Chịu đựng khoảng hai giờ đồng hồ, Kim Huyên thấy Hàn Phi đốt thuốc lên nhưng không hút mà dí điếu thuốc vào lòng bàn tay. Lông mày hắn nhíu chặt.
Cô kinh ngạc:
- Anh làm gì vậy? - Làm đau để giữ lý trí. Chúng cũng lừa tôi uống xuân dược.
- Cái… cái gì?
- Hai tên áp tải đưa cho tôi một chai nước chưa vặn nắp. Tôi uống mấy ngụm. Chắc chúng tiêm thuốc vào trong…
Tinh vi như vậy sao?
Nếu Hàn Phi cũng dính xuân dược, không chịu nổi bức xúc, tấn công cô thì làm thế nào?
Kim Huyên rúm vào góc, co chặt thân thể, vừa khó chịu vừa sợ hãi.
Hàn Phi liếc thấy, nhếch mép cười:
- Đừng lo, tôi chịu đựng thứ này rất tốt. Nếu không phải loại thuốc gây mất lý trí, đừng hòng hạ gục tôi. Vả lại tôi chỉ uống mấy ngụm nước, không uống nhiều.
Kim Huyên không tin, nép mình thật chặt vào tường.
Đàn ông sao có thể chống lại xuân dược?
Ngồi thêm một tiếng nữa, Hàn Phi đứng lên giãn cơ khiến Kim Huyên suýt nữa hét toáng. Nhưng hắn không có động tác gì với cô, kéo thảm từ giữa phòng vào góc phòng, nằm xuống nhắm mắt.
Hắn không ngủ, chỉ cố gắng nghỉ ngơi.
Xuân dược hành hạ dữ dội khiến Kim Huyên không buồn ngủ, thân thể bứt rứt, trong đầu đều là hình ảnh tưởng tượng linh tinh. Cô kiềm chế, học theo Hàn Phi, cấu mình thật đau để tỉnh táo, chi phối sự tập trung.
Thời gian chậm chạp như rùa bò…
Gần sáng, dược tính tan hết, Kim Huyên thiu thiu ngủ gà ngủ gật tại chỗ. Cô sợ Hàn Phi tấn công, không dám nằm xuống ngủ.
Chỉ có hắn chẳng sợ gì, ngủ ngon lành lúc nào không biết.
Trời sáng, Hàn Phi thức giấc, ngồi dậy vươn vai.
Kim Huyên lập tức tỉnh, mở to mắt cảnh giác.
Hắn cười lạnh, ngón tay gõ gõ xuống thảm:
- Đây là vòng bà nội cho tôi, truyền nhiều đời trong gia tộc. Tuy chẳng đáng tiền nhưng có giá trị tâm linh, mang lại may mắn. Giai đoạn này khó khăn, tôi sợ mang vòng bên mình sẽ làm mất… Tôi để chiếc vòng lại đây, cô bảo quản hộ tôi. Được không?
- Được.
Kim Huyên không nhìn thấy chiếc vòng trên thảm vì lông dày nhưng cô vẫn lập tức gật đầu đồng ý.
Hàn Phi đã giữ lời, cả đêm không đụng vào người cô. Sức chịu đựng của hắn thật tốt, tinh thần thép, tự dí điếu thuốc cháy đỏ vào tay để không mất khống chế. Cô phải cảm ơn hắn.
Nếu là người khác, có lẽ đêm qua cô đã bị hại rồi.
Hàn Phi ngồi vào bàn trà uống nước:
- Cô cũng tự bảo trọng. Khi nào tình hình ổn định tôi sẽ quay lại tìm cô… Hồ Kim Huyên.
Kim Huyên gật đầu.
Trời sáng hẳn, cửa phòng mở ra, hai người đàn ông lực lưỡng đi vào phòng.
Hàn Phi đứng dậy theo họ ra ngoài.
Họ không khoá cửa phòng, cũng không thấy Đặng Sương và Quách Lôi đâu.
Kim Huyên mừng rỡ, vội chạy tới thảm cầm chiếc vòng lên rồi ba chân bốn cẳng phi ra khỏi phòng trà, trở về phòng ngủ của mình khoá kín cửa thở hổn hển hú vía.
Trải qua một đêm bị tra tấn sinh lý và tâm lý, bị kinh hãi quá độ, toàn thân cô mệt mỏi rã rời.
Cô ngồi phệt xuống sàn, tựa lưng vào cửa nhìn chiếc vòng trên tay. Trông nó khá cổ. Là loại vòng dây nhỏ, mặt là hình chữ T gắn một viên ngọc trắng ở giữa, có một con rắn quấn quanh thân chữ T trông vừa tinh xảo vừa huyền bí. Cô ngắm nghía một hồi, nhớ lại lời Hàn Phi, đeo chiếc vòng vào cổ rồi lầm rầm khấn vái.
Nếu quả thực chiếc vòng mang lại may mắn, cô xin ké một chút… Chỉ một chút thôi.
Cô tắm kỹ càng rồi lăn lên giường ngủ một giấc đến chiều, sau đó thu dọn hành lý dọn ra khỏi nhà lái xe tới biệt thự Ban Mai. Đây là biệt thự riêng mà bố cho cô trước khi lấy chồng, không liên quan gì đến Quách Lôi.
