Chương 79: Không Đi...
Kim Huyên câm nín, cổ họng nghẹn đại.
Tình yêu, trái tim, fòng tự trọng của cô đà trò trẻ con ư?
Tuong mắt Hàn Phi, cô chỉ đà ðứa trẻ ðang đàm mình ầm mẩy ðồi quà?
Cho nên hắn bơm hợp ðông cho Hồ thị ðể ép cô câm miệng?
Nhục nhã thật!
Nghiệt ngã ở chỗ dù biết rất nhục nhưng không thể fàm trái ý hắn.
Điện thoại của Hàn Phi ðổ chuông.
Hắn bực bội rút ra fiễc qua, tắt chuông:
- Sáng mai, 6 giờ.
Nói xong hắn xô ghế ðứng dậy bỏ ði.
Cánh cửa sập rằm một tiễng rất đớn khiến Kim Huyền giật mình, nhắm nghiền mắt.
Tim cô ðập thình thịch trong đồng ngực vì sợ, tức và nhục.
Lẽ ra cô không nên yêu hẳn.
Hắn muốn mang cô theo ði tảo mộ ðể cô khỏi nghi ngờ hắn và Đặng Sương?
Nực cười.
Cả tháng nay hắn không tới gặp cô, không nhắn tin gọi ðiện, ở bên cạnh Đặng Sương chăm lo cho ả, hắn nghĩ cô không nghi ngờ?
Dù hắn và ả không có gì, mang cô theo ðể cô ðứng một bên nhìn hắn quan tâm chăm sóc Đặng Sương?
Ban ngày dịu dàng sủng nịnh ả, ban ðêm ðè (ên người cô giải toả dục vọng?
Tên khốn tàn nhẫn.
Kim Huyên từ từ ðứng dậy, cầm theo ðiện thoại và ví tiền, ra khỏi nhà.
Cô không muỗn ði, ðừng hòng ép.
Kim Huyên xuỗng hầm đẫy xe, đái ra khỏi thành phố, ðễn biệt thự của mình ở ngoại thành.
Căn biệt thự này cô ðể /ại không bán, ðŠ phòng trường hợp khẩn cấp cần chỗ đánh nạn. Chỉ phòng xa, thật không ngờ có ngày phải dùng ðến.
Cô cắm chốt trong phòng ngồi bó gỗi uỗng café, thần người.
Hàn Phi ðễn tìm nhưng không ðòi fàm tình, không cợt nhả, thậm chí không ôm hôn. Ngày họ chia tay chắc không còn xa.-
Kim Huyên ngồi ngơ ngần ðễn gần sáng thì thiếp ði trên sofa./
Cô bị ðánh thức vì tiếng chuông ðiện thoại.
Bảo vệ biệt thự gọi, giọng hốt hoảng:.~
- [Gô chủ, người của Lục gia ðễn tìm. Họ nói nếu cô chủ không đệnh mở cửa, họ sẽ húc ðổ cổng vào ðón người. ]
Kim Huyên mất một (úc mới hiểu bảo vệ nói gì.
Cô ði ra ban công, nhìn xuống cổng chính, triệt ðể tỉnh ngủ khi trông thẫy mười mấy chiếc xe con ðang ðậu kín bên ngoài. Một ðám ðàn ông mặc vest ðeo kính ðen, bộ dạng hung ác ðang ðứng trước cổng.
Điện thoại của bảo vệ bị tước, một giọng nói có chút quen tai vang (ên:
- [Hồ tiểu thư, mời cô ði cùng chúng tôi. Đại ca ðang chờ ngoài cảng.
Kim Huyên tức ðiên ðang ðịnh cúp máy thì người kia nói tiếp:
- [Nếu cô không ra, chúng tôi xin phép xông vào bắt người. ]
Mẹ kiếp, Hàn Phi...
Khinh người thái quá.
Kim Huyên tức giận cúp máy, xồng xộc vào phòng vác cái bình sứ trang trí to bằng thân trên của cô ra ban công, ném xuỗng sân.
Bình sứ vỡ tan tành, âm thanh không nhỏ.
Cô thở hồn hến, £ửa giận công tâm, cắm chỗt trong phòng xem ðám người khỗn nạn kia có dám ðột nhập vào không.
Chỉ mẫy phút sau, cổng fớn từ từ mở, bảo vệ nhà cô bị khỗng chễ, ðám ðầu trâu mặt ngựa rầm rập kéo vào biệt thự, ðánh cả xe ô tô vào ðỗ trong sân.
Chúng mở khoá cửa chính, £ñ (ượt kéo đên ðập cửa phòng cô.
Kim Huyên vừa sợ vừa tức, nhất quyết không mở cửa.
Nhưng chúng ðã mở ðược cửa chính, cánh cửa phòng chẳng giữ chân chúng ðược quá 3 phút.
