Kim Huyên bừng tỉnh, sợ rụt cổ, đưa hai tay lên cao cố ý che mặt, vội vàng cắn dây trói, gấp đến phát khóc.
Người đàn ông nhìn quanh phòng một hồi, thấy cô hoảng thì đi sang đầu kia của phòng, kéo ghế ngồi xuống, cách xa cô.
Hành động của hắn khiến Kim Huyên đỡ sợ, kiên trì cắn dây thừng.
Hắn cũng bị trói tay nhưng không như cô, hắn chỉ cắn hai phát là dây tuột ra.
Nhìn quanh quất một hồi, hắn tiến đến bàn trà tìm kiếm, lấy café ra pha. Phòng trà có đầy đủ mọi thứ. Chẳng mấy chốc mùi café đã bay lên thơm lừng.
Kim Huyên lặng lẽ quan sát hắn.
Tên này biết cô sợ nên không nhìn cô thêm cái nào, tỏ thái độ sẽ không hại cô. Ám chỉ rằng nếu cô không chủ động cầu hoan, hắn sẽ không làm gì.
Kim Huyên yên tâm hơn một chút, tiếp tục tháo dây trói.
Cô cắn rách cả môi mới tháo được dây ra, vừa căm tức Quách Lôi vừa sợ hãi vì sức lực đàn ông và phụ nữ khác xa nhau. Từ nhỏ cô bị mẹ huấn luyện thành tiểu thư cao quý, không được học võ phòng thân, vung tay đánh người cũng không nên hồn. Giờ đột nhiên gặp chuyện mới hối hận sao ngày xưa không đi học võ.
Dược tính của xuân dược phát tác ngày càng mạnh, Kim Huyên co ro vào góc phòng ngồi ôm đầu gối, cả người nóng như đốt lửa, bên dưới giãn nở vô cùng khó chịu. Cô kề trán lên đầu gối, cố gắng nghĩ về bài giảng trên lớp để quên sự thôi thúc như kiến bò.
Lâu rồi cô không tự nảy ra ham muốn tình dục.
Cũng lâu rồi cô và Quách Lôi không làm tình.
Bận rộn quá nên cô không nhớ nổi lần cuối họ làm là khi nào. Kể ra vậy cũng tốt, tức là cô đã vô tình tránh xa thân thể ô uế của gã từ lâu.
Kim Huyên bất giác rung chân nhè nhẹ, mồ hôi rịn ra trên trán.
Sức nóng hun dưới hạ thân ngày một lớn khiến cô khát khô, liếc về phía người đàn ông kia.
Hắn đường hoàng ngồi trên ghế uống café, tác phong rất đĩnh đạc, giống một người thành đạt lắm tiền nhiều của.
Kim Huyên muốn uống nước. Cô lấy hết can đảm, rụt rè hỏi:
- Tôi… khát… Có thể tới đó… lấy nước không? - Được.
Hắn nhàn nhạt cười, không nhìn cô mà quay mặt đi chỗ khác.
Kim Huyên vội vã đứng dậy, loạng choạng một chút, đi tới rót một cốc nước lớn rồi lui về góc của mình từ từ uống.
Toàn thân cô nóng như lửa, dịch rỉ ra ướt sũng quần lót, vách hang giãn rộng ngứa ngáy khó chịu. Ham muốn bình thường mà không được giải toả cũng khó chịu lắm rồi. Ham muốn này bị nhân lên gấp chục lần, vô cùng thống khổ.
Kim Huyên cắn răng chịu đựng, uống hết cả cốc nước rồi ngồi rung đùi đếm giờ.
Nếu cô có thể chịu đựng qua cơn khốn khổ này, hai kẻ đốn mạt kia sẽ không có cớ bôi nhọ cô.
Người đàn ông đột nhiên lên tiếng:
- Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cô. Nếu cô không đồng ý, tôi làm bậy sẽ bị gán tội hiếp dâm. Họ Quách kia nói dối tôi. Gã bịa rằng cô là em họ gã, muốn xin một đứa con nhưng sợ sau này lằng nhằng tranh chấp nuôi con nên không xin của người bình thường. Tình trạng của tôi khá đặc biệt, hiện đang bị cấm xuất cảnh, rất có thể sẽ bị bắt nay mai, phải hầu toà, ngồi tù. Khả năng ngồi tù cực cao, vậy sẽ không thể tranh chấp nuôi con với cô…
Quách Lôi nói láo, lừa người.
Kim Huyên trừng mắt khó chịu, cắn môi.
