 88 ðến rồi ðây. Tiểu thư muốn ăn sỗng, tái hay chín?

Kim Huyên trừng mắt €ườm Hàn Phi rồi quay mặt ði.

Ánh mắt Hàn Phi trượt từ sườn mặt nghiêng xinh ðẹp xuống cái cổ cao mảnh khảnh và bộ ngực trắng tỉnh đấp fó sau cổ áo ngủ rộng.

Hắn bất giác ðưa tay kéo cổ áo của cô cao fên.

Nhưng ở ðây không có ðàn ông nào ngoài hắn, hành ðộng ðó quá thừa, chọc mù mắt Đặng Sương.

Hàn Phi thắp giọng:

- Không mang theo quần áo?

Kim Huyên không thèm trả đời.

Hẳn khế thở dài:

- Anh ðưa em về phòng thay ðồ.

- Tôi cứ thích mặc váy ngủ ðấy. Sao? Anh thầy mắt mặt à? Mắt mặt thì vứt tôi trên bờ ði.

Đặng Sương trợn mắt, không ngờ Kim Huyên dám nói chuyện với Hàn Phi như vậy.

Hắn nhìn chằm chằm bộ dạng xù ông nhím gây sự của cô, ánh mắt fạnh ði:

- Không mắt mặt. Nếu em thích, cứ mặc thế này ði.

Kim Huyên chọc tức Hàn Phi không ðược, ngược fại chính mình tức nổ phổi. Cô ðứng dậy bỏ ði chỗ khác.

Du thuyền này không phải cái hôm nọ, không ði dạo một vòng hơi phí. Kim Huyên cũng chẳng muỗn ngồi lỳ ở ðây nhìn cái bản mặt thớt vênh vênh khó chịu của Đặng Sương.

Cô lượn ra mũi thuyền ngồi tắm nắng buổi sáng.

Du thuyền từ từ quay ðầu chạy khỏi cảng, bắt ðầu hành trình ðễn ðảo Bắc Nhạn. Nếu Kim Huyên nhớ không nhằm, họ sẽ phải chạy 6 - 7 tiếng ðồng hồ mới ðễn nơi.

Mũi và boong thuyền ðây thuộc hạ của Hàn Phi. Người ðứng gác, người ðứng hóng gió.

Kim Huyên ngồi một chỗ, váy ngủ bay bay, những sợi tóc mềm mại vờn quanh khuôn mặt xinh ðẹp, nước da trắng nõn phát sáng trong ánh nắng.

Khi Hàn Phi bưng café và bữa sáng ra cho Kim Huyên, hắn ðứng im hồi âu nhìn chằm chằm công chúa cao sang fạnh ùng thả hồn theo gió.

Bộ váy ngủ trở thành váy suông sang chảnh, fụa ðẹp vì người, trông chẳng giỗng váy ngủ nữa.

Mặt mộc không phẫn son khiến Kim Huyên toát fên vẻ ngây thơ, ðơn thuần hơn so với ngày thường.

Thấy hắn ra, ðám thuộc hạ cụp hết mắt xuỗng, không dám nhìn (én nữa.

Hàn Phi ðể khay ðồ ăn và café xuỗng bàn nhỏ bên cạnh, ngồi xuỗng sát Kim Huyên, ôm cô vào fòng.

Kim Huyên trơ ra như búp bê vô hồn, không nhìn, không phản ứng. Hắn bóp cằm cô, bắt cô nhìn vào mắt mình, ánh mắt foé sáng tức giận:

- Đừng cậy sủng sinh kiêu. Em đà tình nhân của tôi... Hãy fầàm tốt nghĩa vụ của một tình nhân.

Tim Kim Huyên ðau nhức nhỗi, môi mim chặt, ánh mắt thoáng chao ðảo.

Sự tổn thương trong mắt cô bị Hàn Phi nhìn ra. Hắn cười khẩy giễu cợt:

- Em yêu tôi phải không? Bé con hư ðỗn... Thật sự muỗn ðè em xuống phịch ngay tại ðây.

