Bố tôi sau khi được chuyển tới bệnh viện mới thì sáng hôm sau được làm phẫu thuật. Vị bác sĩ được Giang Thần giới thiệu mang họ Tô. Nhìn lướt qua vẻ ngoài là biết vừa có tài vừa có sắc đẹp, đứng bên cạnh Giang Thần thì đúng là trai tài gái sắc.
Từ lúc bắt đầu mẹ tôi đã không tin tưởng vị bác sĩ Tô này, bà cho rằng chỉ cần là con gái đẹp thì đều giống nhau, không dùng được. Đối với mẹ tôi, điều này đã là một điều cố chấp, vì từng có một đoạn thời gian rất dài trước đây ở trong lòng mẹ tôi tôi là người đẹp vô tích sự.
Bác sĩ Tô đã chứng minh cô ấy đã từng tay không đánh một kẻ lưu manh đến mức các khớp xương vai của hắn đều bị trật khớp, cũng dùng tay không nắn các khớp xương trở lại. Chúng tôi đều tỏ vẻ hết sức tin tưởng tài năng chữa bệnh của cô ấy.
Giang Thần cùng chúng tôi tới trước cửa phòng phẫu thuật, mẹ tôi nắm chặt tay tôi, tôi vỗ vào mu bàn tay động viên mẹ tôi.
Ngồi được khoảng mười phút, bà bắt đầu quên đi cảm giác lo lắng, đầu tiên là ánh mắt của bà nhanh như chớp mà đảo quanh tôi và Giang Thần, sau đó cười hiền lành: “Cháu xem, khi cháu và Tiểu Hi nhà cô yêu nhau, cô cháu mình chưa kịp nói chuyện với nhau, vậy mà bây giờ…” Mẹ tôi bỗng dừng lại, thở dài: “Tạo hóa đúng là biết trêu ngươi.”
Về cơ bản, tôi đã bị vây vào thế không có đường lui, toàn thân hết sức gượng gạo, hơn nữa còn có ý nghĩ muốn lấy hành động để nhìn thấu trạng thái của mình.
Giang Thần mỉm cười và nói: “Khi ấy là cháu không hiểu chuyện, không biết quý trọng Tiểu Hi.”
Tôi lén liếc nhìn Giang Thần một cái, đúng là một lời khách sáo mĩ lệ.
Mẹ tôi cười ha hả: “Đâu có, là Tiểu Hi nhà cô không có phúc.”
Khoảng thời gian ngồi cùng hai người họ, tôi giả câm giả điếc, giả vờ xã giao nói theo mấy chuyện đã rồi. Thời gian trôi qua rất nhanh, có lẽ là do không liên quan tới mấy chuyện giải phẫu phức tạp, cũng có thể do bác sĩ Tô tay nghề cao, tóm lại là đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ Tô đeo khẩu trang đi ra.
Mẹ tôi lập tức nắm lấy cánh tay của tôi, móng tay đâm sâu như muốn hỏi thăm sức khỏe của bà ngoại.
Bác sĩ Tô từ từ gỡ khẩu trang xuống, lộ ra khóe miệng cong cong: “Phẫu thuật thành công.”
Mẹ tôi buông tay tôi ra, như nhất quyết muốn nhào tới với bộ dáng muốn ôm hôn cô ấy. May mà bà chỉ có kéo tay bác sĩ Tô lại, không ngừng rối rít: “Rất cảm ơn cháu, rất cảm ơn cháu.”
Tôi hữu tình thiên lý chìm đắm trong bàn tay đẹp đấy, vô cùng cảm động, Giang Thần đứng bên cạnh lấy khuỷu tay huých nhẹ tôi một cái, nhỏ giọng nói: “Em còn không ra kéo mẹ lại, tay bác sĩ Tô sắp bị phế đi rồi đấy.”
Tôi nhìn qua, quả nhiên là mu bàn tay của bác sĩ Tô đã đỏ một khoảng lớn. Gần đây, mỗi tối mẹ tôi đều đi theo lão thầy thuốc Hồ Nam để bàn về Đông y học cấp tính, hoàn toàn có thành tích. Có ngày làm cơm cần phải đập tỏi thì không tìm thấy dao, thế là tay không đập tỏi trên cái thớt.