Người đàn ông cười nhạt:
- Xem ra chồng cô là một thằng khốn.
- Đúng.
- Gã ngoại tình, còn muốn hại cô dính tội ngoại tình để tố cáo với người nhà gã. Thậm chí muốn cướp cả tài sản trong tay cô.
- Phải. – Kim Huyên càng nghĩ càng ức, mắt đỏ hoe.
Sự ham muốn dằn vặt thân thể, tâm lý cũng bị dằn vặt theo, hai tay cô vặn vẹo đan vào nhau.
Người đàn ông nhấp mấy ngụm café, thong thả khuyên:
- Tôi nghĩ cô nên cố chịu, đừng buông xuôi. Bọn kia giăng bẫy công phu thế này, chắc chắn đã lắp camera trong phòng. Giờ nếu cô và tôi làm tình, sẽ bị ghi hình. Chúng sẽ dùng video uy hiếp và tống tiền cô. Nếu không muốn video bị phát tán, cô phải dâng hết tài sản cho chúng. Khi đã uy hiếp được một lần sẽ có lần hai, lần ba.
Kim Huyên nhìn chằm chằm người đàn ông, tóc gáy dựng ngược, không dám lia mắt quanh phòng tìm camera.
Hắn nói đúng.
Cô phải cố chịu, không thể để Quách Lôi và Đặng Sương đắc ý.
Người đàn ông này quả thực không tồi. Nếu không làm tình với cô, hắn sẽ không được giảm án, đi một chuyến mất công nhưng hắn vẫn khuyên chân thành để cô khỏi sập bẫy.
Kim Huyên rụt rè mở miệng:
- Anh tên gì?
- Hàn Phi. Còn cô?
- Tôi là Hồ Kim Huyên.
Hàn Phi nhếch mép, có thể coi là một nụ cười, không nói gì nữa.
Hắn im lặng uống café, cầm bao thuốc lá Quách Lôi vừa bỏ lại, châm một điếu.
Căn phòng lập tức thoang thoảng mùi khói thuốc.
Kim Huyên bị xuân dược hành hạ, cảm giác quần trong quần ngoài đều ướt rượt. Mồ hôi vã như tắm khiến cơ thể dính nhớp khó chịu.
Cô cấu vào đùi để khiến mình không tưởng tượng linh tinh.
Người đàn ông nhìn quanh phòng một hồi, thấy cô hoảng thì đi sang đầu kia của phòng, kéo ghế ngồi xuống, cách xa cô.
Hành động của hắn khiến Kim Huyên đỡ sợ, kiên trì cắn dây thừng.
Hắn cũng bị trói tay nhưng không như cô, hắn chỉ cắn hai phát là dây tuột ra.
Nhìn quanh quất một hồi, hắn tiến đến bàn trà tìm kiếm, lấy café ra pha. Phòng trà có đầy đủ mọi thứ. Chẳng mấy chốc mùi café đã bay lên thơm lừng.
Kim Huyên lặng lẽ quan sát hắn.
Tên này biết cô sợ nên không nhìn cô thêm cái nào, tỏ thái độ sẽ không hại cô. Ám chỉ rằng nếu cô không chủ động cầu hoan, hắn sẽ không làm gì.
Kim Huyên yên tâm hơn một chút, tiếp tục tháo dây trói.
Cô cắn rách cả môi mới tháo được dây ra, vừa căm tức Quách Lôi vừa sợ hãi vì sức lực đàn ông và phụ nữ khác xa nhau. Từ nhỏ cô bị mẹ huấn luyện thành tiểu thư cao quý, không được học võ phòng thân, vung tay đánh người cũng không nên hồn. Giờ đột nhiên gặp chuyện mới hối hận sao ngày xưa không đi học võ.
Dược tính của xuân dược phát tác ngày càng mạnh, Kim Huyên co ro vào góc phòng ngồi ôm đầu gối, cả người nóng như đốt lửa, bên dưới giãn nở vô cùng khó chịu. Cô kề trán lên đầu gối, cố gắng nghĩ về bài giảng trên lớp để quên sự thôi thúc như kiến bò.
Lâu rồi cô không tự nảy ra ham muốn tình dục.
Cũng lâu rồi cô và Quách Lôi không làm tình.
Bận rộn quá nên cô không nhớ nổi lần cuối họ làm là khi nào. Kể ra vậy cũng tốt, tức là cô đã vô tình tránh xa thân thể ô uế của gã từ lâu.