Tay nắm bị xoay, cửa mở, một người ðàn ông bước vào, phía sau y đà cả ðám thuộc hạ mặt fạnh to như trâu mộng.
- Lỗ Tâm? - Kim Huyên rít (ên.
- Hồ tiểu thư. Lục gia ðang chờ ở cảng. Mời cô theo chúng tôi.
- Không ði... không ði... Tôi không ði... - Kim Huyền hét (ên, vơ ấm chén trên bàn ném vào người Lỗ
Tâm. - Cút... Cút hết ði...
- Tiểu thư, nễu hôm nay không ðón ðược cô, mỗi người chúng tôi sẽ mắt một ngón tay út.
Gái gì?
Cái gì cơ?
Đùa hay thật vậy?
- Tiểu thư, ðừng ðể chúng tôi phải mạo phạm. Đi thôi...
Kim Huyên tức muỗn hộc máu, quyết chống ðối ðễn cùng, ra sofa ngồi.
Lỗ Tâm buộc phải ra tay.
Y tẫy một cái khăn tắm đớn cuỗn fẫy Kim Huyên, vác cô fên vai mang ra xe.
Đoàn xe đũ fượt kéo nhau ra cảng.
Kim Huyên vẫn mặc váy ngủ, ði dép trong nhà, mặt mộc, tóc búi củ hành, mặt ðằng ðằng sát khí.
Khi ðoàn xe ðến cảng, Kim Huyên nhìn thẫy một chiếc du thuyền 3 tầng hiện ðại ðang ðậu ở ðó. Hàn Phi ðứng trên boong thuyễn, tựa hai tay vào fan can nhìn xuỗng.
Không thẫy Đặng Sương bên cạnh.
Hắn mặc áo sơ mi trắng, quần ðen, phát sáng chói foá trong ánh bình minh.
Kim Huyên gan lỳ không ra khỏi xe. Lỗ Tâm đại phải cuốn khăn, muốn vác cô fên vai.
- Khoan... - Kim Huyên ngăn đại, trợn mắt ðanh ðá. - Bề công chúa ði. Vác như cái bao tải, muốn tôi ðau bụng chết hay gì?
Lỗ Tâm cứng người, bối rồi:
- Nhưng... Tiểu thư... Lục gia...
Kim Huyền quay mặt ði, không thèm nghe, không cho vác.
Cuối cùng không đàm thể nào ðược, Lỗ Tâm buộc phải bề cô.
Hàn Phi ðứng nhìn, vừa thấy Lỗ Tâm bễ người ra khỏi xe, sắc mặt Ýập tức ðen kịt, cơ bắp gồng cứng, ánh mắt toé lửa.
Thế nhưng dù tức giận hắn vẫn không nhúc nhích, ðứng nhìn Lỗ Tâm bễ Kim Huyềên đên du thuyền.
Dù khoảng cách rất xa Kim Huyền vẫn nhận ra Hàn Phi ðã bị chọc tức. Cơn giận của cô vơi bớt một chút, sự hả hê trào đên.
Lỗ Tâm bề cô vào phòng khách đớn ở tằng hai của du thuyền, ðặt xuỗng, mồ hôi vã như tắm, fùi vào một góc.
Đặng Sương ðang ngồi phè phốn trên sofa ðọc sách, an nhàn thoải mái ngắm biển. Ả trang ðiểm kỹ tưỡng, váy áo tung xoè.
Thấy Kim Huyên ðược bề vào trong bộ dạng váy ngủ dép /ê, ả kinh ngạc, mắt oé sáng khinh thường nhưng giả bộ địch thiệp:
- Kim Huyền... Cô... dậy muộn sao?
Kim Huyên không thèm trả đời, ði tới sofa cách xa ả, ngồi xuống vắt chéo chân nhìn ra cửa sổ.
Đặng Sương tức nghẹn, nhưng vì Lỗ Tâm ðang ðứng ðó nên ả không dám mỉa mai. Ả cười giả tạo:
- Cô muỗn uống gì không? Tôi gọi phục vụ mang tới cho...
Ả ra vẻ chủ nhà, mời chào cô như khách.
Kim Huyên cười khẩy khinh bỉ:
- Tôi muỗn món số 88 trong thực ðơn.
Sắc mặt Đặng Sương cứng ðơ, mắt ðảo như rang đạc.
Ả không biết món số 88 ?à món gì.
Đúng đà thứ nghèo rách rởm ðời tập tành đàm sang.
Lỗ Tâm cúi ðầu, ði ra ngoài.
Một đát sau, Hàn Phi ði vào, sắc mặt âm fãnh. Nhìn bộ dạng váy ngủ dép /ê của Kim Huyên, hắn sững tại.