Tôi vội vàng đi qua, kéo mẹ lại: “Mẹ ơi, mẹ mau đi xem bố có sao không đi.”
Mẹ tôi giãy giụa thoát khỏi tay tôi, quát tôi một tiếng: “Bố con vẫn còn thuốc mê, có cái gì đẹp đẽ đâu mà coi, mẹ phải cảm ơn bác sĩ Tô đã, xê ra.”
Bác sĩ Tô lùi về sau hai bước, liên tục xua tay: “Cô ơi, cô đừng khách sáo, việc này là việc cháu phải làm, cháu còn có một cuộc phẫu thuật đang chờ, cháu đi trước đây ạ!”
Tránh tranh cãi, bác sĩ áo trắng tốt bụng chạy mất dạng.
Mẹ tôi cảm thấy mất mát liền chuyển hướng qua Giang Thần: “Giang Thần à, lần này ít nhiều cháu cũng…”
Giang Thần bắt tay đằng sau lưng, cúi xuống nhỏ giọng nói vào tai tôi: “Cứu anh đi.”
Tôi nhịn không được rụt vai lại, nén cái suy nghĩ đang dâng trào đến muốn cắn lưỡi tự vẫn ở trong đầu xuống, nói giúp cho anh với mẹ tôi: “Mẹ ơi, nhanh nhanh đi xem bố thế nào đi ạ, Giang Thần còn có bệnh nhân đang chờ ở phòng khám.”
Vừa nhìn thấy y tá đẩy giường bệnh của bố ra, mẹ tôi liền đi theo.
Chỉ còn lại tôi và Giang Thần, tôi nuốt nước bọt, ngẩng đầu cười đối diện anh: “Lần này cảm ơn anh.”
Anh ấy gật đầu: “Không có gì, anh đi trước đây.”
Tôi thốt lên: “À?”
Anh ấy cười một cái: “Anh còn phải khám bệnh.”
Đưa mắt nhìn theo Giang Thần đi xa, tôi vân vê cái tai, cười ngơ ngơ.
Khi đó, Giang Thần đỗ vào khoa y đại học X đang học năm nhất, còn tôi, với thân phận thí sinh dự thi môn nghệ thuật cũng trầy trật lắm mới thi vào được khoa nghệ thuật của đại học X. Trường của Giang Thần sẽ tổ chức chương trình chào tân sinh viên, tuy đown phtôi nhiều năm đơn phương anh cũng chưa mất lí trí tới mức mặt dày mày dạn mà chạy tới van xin anh ấy mang tôi đi. Chủ yếu là tôi nghe nói hội tân sinh viên sẽ phải ăn nhiều ăn ít, cái gì cũng phải ăn, đồ ăn này là do các anh chị mua đến. Đối với cách này, tôi vô cùng hài lòng. Sau này, đến lượt tôi lên làm đàn anh đàn chị, khi có chương trình chào đón tân sinh viên thì tôi lại đau bụng không thể đi tham gia.
Ngày đó có rất nhiều người, trường đã bao hết tám cái bàn ở quán ăn nhỏ phía cổng phía bắc. Tôi và Giang Thần đến sau, khi đó đã không còn bao nhiêu chỗ ngồi. Tôi và Giang Thần bị xếp ngồi ở hai cái bàn khác nhau, tôi nhìn anh đang ở phía xa, cảm thấy thật tốt, ăn quá nhiều cũng sẽ không bị người khác để ý.
Sau khi rượu say cơm no, các anh chị dẫn các em sinh viên mới đến sân vận động chơi trò chơi. Có một trò chơi không biết từ địa phương nào lưu hành cho tới cả nước: Nói thật hay thử thách.
Cái chai kia chuyển từ người này qua người khác, chuyển tới cô tiểu thư trước mặt, nhìn thấy em trước tiên chọn thử thách khiến mấy bạn cùng lớp phải kéo đại một người đi đường nào đó nói cô gái đó nhìn xem. Đây là lá gan trái của anh ta, đây là túi mật, đây là lá phổi phải, đây là thận, xong rồi chỉ xuống dưới đũng quần nói nơi này có một cái ống thẳng dẫn từ thận ra gọi là ống dẫn dẫn nước tiểu… Thế là cô tiểu thư đó đành chọn nói thật.