Kim Huyên bất giác rung chân nhè nhẹ, mồ hôi rịn ra trên trán.
Sức nóng hun dưới hạ thân ngày một lớn khiến cô khát khô, liếc về phía người đàn ông kia.
Hắn đường hoàng ngồi trên ghế uống café, tác phong rất đĩnh đạc, giống một người thành đạt lắm tiền nhiều của.
Kim Huyên muốn uống nước. Cô lấy hết can đảm, rụt rè hỏi:
- Tôi… khát… Có thể tới đó… lấy nước không? - Được.
Hắn nhàn nhạt cười, không nhìn cô mà quay mặt đi chỗ khác.
Kim Huyên vội vã đứng dậy, loạng choạng một chút, đi tới rót một cốc nước lớn rồi lui về góc của mình từ từ uống.
Toàn thân cô nóng như lửa, dịch rỉ ra ướt sũng quần lót, vách hang giãn rộng ngứa ngáy khó chịu. Ham muốn bình thường mà không được giải toả cũng khó chịu lắm rồi. Ham muốn này bị nhân lên gấp chục lần, vô cùng thống khổ.
Kim Huyên cắn răng chịu đựng, uống hết cả cốc nước rồi ngồi rung đùi đếm giờ.
Nếu cô có thể chịu đựng qua cơn khốn khổ này, hai kẻ đốn mạt kia sẽ không có cớ bôi nhọ cô.
Người đàn ông đột nhiên lên tiếng:
- Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cô. Nếu cô không đồng ý, tôi làm bậy sẽ bị gán tội hiếp dâm. Họ Quách kia nói dối tôi. Gã bịa rằng cô là em họ gã, muốn xin một đứa con nhưng sợ sau này lằng nhằng tranh chấp nuôi con nên không xin của người bình thường. Tình trạng của tôi khá đặc biệt, hiện đang bị cấm xuất cảnh, rất có thể sẽ bị bắt nay mai, phải hầu toà, ngồi tù. Khả năng ngồi tù cực cao, vậy sẽ không thể tranh chấp nuôi con với cô…
Quách Lôi nói láo, lừa người.
Kim Huyên trừng mắt khó chịu, cắn môi.
Người đàn ông cười nhạt:
- Xem ra chồng cô là một thằng khốn.
- Đúng.
- Gã ngoại tình, còn muốn hại cô dính tội ngoại tình để tố cáo với người nhà gã. Thậm chí muốn cướp cả tài sản trong tay cô.
- Phải. – Kim Huyên càng nghĩ càng ức, mắt đỏ hoe.
Sự ham muốn dằn vặt thân thể, tâm lý cũng bị dằn vặt theo, hai tay cô vặn vẹo đan vào nhau.
Người đàn ông nhấp mấy ngụm café, thong thả khuyên:
- Tôi nghĩ cô nên cố chịu, đừng buông xuôi. Bọn kia giăng bẫy công phu thế này, chắc chắn đã lắp camera trong phòng. Giờ nếu cô và tôi làm tình, sẽ bị ghi hình. Chúng sẽ dùng video uy hiếp và tống tiền cô. Nếu không muốn video bị phát tán, cô phải dâng hết tài sản cho chúng. Khi đã uy hiếp được một lần sẽ có lần hai, lần ba.
Kim Huyên nhìn chằm chằm người đàn ông, tóc gáy dựng ngược, không dám lia mắt quanh phòng tìm camera.
Hắn nói đúng.
Cô phải cố chịu, không thể để Quách Lôi và Đặng Sương đắc ý.
Người đàn ông này quả thực không tồi. Nếu không làm tình với cô, hắn sẽ không được giảm án, đi một chuyến mất công nhưng hắn vẫn khuyên chân thành để cô khỏi sập bẫy.
Kim Huyên rụt rè mở miệng:
- Anh tên gì?
- Hàn Phi. Còn cô?
- Tôi là Hồ Kim Huyên.
Hàn Phi nhếch mép, có thể coi là một nụ cười, không nói gì nữa.
Hắn im lặng uống café, cầm bao thuốc lá Quách Lôi vừa bỏ lại, châm một điếu.
Căn phòng lập tức thoang thoảng mùi khói thuốc.
Kim Huyên bị xuân dược hành hạ, cảm giác quần trong quần ngoài đều ướt rượt. Mồ hôi vã như tắm khiến cơ thể dính nhớp khó chịu.
Cô cấu vào đùi để khiến mình không tưởng tượng linh tinh.
Danh sách chương