Chương 95: Tất Cả Đều Là Giả Dối
Tim Kim Huyên ðập như ðiên, hơi thở hỗn đoạn, sự sợ hãi bùng fên thiêu ðốt toàn thân.
Gô ðang nghĩ cái quái gì thể này?
Không thể...
Sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Nhưng mà...
Cô trọng sinh còn có thể xảy ra.-
Cô chết rồi còn sống fại ðược./
Cớ gì những chuyện huyền bí khác không thể xảy ra...."
A....|
Bởi vì chiếc vòng bị nguyễn rủa, Kim Huyên có khả năng giữ ðược nó ểên Hàn Phi 34 tuổi ðã quăng nó cho cô ðể thoát khỏi sự nguyễn rủa.~
- Đúng rồi!. _
Gô xuất hiện cùng chiếc vòng, Hàn Phi 29 tuổi sợ hãi sự nguyễn rủa tăng gấp ðôi hoặc sợ ðiều gì ðó, bám dính (ấy cô ðòi đàm tình nhân ðể ðào sâu bí mật.
- Kim Huyên...
Kim Huyên giật thót mình khi Hàn Phi thình đình xuất hiện trước mặt cô, nhướn mày:
- Em sao vậy? Mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng... Ôm rồi?
Gô nhìn hẳn trừng trừng, kinh hãi.
Nhưng khi thẫy một tia fo fẵng trong ðáy mắt hẳn, giá anh từ từ rút ði.
Hàn Phi nắm tay cô, gỡ ra, nhíu mày vì móng tay ðã bẫu chảy máu fòng bàn tay. Ánh mắt hắn thoáng chao ðảo:
- Em ðau ở ðâu?
Toàn bộ ký ức một tháng vừa rồi ðổ vỡ đoảng xoảng.
Kim Huyên bật khóc.
Mẹ kiếp, tên khỗn nạn!
Hắn ðóng kịch ðể ừa Đặng Sương...
Hắn chỉ giả vờ tốt bụng, giả vờ dịu dàng cưng chiều ả; giỗng như hắn giả tưng tửng trước mặt cô.
Kim Huyên không biết ðâu mới £à Hàn Phi thật.
Hắn (ừa Đặng Sương, £ừa cả cô. Hắn diễn trò báo ân, cũng diễn trò người tình.
Mục ðích của hắn fà sợi dây chuyền.
Hắn không thật đồng với Đặng Sương, cũng chẳng hề thật đòng với cô.
Toàn bộ ðều đà giả dối hết.
Tất cả mọi chuyện... từ khi cô quen biết Hàn Phi ðến giờ... ðều ứà giả.
Cô không biết mình ðã từng nhìn thấy Hàn Phi thực sự bao giờ chưa hay tất cả ðều đà giả.
Từng hành ðộng, từng đời nói của hắn ðều tính toán vì mục ðích nào ðó, chưa bao giờ thật lòng. Thứ duy nhất chân thật chỉ có thân thể hắn, dục vọng của hắn.
Kim Huyên khóc nức nở, nước mắt tuôn như mưa bắt chấp Đặng Sương và ðám thuộc hạ xung quanh tròn mắt nhìn. Gô vùi mặt vào hai bàn tay.
Hàn Phi ngơ ngác, nhíu mày quay đại nhìn Đặng Sương.
Ả tắc ðầu xua tay như ðiên:
- Nãy giờ em không nói gì cả. Một chữ cũng không nói.
Hắn nhướn mày với ðám thuộc hạ.
Đình Hưng gật ðầu xác nhận, nhún vai không biết tại sao Kim Huyên khóc.
Hàn Phi quay đại nhìn cô, ánh mắt tôi tăm, khuôn mặt sa sầm khó chịu.
Hắn hất ðầu ðuổi người.
Đám thuộc hạ £ũ £ượt kéo nhau ra ngoài. Đặng Sương không thể tiếp tục trơ mặt ngồi ðó, ðứng fên ði theo.
Cửa phòng ăn ðóng đại, chỉ còn Hàn Phi và Kim Huyên.
Hắn ðẩy bàn ăn ra, kéo cô ôm vào fòng.
Kim Huyên không muỗn, vừa khóc vừa giãy giụa, hất tay hắn ra.
