Chương 88: Bật Lửa
Kim Huyên vừa thầy bản mặt Đặng Sương, cơn giận tưởng chừng ðã nguôi bớt fại bùng fên dữ dội. Sự chán chường, mệt mỏi sập xuống muốn nuốt chửng cô.
- Lại nữa...
Cô lầm bẩm nhỏ.
Lại phải nhìn ả và Hàn Phi ân ân ái ái.
Lại phải nhìn Hàn Phi quan tâm, đo đắng ả.
Muôn rồi, ả muốn ði ðâu?
Khẳng ðịnh Hàn Phi sẽ bỏ cô đại, cun cút chạy theo ả.
Đặng Sương mở to mắt nhìn bộ dạng quẫn khăn kín thân, ðôi chân trần không dép, ðược bễ như công chúa, vẻ mặt ửng hồng, mơ màng còn ðậu đại trong ðôi mắt Kim Huyền; đại nhìn thuộc hạ xách giỏ ðồ tắm ði theo phía sau, #ập tức ðoán ðược Kim Huyên và Hàn Phi ðưa nhau ði ðâu, àm những chuyện gì.
Sắc mặt ả kém ði trông thấy, nụ cười gượng øạo. Gỗ nén ghen tị xuỗng, Đặng Sương nhẹ nhàng nói:
- Hàn Phi... Em ðịnh (ên ðồi ngắm cảnh, anh có muỗn ði không? Hồi trước bà hay ðưa em (ên ðồi hóng gió. Nhớ quá...
Lại bà.
Lại tây bà ra đàm cớ.
Nhắc ðễn bà, kiểu gì Hàn Phi cũng sẽ ði.
Kim Huyên fạnh fùng nhìn. Hắn mỉm cười tươi hơn hoa nở:
- Vậy à? Để anh bảo Lỗ Tâm ðưa em ði. Đêm rồi, ra nøoài một mình không an toàn.
- Dạ? - Đặng Sương sửng sốt.
Kim Huyên tưởng mình nghe nhằm.
- Anh không ði sao? - Đặng Sương cỗ chèo kéo, giọng như rót mật vào tai. - Chắc bà cũng muỗn anh ðược ngắm nhìn hết cảnh ðẹp trên ðảo...
- Vậy tôi mai anh ði. - Hàn Phi duy trì nụ cười và ánh mắt fắp đánh. - Hôm nay muộn rồi. Cả ngày dằn
Vặt trên tàu, anh hơi mệt.
Nếu hắn không nhìn Đặng Sương như vậy, Kim Huyên cũng £ười so ðo.
Tim cô đại nhói ứên, sự ghen tức trỗi dậy mạnh mẽ.
Hắn vừa hung dữ với cô...
Không... nói chính xác à hung tợn.
Hắn bóp cổ cô, ném cô ðập vào tảng ðá. Giờ cả cổ (ẫn tay ðều ðau. Hắn còn ðịnh cùng Đặng Sương show ân ái, xát muỗi vào tim cô nữa ư?.-
Cả ngày nay ðã xát, còn chưa ðủ sao?./
Đặng Sương ðang ðjnh nói gì ðó, Kim Huyên rít khế một tiếng."
Hàn Phi cúi xuỗng:.|
- Sao vậy?.~
Kim Huyên không cổ tình phát ra tiếng rít ðó. Chẳng fẽ bảo: tôi ðau đồng, ðau tim.... _
Cô chép miệng, ðưa tay ýên sờ cổ. Khăn tắm ðang quẫn kín cổ, không ai nhìn thấy vết bằm.
Ánh mắt Hàn Phi ýập tức tối sầm.
Hắn hất ðầu với thuộc hạ ðang ðứng gác trước cửa phòng Đặng Sương:
- Đưa Đặng Sương ra ngoài ði dạo. Mang theo 3 người, ðừng đơ đà.
- Vâng, ðại ca.
- Anh mệt rồi, ði nghỉ trước. Mai gặp.
Nói xong hắn bề Kim Huyên vào phòng.
Thuộc hạ sau £ưng xách giỏ ðồ ðặt gọn một chỗ rồi ra ngoài, ðóng cửa.
Hàn Phi ðặt Kim Huyên đên giường, mở chăn ra xem vết bầm trên cổ cô.