Một đàn anh dần hiện hình thành sói từng bước dụ dỗ đàn em khóa dưới: “Em gái, em đã có bạn trai chưa? Hoặc là để ý đến ai đó? Là ai thế?”
Tôi nghĩ thầm, hỏi vấn đề này cũng quá ấm áp cảm động, tốt xấu gì cũng nên để tôi hỏi anh mặc quần lót màu gì hay nhan sắc thế nào chứ, bla bla bla. Sau đó, cô gái kia đỏ mặt gật đầu, ánh mắt như có như không liếc về phía Giang Thần, tôi bỗng cảm thấy được vấn đề này cũng quá nhạy cảm rồi.
Mọi người bắt đầu ồn ào để Giang Thần bày tỏ. Giang Thần vẫn đứng đằng sau tôi từ nãy đến giờ bỗng nhiên cúi người xuống, nói bên tai tôi: “Cứu anh!”
Tôi nhất thời cảm thấy hơi hồi hộp, cảm thấy hai chữ kia của anh ấy như một dòng khí nóng làm cổ họng tôi ngứa ngáy, vặn vẹo cái cổ sau đó cái khó ló cái khôn, tôi lắp bắp: “Em… em…em đau bụng quá.”
Giang Thần thở dài một hơi đằng sau tôi, đỡ lấy bả vai tôi rồi bảo mọi người: “Mọi người thông cảm, bạn gái mình bị đau bụng, mình đưa cô ấy đi bệnh viện.”
Tôi bị Giang Thần kéo đi được vài bước rồi mới định thần lại, vừa nãy anh ấy vừa bảo mình là bạn gái anh ấy. Tôi có hơi phấn khích hỏi anh ấy: “Em… Đúng rồi…Em vừa mới nghe thấy anh nói em là bạn gái anh…”
Hình như tôi đã nhìn lầm, tôi thấy mặt anh đỏ lên một cách kì lạ, sau đó anh hùng hồn nói: “Ừ. Có sao không?”
Trong chớp mắt, trống ngực tôi đập dồn dập, gần như muốn bay ra ngoài, tôi lắp bắp đáp: “Không… không thể nào, việc ấy… không sao cả.”
Mỗi khi tôi hồi tưởng lại những chuyện đã qua ở một thời điểm nào đó, có thể không vì uổng phí thời gian mà cảm thấy hối hận, không vì tầm thường vô vị mà cảm thấy hổ thẹn, lại ở chính thời khắc quan trọng nhất nói một câu cùng với loại nữ tính đặc thù ngành dịch vụ mà vui mừng chết đi được.
Buổi tối tôi ở lại trong bệnh viện để chăm sóc bố tôi, tìm cho mẹ tôi một chỗ để nghỉ ngơi. Ban đầu bà mẹ của tôi không đồng ý, cho đến khi tôi kể chuyện mấy cái bệnh viện có ma ngày xưa bà mới than mỏi người, muốn về nghỉ ngơi, phải có sức thì ngày mai mới đến chăm sóc bố tôi được.
Đêm nay bác sĩ Tô trực, cô ta kiểm tra hai phòng, lúc sau đòi ở lại phòng bệnh bố tôi, cố gắng lôi kéo tôi nói chuyện cùng.
Ngại vì cô ấy là ân nhân của nhà mình, tôi cố gắng giữ mí mắt mở để nói chuyện với cô ấy.
Cô ấy hỏi: “Chị và bác sĩ Giang Thần có quan hệ gì?”
Tôi đáp: “Bạn bè!”
Cô ta lẩm bẩm mấy câu: “Tôi còn cho là trai gái thì không có quan hệ bạn bè, song thấy anh ấy không ở lại cùng cô đêm nay tôi cũng đoán được phần nào.”
Cô ta hỏi tiếp: “Bạn bè thế nào vậy?”
Tôi đáp: “Mẫu giáo, cấp một, cấp hai, cấp ba và đại học.”
Cô ta cho rằng đây là chuyện cực kì đáng kinh ngạc, còn chỉ ra đây là loại khó xác định duyên phận, cô ta nói: “Hừm, hừm, thanh mai trúc mã. Từ nhỏ đã nhìn nhau từ thời cởi chuồng lớn lên, đúng là có duyên phận.”