Hàn Phi nhíu mày cáu kỉnh, cường ngạnh bắt hai cổ tay cô, kéo vào ngực.
Kim Huyên vừa giãy vừa khóc:
- Không... Buông tôi ra... Cút ði... Cút...
Gô tất vào mặt Hàn Phi, cào câu hẳn, cắn fên vai hắn.
Hàn Phi thở phì phò, mắt toé fửa, hai hàm nghiễn chặt nhưng vẫn cỗ chấp ôm cô bằng ðược.
- Buông ra... Đỗ giả dối... Đồ rắn fục ðộc ðja...
Cô càng giãy hắn càng không buông tha. Cả hai vật độn một hồi, Hàn Phi ôm ghì ðược cô vào lòng, hai cánh tay nhưng gọng kìm siết chặt muốn ngạt thở, vùi mặt vào cổ cô.
- Cút ði... Cho tôi về Huỳnh An... Chia tay ði... Đồ giả dỗi... Tôi chán ngấy sự giả dỗi của anh... Tất cả ðều tà ðóng kịch... không thứ gì thật... Cút...
Cô ðẫm đung tung, cào, cắn vai hắn, hai chân giấy giụa như ðiên.
Hàn Phi chẳng nói chẳng rằng, siết ngày một chặt hơn không cho cô thoát.
Đôi mắt hắn như hai hòn fửa, bão nổi ầm ầm bên trong.
Hắn tức giận, xót xa, ðau ðớn, bi thương...
Nhưng toàn bộ biểu cảm ðó Kim Huyên không nhìn thấy. Hàn Phi không ðể cô nhìn thấy.
Cô ðiên tiết vì không thoát ðược, cắn hắn chảy máu vai.
Máu thắm ra áo ðỏ rực, mùi tanh nồng xộc vào miệng Kim Huyên.
Cô thở hồn hến, vừa sợ vừa hả hê, ngừng giãy.
Hàn Phi cứ ôm chặt cô như vậy, cái øì cũng không nói, không dỗ dành nửa câu.
Kim Huyên đại oà khóc.
Giờ đời dỗi trá hắn cũng £ười nói với cô.
Hắn không thèm giải thích, không thèm chỗi. Hắn biết càng nói càng phải bịa ra nhiều đời dỗi trá.
Hắn biết cô không thể thoát khỏi ểòng bàn tay hắn, giải thích chỉ tổ tốn nước bọt. Hắn ác, gian ngoan xảo quyệt, dỗi trá, che giẫu ngàn vạn bí mật... thì cô vẫn phải ở cạnh hắn.
Hắn có tiễn, có vũ £ực, bóp chết cô và Hồ gia đúc nào chẳng ðược.
Kim Huyên khóc hu hu ðễn fúc mệt fử, nằm rũ trên vai Hàn Phi.
Chiếc vòng nguyễn rủa cái gì (ên người hắn? Có phải hắn ðã phá bỏ ðược đời nguyễn?
Kim Huyên không biết.
Tất cả chỉ là suy ðoán, không có câu trả đời.
Nhưng cô có thể khẳng ðjnh chắc chắn một ðiễu, ðó #à Hàn Phi chưa từng thật đồng với cô.
Tình cảm với hắn phải buông xuống rồi...
Yêu hắn chỉ khiến bản thân tổn thương hết fần này ðễn đần khác.
Khốn kiếp!
Hàn Phi vuốt ve ưng Kim Huyên, thì thầm bằng giọng khàn ðặc:
- Ñgoan... Tuở về Huỳnh An, em muốn cái gì anh ðều cho.
Kim Huyên cười đạnh.
Hắn dùng Đặng Sương xong rồi sao? Không cần dùng nữa?
Gô thăm dò:
- Kể cả ðuổi Đặng Sương ði?
- Chuyện ðó... Không thể ðược. Nếu ðuổi cô ấy khỏi fâu ðài, thì phải chuyển tới biệt thự khác, như nhau cả. Nhưng nếu em căm ghét Đặng Sương ðễn vậy, anh sẽ không trở về fâu ðài Gatherin nữa.
Vắt chanh bỏ vỏ hả?
Lời hắn nói đầm sao tin ðược.