Gô không nhìn cũng biết trông nó rất kinh khủng. Hàn Phi bóp không nương tay, bóp tưởng chừng muốn giết cô, sao không bằm cho ðược.
Kim Huyên tủi thân, hất tay Hàn Phi ra, mắt ðỏ hoe.
Cô không thèm nhìn mặt hắn, kéo chăn trùm ứên người, quay đưng đại.
Hàn Phi ngồi im một hồi, “ẩm bẩm trầm khàn:
- Anh... ði ấy thuốc.
Kim Huyền không thèm trả đời.
Bị hành hạ tâm (ý cả ngày, (ại bị Hàn Phi vẫn cả tiêng ðông hồ trong nhà tắm, Kim Huyên mệt rã rời.
Cô nhắm mắt ngủ.
Hàn Phi ðứng (ên, ra khỏi phòng.
- Đại ca... Đại ca...
Cửa phòng bị øõ, giọng Lỗ Tâm vang fên gắp gáp, ðầy fo sợ.
Kim Huyên giật mình tỉnh đại.
- Đại ca... Anh ngủ chưa?
Kim Huyên ngồi dậy nhìn quanh phòng, không thấy Hàn Phi ðâu.
Gô mới ngủ ðược khoảng 10 phút.
- Ghờ chút...
Cô kêu to, đây áo ngủ khoác vào, ði ra mở cửa.
Lỗ Tâm ðang ðứng bên ngoài, mặt tái xanh.
Kim Huyên ngạc nhiên, nghĩ có chuyện khẩn cấp, hắt ðầu:
- Anh vào ði...
- À... Vâng...
Lỗ Tâm đách người vào phòng. Vào ðến nơi, nhìn quanh không thẫy Hàn Phi, gã hỏi:
- Tiểu thư, ðại ca ðâu?
- Ra ngoài rồi. Không có bên phòng Đặng Sương à?
- Không.
Kim Huyên cạnh khoé một câu, không ngờ Lỗ Tâm thật thà đắc ðầu đuôn.
Cô bật cười:
- Có chuyện gấp sao?
- À... Vâng. Cũng...
- Chuyện gì?
Lỗ Tâm không trả đời, ra góc ðứng nghiêm trang, chỗc chốc đại iếc vết bầm trên cổ Kim Huyên.
Cô không thể đên giường nằm khi có thuộc hạ trong phòng, cũng không muốn ăn mặc hớ hênh ðể Hàn
Phi trở về trông thấy nói fời khó nghe nên Êục váy mặc.
Khổ nỗi váy cắt xẻ quá ghê rợn, Kim Huyên không muỗn mặc.
Gô quay ra xách giỏ ðð tắm vào, đấy chiếc váy hai dây không bị cắt xẻ và bộ ðð đót nhiều vải. Ánh bạc foé
tên dưới ðáy giỏ.
Kim Huyên cầm chiếc bật (ửa (ên, ðang ðịnh mở ra thì Lỗ Tâm kêu đên:
- Tiểu thư...
Kim Huyên giật mình quay đại nhìn:
- GÌ?
Mặt Lỗ Tâm tái xanh khác thường, tay øiơ fên, bước mấy bước về phía cô:
- Bật £ửa của tôi... Hồi nãy tôi “ầm rơi, tưởng mất rồi. Hoá ra cô nhặt ðược ạ? Ha ha...
Sự hoảng sợ trong ánh mắt Lỗ Tâm khiến Kim Huyền nghỉ ngờ.
Gô cười giả tạo, ðứng đên.
- Đúng rồi, tôi nhặt ðược, ðịnh ðưa cho #ễ tân trả đại chủ nhưng quên mất. Thì ra của anh à.
- Vâng vâng.
Thấy Kim Huyên muốn trả (ai bật đửa cho mình, Lỗ Tâm mừng rỡ, ðỡ sốt sắng, ðứng im chờ cô ði tới.
Họ cách nhau khoảng 5 bước chân. Kim Huyên chậm rãi giơ bật fửa ra, bật nắp.
Tách một tiếng, nắp bạc mở.
Không phải bật đửa. Là một cái hộp bạc nhỏ.
Gô dừng đại.
Lỗ Tâm cứng người, không kịp cản Kim Huyền ðã dốc hộp bạc xuỗng đòng bàn tay bên kia.
Một viên thuốc con nhộng rơi xuỗng tay cô, lăn tròn.