Ta há miệng ra ngáp, ngáp rất lâu xong mới khép lại, mới ngáp có một cái mà chảy cả nước mắt. Đang tính nói gì đó, bác sĩ Tô liền hỏi gấp: “Anh ấy không có bạn gái ư?”
Tôi trung thực trả lời: “Không biết nữa.”
Cô ta thần thần bí bí ghé sát vào tai tôi nói nhỏ: “Tôi nói cho chị biết một bí mật về bác sĩ Giang, nhưng chị không được nói cho bác sĩ Giang biết đâu đấy!”
Tôi gật đầu.
Cô ta cười hề hề như mấy bà tám: “Chúng tôi nghi ngờ bác sĩ Giang là gay.”
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta, cô ta vừa cười vừa giải thích với tôi: “Anh ấy chưa bao giờ xuất hiện với bất kì cô gái nào, hơn nữa khi đi bên cạnh bác sĩ nữ hay y tá nữ thì luôn giữ khoảng cách. Nhưng mà chúng tôi cũng đâu có bệnh ngoài da hay bệnh truyền nhiễm gì đâu, làm thế không hay cho lắm. Đối với người mang cảm giác phụ nữ thì đối với phụ nữ sẽ không có cảm giác thần bí gì hết.”
Tôi do dự hạ giọng xuống, thì thào hỏi: “Có vẻ nhóm các cô cũng rất thích tìm hiểu về đàn ông nhỉ?”
Cô ta kinh ngạc ngẫm nghĩ một hồi, chợt vỗ đầu một cái bừng tỉnh: “Cũng đúng.”
Thế rồi chúng tôi mỗi người trầm ngâm trong suy nghĩ của riêng mình, vài phút đồng hồ trôi qua, tôi vẫn còn trầm tư, làm thế nào mới có thề đuổi khéo cô ta đi, thật là phiền phức. Đáng tiếc bác sĩ Tô lại hỏi tiếp: “Chị biết anh ấy lâu như thế chắc là biết anh ấy có quen con gái không nhỉ?”
Tôi đang ngủ gật giật mình tỉnh lại, cười gượng gạo: “Có thấy.”
“À. Đúng là đáng tiếc mà.” Cô ta thất vọng thở dài.
Tôi cẩn thận dò hỏi: “Đáng tiếc gì cơ? Cô thích anh ấy à? "
Cô ta cười thẹn thùng: “Không, tôi có người yêu rồi. Người yêu của tôi cũng là bác sĩ ở bệnh viện X, anh ấy học tâm lý học, luận văn tốt nghiệp là nghiên cứu và phân tích tâm lý về phương hướng đồng tính luyến ái, chủ yếu là muốn nghiên cứu về phần đông người đồng tính xuất sắc trong xã hội. Điều duy nhất làm anh ấy phiền lòng chính là không tìm thấy đối tượng nghiên cứu…”
Tôi nghĩ ngợi rồi đề nghị: “Cô lên mạng tìm thông tin cho anh ta thử xem. Chẳng phải bây giờ đang phổ biến cái gọi là tiểu thuyết đam mĩ ư? Trong đó có nhân vật chính nào là diễn viên nam, giám đốc, bác sĩ rồi luật sự, người lính, những gì hoàn mĩ nhất, tốt nhất đều xuất hiện cả. Nghệ thuật chính là ở trong cuộc sống. Cho bạn trai cô xem xem, không khéo còn có thể tìm được thông tin có ích.”
Cô ta lắc lắc tay nói: “Tôi từng nghĩ đến rồi, cũng nghiên cứu kha khá nhưng cảm thấy không dựa vào mẫu này được. Những thứ kia toàn là con gái viết. Trong mắt phụ nữ, đàn ông là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Hai người suy nghĩ bằng nửa thân dưới quấn lấy nhau, ngoại trừ sử dụng nửa thân dưới thì cũng vẫn là sử dụng nửa thân dưới. Thật sự không giúp được gì cho nghiên cứu học thuật hết.”