Biệt thự của cô có chỗ cho bảo vệ, làm vườn, giúp việc ngủ lại qua đêm. Không giống như căn biệt thự lạnh lẽo mà Quách Lôi đang ở. Gã thích riêng tư nên không thuê bảo vệ, cũng chẳng cho phép giúp việc ở lại trong biệt thự, người làm chỉ đến dọn dẹp ban ngày rồi về.
Có đông người xung quanh, Kim Huyên không sợ Quách Lôi và Đặng Sương hãm hại.
Cô liên hệ với luật sư, soạn đơn kiện ly hôn.
***
Thế nhưng Kim Huyên đã quá ngây thơ, quá ngu ngốc.
Mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Cô không tấn công rắn nhưng chúng vẫn lao vào cắn cô.
Một buổi chiều thứ 3, khi Kim Huyên vừa về đến biệt thự Ban Mai đã thấy giúp việc báo mẹ cô đến.
Cô vào phòng khách, chào một câu, chưa kịp hỏi mẹ đến làm gì bà lao tới tát cô tới tấp:
- Đồ hư hỏng này… Tao dạy mày thế à? Sao mày dám bôi tro trát trấu vào mặt tao? Mày muốn bố mày chết phải không? Mày lừa bố mẹ… Đồ lăng loàn khốn nạn…
Kim Huyên tối tăm mặt mũi, hét lên:
- Mẹ làm gì thế? Đừng đánh nữa… Á… Con đã làm gì? Con làm gì nào? Quách Lôi đưa Đặng Sương về nhà làm tình trước mặt con, con không được bỏ nhà đi à? Sao mẹ đánh con?
Tư Mộng dừng tay, gào lớn:
- Không phải chuyện đó. Mày ngủ với trai, Quách Lôi gửi video cho tao… Nó nói sẽ kiện ly hôn…
- Không đúng. – Kim Huyên đẩy mẹ ra, quát. – Con không ngủ với trai. Đều tại mẹ hết. Mẹ bỏ xuân dược lừa con và Quách Lôi. Gã thâm độc đó biết trước mọi chuyện, mang một người đàn ông lạ về muốn hắn ngủ với con. Nhưng hắn là người tử tế, con không đồng ý thì không động thủ. Cả đêm con và hắn mỗi người một góc, làm gì có chuyện ngủ với nhau mà có video?
Tư Mộng điên cuồng lục túi, mở điện thoại ra:
- Thế cái gì đây? Cái gì đây?
Bà dí video vào mặt cô.
Cô giật lấy điện thoại ấn xem.
Cô kinh ngạc:
- Anh làm gì vậy? - Làm đau để giữ lý trí. Chúng cũng lừa tôi uống xuân dược.
- Cái… cái gì?
- Hai tên áp tải đưa cho tôi một chai nước chưa vặn nắp. Tôi uống mấy ngụm. Chắc chúng tiêm thuốc vào trong…
Tinh vi như vậy sao?
Nếu Hàn Phi cũng dính xuân dược, không chịu nổi bức xúc, tấn công cô thì làm thế nào?
Kim Huyên rúm vào góc, co chặt thân thể, vừa khó chịu vừa sợ hãi.
Hàn Phi liếc thấy, nhếch mép cười:
- Đừng lo, tôi chịu đựng thứ này rất tốt. Nếu không phải loại thuốc gây mất lý trí, đừng hòng hạ gục tôi. Vả lại tôi chỉ uống mấy ngụm nước, không uống nhiều.
Kim Huyên không tin, nép mình thật chặt vào tường.
Đàn ông sao có thể chống lại xuân dược?
Ngồi thêm một tiếng nữa, Hàn Phi đứng lên giãn cơ khiến Kim Huyên suýt nữa hét toáng. Nhưng hắn không có động tác gì với cô, kéo thảm từ giữa phòng vào góc phòng, nằm xuống nhắm mắt.
Hắn không ngủ, chỉ cố gắng nghỉ ngơi.
Xuân dược hành hạ dữ dội khiến Kim Huyên không buồn ngủ, thân thể bứt rứt, trong đầu đều là hình ảnh tưởng tượng linh tinh. Cô kiềm chế, học theo Hàn Phi, cấu mình thật đau để tỉnh táo, chi phối sự tập trung.
Thời gian chậm chạp như rùa bò…
Gần sáng, dược tính tan hết, Kim Huyên thiu thiu ngủ gà ngủ gật tại chỗ. Cô sợ Hàn Phi tấn công, không dám nằm xuống ngủ.
Chỉ có hắn chẳng sợ gì, ngủ ngon lành lúc nào không biết.
Trời sáng, Hàn Phi thức giấc, ngồi dậy vươn vai.
Kim Huyên lập tức tỉnh, mở to mắt cảnh giác.
Hắn cười lạnh, ngón tay gõ gõ xuống thảm:
- Đây là vòng bà nội cho tôi, truyền nhiều đời trong gia tộc. Tuy chẳng đáng tiền nhưng có giá trị tâm linh, mang lại may mắn. Giai đoạn này khó khăn, tôi sợ mang vòng bên mình sẽ làm mất… Tôi để chiếc vòng lại đây, cô bảo quản hộ tôi. Được không?
