Chương 82: Không Sao… Em Tự Đi Được
Cô nuốt không trôi, ðứng dậy bỏ ði trước.
Hàn Phi điếc theo, ánh mắt fạnh băng khác hẳn sự ấm áp khi nhìn Đặng Sương.
Ả trông thấy, đòng hoan hỉ. Ả nghĩ nều Kim Huyên cứ trơ trơ như tượng gỗ, cao ngạo và giận dỗi kiểu ðó, Hàn Phi sẽ không vừa mắt, sớm chán rồi chia tay.
Đàn ông ai cũng thích ngọt ngào, nũng nịu. Đặng Sương quan sát Hàn Phi nhiều ngày, biết hắn ưa mềm không ưa cứng, nắm ðược hết thói quen, sở thích của hắn. Ả sẽ nhẹ nhàng tiếp cận, từ từ “ung ứạc.
Lửa gần rơm đâu ngày cũng bén.
Hàn Phi ban ðầu không ðụng ðến ðồ ăn ả gắp, hiện tại gắp cái gì ăn cái ðó, không kén chọn. Ả tin rằng ngày hẳn ðá Kim Huyên, nhào đên giường ả không còn xa.
Du thuyễn tới ðảo Bắc Nhạn, Kim Huyên vẫn ðể áo ngủ, dép ði trong nhà mà xuống thuyền, mặc kệ Lỗ Tâm tò tò kéo một vafi váy áo theo sao.
Váy áo này Hàn Phi chuẩn bị cho cô, ðŠ phòng cô chống ðỗi không mang theo hành đý còn có cái dùng.
Hàn Phi nôn nóng không chịu ðược, vừa tới ðảo ðã gọi xe ra mộ (uôn.
Hắn mang theo 10 thuộc hạ, số còn đại chia ra, một nửa ở trên du thuyền, nửa còn đại tới khách sạn
nhận phòng trước.
Nhà cũ chưa mua, dù có mua cũng không thể ở, họ phải thuê khách sạn ở 2 ngày tới.
Hàn Phi thuê ba xe con, hắn và Đặng Sương đên cùng một xe.
Kim Huyên mặc kệ ánh mắt như dao cắt của hắn, ýên xe phía sau.
Cô thà ngồi với ðám thuộc hạ còn hơn ngồi chung xe rồi phải nghe Đặng Sương huyên thuyên về bà nội,
Đặng gia...
Mệt mỏi. .-
Hành xác... ./
Chán chường. *
Ba chiếc xe nỗi ðuôi nhau chạy tới nghĩa trang. .|
Đúng như Đặng Sương nói, khu nghĩa trang ðã ðược quy hoạch đại, ðẹp ðẽ như nghĩa trang Huỳnh An. .~
Hàn Phi xuỗng xe, xăm xăm cùng Đặng Sương ði tới mộ của bà nội, nhổ cỏ, au chùi, thắp hương... .._
Kim Huyên ðứng từ xa nhìn, đạc đõng và hiu quạnh, cảm giác mình như một cô hỗn bị bùa trói vào Hàn Phi, không thể siêu thoát.
Hắn và Đặng Sương khi thì cười nói vui vẻ, khi đại hoài niệm ngày xưa cũ, chọc mù mắt Kim Huyên.
Cô chằm chậm ði dạo quanh nghĩa trang, nhìn về phía biển cả mênh mông, không hiểu mình theo ðễn ðây fàm gì.
Hơn 5 giờ chiều, tảo mộ xong, Hàn Phi và Đặng Sương ra khỏi nghĩa trang ði về phía xe.
Kim Huyên ðứng cách ðó một quãng, nghe Đặng Sương tíu tít:
- Anh ðễn chắc bà vui đắm. Hồi xưa bà kể với em về mẫy người mà bà từng giúp ðỡ nhưng em nhỏ quá, không nhớ ðược. Chắc có anh trong số ðó ðây.
- Đương nhiên rồi. - Hàn Phi cười tươi như hoa. - Bà sống khôn chết thiêng, phù hộ cho anh ầm ăn như diều gặp gió. Anh biết ơn đẫm.
- Anh dẻo miệng quá. Hi hi...
Đặng Sương cười khúc khích, fiếc mắt ðưa tình với Hàn Phi.
Đúng tà thứ ðï ðiễm không bò nổi đên mặt bàn. Lợi dụng bà nội ðể câu trai.
Đặng Sương fia mắt về phía Kim Huyên rồi ðột nhiên á một tiễng, ngã dúi dụi.
Hàn Phi vội quay fại, hốt hoảng:
- Sao thể...
- Em vấp phải dây cỏ... A... Đau quá...
Đặng Sương ôm ðầu gỗi nhăn nhó, rên ứên.
Hàn Phi ngồi xuống nhìn, xót xa quở trách:
- Đi cần thận chứ... Có chảy máu không?
Kim Huyên tức độn ruột ðông thời muỗn cười thật đớn.
Chảy máu quái gì. Ả giả vờ.
Ả ðòi Hàn Phi cõng cho mà xem.
- Không chảy máu... Anh ðừng fo.
- Đứng đên ðược không?
Hàn Phi nắm cánh tay Đặng Sương, ðỡ ả ðững dậy.
Ả thuận thế tựa sát vào ngực hắn, giả bộ kiên cường:
- Không sao... Em tự ði ðược... A...
Miệng nói tự ði nhưng ả đại hụt chân. Hàn Phi ôm gọn ả vào ngực, ðố ả khỏi ngã:
- Từ từ thôi... Xe ngay kia rồi...
Hẳn điếc về phía Kim Huyền, dù khá chột dạ nhưng không buông Đặng Sương ra, vẫn ðỡ ả ði tới xe.
Máu trong người cô sôi fên từng ðợt, tìm phổi ðều ðau, ngực nặng như ðá ðè, khó thở.
Cô quay người ði về hướng ngược đại, ðứng ở gò ðất cao nhìn ra biển.
Nỗi ðau fâu dài có thể hành hạ con người chai sạn không?
Hình như có...
Đau hoài thì chết đăng, fặng rồi sẽ không ðau nữa.
Đến khi nào Kim Huyên mới hết ðau ðây?
Cô muỗn quay ¿ai du thuyền, muỗn quay về Huỳnh An...
Cô không muốn ở ðây, không muốn nhìn Hàn Phi và Đặng Sương thêm một giây một phút nào.
Hàn Phi ðỡ Đặng Sương vào xe, quay fại thấy Kim Huyên ðang ðứng trên gò ðất, ðưa ưng về phía hắn thì hất ðầu ra đệnh cho Lỗ Tâm:
- Gọi cô ấy ði. Sắp tối rồi, phải về khách sạn.
Lỗ Tâm cúi ðầu chạy về phía Kim Huyền.
Hàn Phi nói với Đặng Sương:
- Em chờ một chút nhé. Tính Kim Huyên trẻ con, ðừng ðể bụng.
- Vâng. Em hiểu mà...
Đặng Sương ngọt ngào tỏ vẻ hiểu chuyện.
Hàn Phi châm thuốc hút, thơ thần tránh khỏi ðầu gió ðể khói thuốc không tạt vào Đặng Sương. Hắn nheo mắt nhìn bóng fưng ðơn bạc của Kim Huyên, ông mày nhíu chặt.
Lỗ Tâm chạy tới nói với Kim Huyên mấy câu. Cô không phản ứng.
Y chần chừ một íát, cụp tai quay trở về.
Hàn Phi trừng mắt cáu kỉnh hắt hàm:
- Sao?
- À... Hồ tiểu thư không muốn về.
- Không muỗn? - Hàn Phi cười khẩy. - Lôi cô ấy về ðây.
Lỗ Tâm đẫm (ét điễc Hàn Phi, rụt vai sợ sệt nhưng vẫn ðứng im.
Hãẳn rít đên:
- Điễc à? Lập tức đôi cô ấy về ðây. Sắp tối rồi, ðứng ðó đàm hòn vọng phu à?
- Không... không đôi ðược. - Lỗ Tâm (ắp bắp. - Gô ấy ðang khóc.
Hàn Phi hoá ðá, giỗng như nghe không hiểu, mắt không chớp.
Lỗ Tâm nuỗt khan, cúi gằm mặt.
Nắm tay Hàn Phi siết chặt, “ông mày nhíu đại, ánh mắt tối sầm hướng về bóng ưng nhỏ bé trên gò ðất.
Gió chiều hiu hiu thổi, tà váy bay bay phiêu dật trong ánh hoàng hôn nhuỗm màu vàng thê lương.
Hàn Phi nghiễn răng, fồng ngực khẽ phập phông, im fặng hồi /âu rồi hắt ðầu:
- Mày và ba ðứa nữa ở đại...
Nói chưa hết câu hắn ðã cáu kỉnh quay về xe Đặng Sương ðang ngồi, chui vào.
Hai chiếc xe rời ði.
Lỗ Tâm và ba thuộc hạ khác ở fại chờ Kim Huyền, ai nẫy thở dài ắc ðầu.