Tôi nghĩ thấy cũng đúng, cảm thấy được có đạo lý là à một tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Cô ta nói tiếp: “Chị nói xem, bác sĩ Giang có khuynh hướng đồng tính luyến ái không? Tôi xem mấy cuốn tiểu thuyết này đều nói có thể biến đàn ông từ bình thường thành gay. Tên khoa học gọi là gì nhỉ? À, gọi là bẻ cong. Nếu không tôi bẻ cong anh ấy thì như thế nào nhỉ?”
Miệng tôi há hốc hơn cả nắp hộp, lắp bắp nói: “Như vậy… không tốt ư…”
Cô ta vỗ bộp bộp vào vai của tôi: “Đừng lo lắng, tôi đùa với chị thôi, chị không biết đùa gì cả.”
…
“Đúng rồi… Chị đoán thử xem vì sao tôi lại thi vào ngành y, lại còn là khoa phẫu thuật chỉnh hình?” Cô ta bất chợt phấn khích hỏi.
Tôi không hài hước như cô ta, trả lời như bị mất sức: “Gia đình cô cũng đều là bác sĩ?”
Cô ta lắc đầu.
Tôi vừa đoán: “Khi còn nhỏ cô gặp được một người nào đó khổ sở vì bệnh xương?”
Cô ta vẫn lắc đầu.
Tôi trở nên nghiêm túc: “Cô nuôi chí thành bác sĩ để cứu giúp người bệnh? Hay cô hứa với người yêu thi đỗ khoa y? Hoặc cô điền sai chí hướng và nguyện vọng khi thi vào đại học?”
“Tất cả đều không phải.” Cô ta dương dương tự đắc nói: “Nhà tôi buôn bán thịt lợn, tôi mỗi lần nhìn thấy bố tôi chặt xương lợn thì thấy rất hưng phấn.”
…
Khóe miệng tôi giật giật: “Ha ha, mưa dầm thấm đất.”
Cô ta lại dùng lực vỗ vai tôi: “Chị tin thật hả? Chị đúng là không có khiếu hài hước, cả nhà tôi trừ em trai ra thì ai cũng đều là bác sĩ.”
_________________
Từ lúc bắt đầu mẹ tôi đã không tin tưởng vị bác sĩ Tô này, bà cho rằng chỉ cần là con gái đẹp thì đều giống nhau, không dùng được. Đối với mẹ tôi, điều này đã là một điều cố chấp, vì từng có một đoạn thời gian rất dài trước đây ở trong lòng mẹ tôi tôi là người đẹp vô tích sự.
Bác sĩ Tô đã chứng minh cô ấy đã từng tay không đánh một kẻ lưu manh đến mức các khớp xương vai của hắn đều bị trật khớp, cũng dùng tay không nắn các khớp xương trở lại. Chúng tôi đều tỏ vẻ hết sức tin tưởng tài năng chữa bệnh của cô ấy.
Giang Thần cùng chúng tôi tới trước cửa phòng phẫu thuật, mẹ tôi nắm chặt tay tôi, tôi vỗ vào mu bàn tay động viên mẹ tôi.
Ngồi được khoảng mười phút, bà bắt đầu quên đi cảm giác lo lắng, đầu tiên là ánh mắt của bà nhanh như chớp mà đảo quanh tôi và Giang Thần, sau đó cười hiền lành: “Cháu xem, khi cháu và Tiểu Hi nhà cô yêu nhau, cô cháu mình chưa kịp nói chuyện với nhau, vậy mà bây giờ…” Mẹ tôi bỗng dừng lại, thở dài: “Tạo hóa đúng là biết trêu ngươi.”
Về cơ bản, tôi đã bị vây vào thế không có đường lui, toàn thân hết sức gượng gạo, hơn nữa còn có ý nghĩ muốn lấy hành động để nhìn thấu trạng thái của mình.
Giang Thần mỉm cười và nói: “Khi ấy là cháu không hiểu chuyện, không biết quý trọng Tiểu Hi.”
Tôi lén liếc nhìn Giang Thần một cái, đúng là một lời khách sáo mĩ lệ.
Mẹ tôi cười ha hả: “Đâu có, là Tiểu Hi nhà cô không có phúc.”