- Được.
Kim Huyên không nhìn thấy chiếc vòng trên thảm vì lông dày nhưng cô vẫn lập tức gật đầu đồng ý.
Hàn Phi đã giữ lời, cả đêm không đụng vào người cô. Sức chịu đựng của hắn thật tốt, tinh thần thép, tự dí điếu thuốc cháy đỏ vào tay để không mất khống chế. Cô phải cảm ơn hắn.
Nếu là người khác, có lẽ đêm qua cô đã bị hại rồi.
Hàn Phi ngồi vào bàn trà uống nước:
- Cô cũng tự bảo trọng. Khi nào tình hình ổn định tôi sẽ quay lại tìm cô… Hồ Kim Huyên.
Kim Huyên gật đầu.
Trời sáng hẳn, cửa phòng mở ra, hai người đàn ông lực lưỡng đi vào phòng.
Hàn Phi đứng dậy theo họ ra ngoài.
Họ không khoá cửa phòng, cũng không thấy Đặng Sương và Quách Lôi đâu.
Kim Huyên mừng rỡ, vội chạy tới thảm cầm chiếc vòng lên rồi ba chân bốn cẳng phi ra khỏi phòng trà, trở về phòng ngủ của mình khoá kín cửa thở hổn hển hú vía.
Trải qua một đêm bị tra tấn sinh lý và tâm lý, bị kinh hãi quá độ, toàn thân cô mệt mỏi rã rời.
Cô ngồi phệt xuống sàn, tựa lưng vào cửa nhìn chiếc vòng trên tay. Trông nó khá cổ. Là loại vòng dây nhỏ, mặt là hình chữ T gắn một viên ngọc trắng ở giữa, có một con rắn quấn quanh thân chữ T trông vừa tinh xảo vừa huyền bí. Cô ngắm nghía một hồi, nhớ lại lời Hàn Phi, đeo chiếc vòng vào cổ rồi lầm rầm khấn vái.
Nếu quả thực chiếc vòng mang lại may mắn, cô xin ké một chút… Chỉ một chút thôi.
Cô tắm kỹ càng rồi lăn lên giường ngủ một giấc đến chiều, sau đó thu dọn hành lý dọn ra khỏi nhà lái xe tới biệt thự Ban Mai. Đây là biệt thự riêng mà bố cho cô trước khi lấy chồng, không liên quan gì đến Quách Lôi.
Biệt thự của cô có chỗ cho bảo vệ, làm vườn, giúp việc ngủ lại qua đêm. Không giống như căn biệt thự lạnh lẽo mà Quách Lôi đang ở. Gã thích riêng tư nên không thuê bảo vệ, cũng chẳng cho phép giúp việc ở lại trong biệt thự, người làm chỉ đến dọn dẹp ban ngày rồi về.
Có đông người xung quanh, Kim Huyên không sợ Quách Lôi và Đặng Sương hãm hại.
Cô liên hệ với luật sư, soạn đơn kiện ly hôn.
***
Thế nhưng Kim Huyên đã quá ngây thơ, quá ngu ngốc.
Mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Cô không tấn công rắn nhưng chúng vẫn lao vào cắn cô.
Một buổi chiều thứ 3, khi Kim Huyên vừa về đến biệt thự Ban Mai đã thấy giúp việc báo mẹ cô đến.
Cô vào phòng khách, chào một câu, chưa kịp hỏi mẹ đến làm gì bà lao tới tát cô tới tấp:
- Đồ hư hỏng này… Tao dạy mày thế à? Sao mày dám bôi tro trát trấu vào mặt tao? Mày muốn bố mày chết phải không? Mày lừa bố mẹ… Đồ lăng loàn khốn nạn…
Kim Huyên tối tăm mặt mũi, hét lên:
- Mẹ làm gì thế? Đừng đánh nữa… Á… Con đã làm gì? Con làm gì nào? Quách Lôi đưa Đặng Sương về nhà làm tình trước mặt con, con không được bỏ nhà đi à? Sao mẹ đánh con?
Tư Mộng dừng tay, gào lớn:
- Không phải chuyện đó. Mày ngủ với trai, Quách Lôi gửi video cho tao… Nó nói sẽ kiện ly hôn…
- Không đúng. – Kim Huyên đẩy mẹ ra, quát. – Con không ngủ với trai. Đều tại mẹ hết. Mẹ bỏ xuân dược lừa con và Quách Lôi. Gã thâm độc đó biết trước mọi chuyện, mang một người đàn ông lạ về muốn hắn ngủ với con. Nhưng hắn là người tử tế, con không đồng ý thì không động thủ. Cả đêm con và hắn mỗi người một góc, làm gì có chuyện ngủ với nhau mà có video?
Tư Mộng điên cuồng lục túi, mở điện thoại ra:
- Thế cái gì đây? Cái gì đây?
Bà dí video vào mặt cô.
Cô giật lấy điện thoại ấn xem.
Danh sách chương