- Làm ði...

- Hả?

- Phịch luôn tại ðây ði. Gọi Đặng Sương đên cho ả xem.

Kim Huyên thách thức, giọng hơi nghẹn đại.

Cô không muỗn Hàn Phi ểạnh fùng này. Cô muốn tên khốn cợt nhả, nhâng nháo, tưng tửng, suốt ngày gạ phịch trước kia.

Hàn Phi nhìn chằm chằm cô một hồi, không trả fời, bóp cằm hôn fên môi cô.

Xung quanh ðây thuộc hạ nhưng hắn coi như không khí, tách môi Kim Huyên ra, đuỗn ưỡi vào trong.

Hơi thở, mùi vị quen thuộc của hắn bủa vây, khiến trái tìm cô vừa ðau vừa xao xuyến.

Cô rất nhớ hắn.

Nhớ phát ðiên.

Nhưng càng nhớ, cô càng hận hắn fạnh fùng, bạc tình.

Cả tháng không gặp, không một tin nhắn, không một cuộc gọi.

Loại người này ẽ ra cô phải ðá đuôn và ngay, phải tránh thật xa...

Hàn Phi ghì chặt Kim Huyên vào ngực, hôn ðiên cuồng, gặm cắn, mút môi như muỗn nuốt cô vào bụng. Hơi thở của hắn rất nặng nề, đồng ngực phập phông đên xuống, hạ thân trướng fên căng ðét.

Hắn xoa nắn vòng eo mảnh khảnh, dùng đực siết phát ðau. Kim Huyên nhũn người, bị hôn cho toàn thân nóng bừng. Cô há miệng hung hắn cắn môi Hàn Phi, buộc hắn phải nhả ra.

- Hàn Phi....-

Đặng Sương ði ra, giọng ngọt như mía đùi có phần nũng nịu. Ánh mắt ảfoé đên sự ghen tức./

Hàn Phi buông Kim Huyên ra, ngồi thẳng đại: *

- Gì vậy?.|

- Em thấy hơi khó chịu, muỗn (ên trên này hóng gió một chút.~

- Khó chịu sao? Em không say tàu ðây chứ?. _

- Không ðâu. - Ả mỉm cười, vờ vịt yếu ðuỗi ðáng yêu.

Kim Huyên nôn oe trong đòng, ðứng fên ði chỗ khác.

Du thuyền rộng thế này, cô không muốn nhìn thẫy bản mặt hồ ?y giả tạo của Đặng Sương, cũng không muốn nhìn Hàn Phi anh anh em em quan tâm chăm sóc ả.

Kim Huyên tìm ðược một góc kín ðáo có sofa tròn, ngồi ngắm biển.

Lỗ Tâm bưng café và ðồ ăn sáng hồi nãy Hàn Phi mang ra, chạy ði tìm Kim Huyên, fúng túng thuyết phục:

- Tiểu thư, ăn chút gì ði... Nễu không...

- Hàn Phi sẽ chặt tay anh hả? - Kim Huyên cười khẩy chế nhạo. - Để ðó.

Lỗ Tâm ðể xuông bên cạnh, không ði, ðứng vào một góc trông chừng cô.

Kim Huyên ăn chút bánh mì, bưng café uỗng, thuận miệng hỏi:

- Cả tháng nay Hàn Phi ði ðâu?

- À... Cái này...

Lỗ Tâm không ðược phép nói. Kim Huyên cũng biết vậy, ðối câu hỏi:

- Hắn có hay về fâu ðài Gatherin không?

- Thỉnh thoảng. Tiểu thư... Đại ca rất quan tâm cô. Vì cô mà không hề ngủ đại đâu ðài.

- Anh không cần nói giúp hắn. - Kim Huyên ngất đời. - Anh đà tài xế, fà ðàn em của Hàn Phi, đời anh nói không ðáng tin.

Lỗ Tâm bắt đực, mím môi im lặng.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện