Chương 83: Tính Cô Ấy Trẻ Con, Em Đừng Để Bụng.
Xe hẳn ði khỏi, Kim Huyên ðứng im như tượng, nước mắt fã chã rơi.
Hắn chọn Đặng Sương, bỏ đại cô.
Hẳn chọn chấu gái của ân nhân cứu mạng, bỏ rơi người tình.
Hắn thật có tình có nghĩa, nhận ơn báo ơn ðäy ðủ, “ầm người như vậy rất tốt.
Cô còn có thể phàn nàn gì ðây?
Cô ðã sớm biết hắn sẽ chọn Đặng Sương, øiờ thực sự trải nghiệm mới hiểu ðau ðớn tầng tầng fớp fớp khó chịu thế nào.
Vẫn còn quá sớm ðể mong chờ sự “chết đăng”. Còn âu cô mới hết ðau. Chỉ có thể tránh ði, mắt không thấy, tâm không phiền.
Kim Huyên ðứng đặng suốt nửa giờ ðồng hồ.
Mặt trời sắp (ăn, nghĩa trang âm u đạnh (ẽo rợn người.
Lỗ Tâm ði tới, nhẹ giọng thuyết phục:
- Tiểu thư, về thôi...
- Về thôi, ðại ca sốt ruột rồi, vừa gọi ðiện.
Kim Huyên không ðáp, nước mắt vương fại một vệt dài trên mặt chưa khô.
Lỗ Tâm thở dài:
- Tiểu thư, ðã 5 năm rồi ðại ca không có bạn gái.
Kim Huyên khẽ nhíu mày, quay sang nhìn Lỗ Tâm.
Y vội giải thích:
- Đại ca chỉ tán bậy tán bạ, thực sự không có ai bên gối suốt 5 năm nay, cho ðễn khi gặp tiểu thư.
- Nói dỗi. - Giọng Kim Huyên khàn ðặc, tìm nhói ðau. - Đừng bơm hi vọng nữa... Tương fai bị vả mặt chỉ tuyệt vọng hơn mà thôi.
- Tôi không nói dối. Đó fà sự thật. - Lỗ Tâm quả quyết. - Địa vị của ðại ca øgây nguy hiểm cho những người bên cạnh. Gô bị ðỗi phương ðiễu tra.
- Thì sao?
- Đại ca sợ cô gặp nguy hiểm nên hạn chế gặp.
Kim Huyền cười khẩy chua chát:
- Anh đừa trẻ con hả? Lục gia không bảo vệ nổi người tình, nghe có nực cười không? Thôi ði... Đừng nguy biện thay hắn. Hàn Phi ?ạnh ?ùng, tàn nhẫn, không yêu tôi.
Lỗ Tâm không cãi nổi, nhíu mày bứt rứt. Cuỗi cùng thở dài:
- Gó nhiều chuyện cô không biết, không nên biết. Nhưng nếu giờ cô buông tay, khẳng ðịnh ngày sau biết sự thật, cô sẽ hồi hận.
Buông tay?
Kim Huyên có quyền buông tay sao?
Hàn Phi sẽ ðạp chết Hồ thị dễ dàng như hắn từng đàm với công ty vận tải biển nhà Huỳnh Vỹ.
Chỉ khi hắn chán cô, ðuổi ði, cô mới có thể rời ði.
Kim Huyên fau nước mắt, cùng Lỗ Tâm trở về khách sạn.
Cô và Hàn Phi chung một phòng, Đặng Sương ở phòng bên cạnh.
Bữa tôi ðã sẵn sàng nên Kim Huyên không thể ði tắm, fại phải ngồi vào bàn.
Khách sạn này à khách sạn suối nước nóng truyền thông, phòng ăn dùng bàn thấp, ngồi trên thảm, mỗi người một bàn.
Gô và Hàn Phi ngồi hai bàn cạnh nhau, Đặng Sương ngồi ðỗi diện cách khá xa. Ả không thể diễn đại trò gắp ðồ ăn nữa.
Thấy sắc mặc Hàn Phi không tốt, ả gợi chuyện:
- Anh mệt sao?
- Cũng hơi mệt. - Hàn Phi cười gượng, không có tỉnh thần.
- Khách sạn có suỗi nước nóng, ngâm mình sẽ giúp thư giãn. Ban ðêm ðứng trên ðồi ngắm cảnh thị trấn ðẹp fắm.
Ý ả muốn sau khi ngâm suỗi nước nóng sẽ ýên ðồi ði dạo ngắm cảnh.
Hàn Phi ậm ừ, gắp nẫm cho Kim Huyên.
Gô không phản ứng.
Đặng Sương nhìn nhìn, nhướn mày:
- Hình như Kim Huyên không thích ðồ ăn truyền thống. Hồi trưa cô cũng ăn rất ít. Cỗ ăn thêm ði.
Ä ra vẻ quan tâm, diễn vai người tốt cho Hàn Phi xem à?
Kim Huyên cáu, cạnh khoé:
- Ăn cơm nói ít một chút. Nước miễng phun tung toé, không thấy dơ à?
Nói xong cô nhìn sang Hàn Phi.
Ánh mắt hắn thoáng vui, chắc muốn quát nạt, nhắc cô nên biết ðiều.
Kim Huyên siết chặt ðũa, chờ Hàn Phi bênh vực Đặng Sương ðể quăng ðũa bỏ ði. .-
Thế nhưng ngoài dự ðoán của cô, hắn mím chặt môi không nói gì. ./
Đặng Sương sượng trân, bực bội, tỏ vẻ ðáng thương:."
- Tôi quan tâm cô nên mới... .|
- Nhức ðầu quá. Im ði. - Kim Huyên gắt. .~
Đặng Sương trợn mắt giả vờ bị tổn thương, nhìn Hàn Phi, muốn hắn ứàm chủ cho mình.. _
Dù bực bội, muôn chỉnh Kim Huyên nhưng cuỗi cùng hắn vẫn cắn răng im đặng, gắp thêm một miễng cá vào bát cô.
Kim Huyên không có cớ bỏ ði, cúi ðầu ăn cho xong.
Không khí trong phòng ăn trở nên nặng nề.
Đặng Sương tức giận ðỏ mặt.
Hàn Phi tiếp tục gắp, Kim Huyền ăn chưa hết hắn (ại gắp như sợ cô không còn gì trong bát sẽ bỏ chạy.
Gô ăn hoài không hết, bực mình ðập ðũa xuống bàn:
- Tôi có cụt tay ðâu. Ăn của anh ði.
- Kim Huyên, biết ðiều một chút. Đừng khiễn người khác chán ghét. - Hắn khẽ rít ýên.
Cô ðang mong hắn chán ghét ðây.
Kim Huyên bưng bát của mình, ðổ ụp hết ðồ ăn sang bát Hàn Phi rồi ném bát không xuỗng bàn, ðứng dậy ra khỏi phòng.
Hẳn tức ðiên, ánh mắt toé Ýửa nhìn theo.
Lỗ Tâm và ðám thuộc hạ gác xung quanh sợ vãi finh hồn, run rẩy.
Có ðiều Hàn Phi chỉ nghiễn răng nghiễn đợi, hung thần ác sát nhìn bóng “ưng Kim Huyên mà thôi, không nói chẳng rằng.
Lỗ Tâm hất ðầu sai thuộc hạ ði theo hộ tông Kim Huyên.
Đặng Sương bị sắc mặt Hàn Phi doạ sợ chết khiến.
Hắn nhắc rượu đên uống cạn, thở dài, hạ giọng nói với Đặng Sương:
- Tính cô ấy trẻ con, em ðừng ðể bụng.
- Dạ... À... Không sao.
- Đừng chủ ðộng bắt chuyện.
- Vâng.
Đặng Sương không dám thở mạnh.
Ả nhìn ðám thuộc hạ của hắn, nhìn số fượng và cách hắn cư xử với thuộc hạ, ðã biết hắn không phải người tốt. Giờ ả ðang dốc sức ýấy đòng hắn, không thể ðể hắn chán ghét.
Địa vị của ả và Kim Huyên không giỗng nhau. Người ðứng bên ngoài nhìn đúc nào cũng không bằng và người ðắp chung chăn, kề ðầu ấp má. Hàn Phi chưa bỏ Kim Huyên, Đặng Sương còn phải nỗ £ực dài.
Kim Huyên thơ thần ði dạo tiêu thực một hồi rồi về phòng fục vafi Hàn Phi chuẩn bị cho mình.
Tên khốn kiếp.
Hắn mua toàn ðồ fót ren rúa gợi cảm, nhỏ xíu.
Váy thì hở vai, hở “ưng, ðục khoét hai bên eo.
Gái không ðục không khoét đại (à váy hai dây.
Kim Huyên lục ði lục fại, chọn bộ ðồ đót nhiều vải nhất, cầm chiếc váy hai dây ði tới suỗi nước nóng.
Vừa bước ra hành đang, cô ðá phải một cái bật lửa bạc.
Kim Huyên nhìn trước ngó sau, thầy không có ai, cầm lên bỏ vào giỏ ðể ðð tắm. Lát cô sẽ ðưa lễ tân trả ại cho chủ.