Khoảng thời gian ngồi cùng hai người họ, tôi giả câm giả điếc, giả vờ xã giao nói theo mấy chuyện đã rồi. Thời gian trôi qua rất nhanh, có lẽ là do không liên quan tới mấy chuyện giải phẫu phức tạp, cũng có thể do bác sĩ Tô tay nghề cao, tóm lại là đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ Tô đeo khẩu trang đi ra.
Mẹ tôi lập tức nắm lấy cánh tay của tôi, móng tay đâm sâu như muốn hỏi thăm sức khỏe của bà ngoại.
Bác sĩ Tô từ từ gỡ khẩu trang xuống, lộ ra khóe miệng cong cong: “Phẫu thuật thành công.”
Mẹ tôi buông tay tôi ra, như nhất quyết muốn nhào tới với bộ dáng muốn ôm hôn cô ấy. May mà bà chỉ có kéo tay bác sĩ Tô lại, không ngừng rối rít: “Rất cảm ơn cháu, rất cảm ơn cháu.”
Tôi hữu tình thiên lý chìm đắm trong bàn tay đẹp đấy, vô cùng cảm động, Giang Thần đứng bên cạnh lấy khuỷu tay huých nhẹ tôi một cái, nhỏ giọng nói: “Em còn không ra kéo mẹ lại, tay bác sĩ Tô sắp bị phế đi rồi đấy.”
Tôi nhìn qua, quả nhiên là mu bàn tay của bác sĩ Tô đã đỏ một khoảng lớn. Gần đây, mỗi tối mẹ tôi đều đi theo lão thầy thuốc Hồ Nam để bàn về Đông y học cấp tính, hoàn toàn có thành tích. Có ngày làm cơm cần phải đập tỏi thì không tìm thấy dao, thế là tay không đập tỏi trên cái thớt.
Tôi vội vàng đi qua, kéo mẹ lại: “Mẹ ơi, mẹ mau đi xem bố có sao không đi.”
Mẹ tôi giãy giụa thoát khỏi tay tôi, quát tôi một tiếng: “Bố con vẫn còn thuốc mê, có cái gì đẹp đẽ đâu mà coi, mẹ phải cảm ơn bác sĩ Tô đã, xê ra.”
Bác sĩ Tô lùi về sau hai bước, liên tục xua tay: “Cô ơi, cô đừng khách sáo, việc này là việc cháu phải làm, cháu còn có một cuộc phẫu thuật đang chờ, cháu đi trước đây ạ!”
Tránh tranh cãi, bác sĩ áo trắng tốt bụng chạy mất dạng.
Mẹ tôi cảm thấy mất mát liền chuyển hướng qua Giang Thần: “Giang Thần à, lần này ít nhiều cháu cũng…”
Giang Thần bắt tay đằng sau lưng, cúi xuống nhỏ giọng nói vào tai tôi: “Cứu anh đi.”
Tôi nhịn không được rụt vai lại, nén cái suy nghĩ đang dâng trào đến muốn cắn lưỡi tự vẫn ở trong đầu xuống, nói giúp cho anh với mẹ tôi: “Mẹ ơi, nhanh nhanh đi xem bố thế nào đi ạ, Giang Thần còn có bệnh nhân đang chờ ở phòng khám.”
Vừa nhìn thấy y tá đẩy giường bệnh của bố ra, mẹ tôi liền đi theo.
Chỉ còn lại tôi và Giang Thần, tôi nuốt nước bọt, ngẩng đầu cười đối diện anh: “Lần này cảm ơn anh.”
Anh ấy gật đầu: “Không có gì, anh đi trước đây.”
Tôi thốt lên: “À?”
Anh ấy cười một cái: “Anh còn phải khám bệnh.”
Đưa mắt nhìn theo Giang Thần đi xa, tôi vân vê cái tai, cười ngơ ngơ.
Khi đó, Giang Thần đỗ vào khoa y đại học X đang học năm nhất, còn tôi, với thân phận thí sinh dự thi môn nghệ thuật cũng trầy trật lắm mới thi vào được khoa nghệ thuật của đại học X. Trường của Giang Thần sẽ tổ chức chương trình chào tân sinh viên, tuy đown phtôi nhiều năm đơn phương anh cũng chưa mất lí trí tới mức mặt dày mày dạn mà chạy tới van xin anh ấy mang tôi đi. Chủ yếu là tôi nghe nói hội tân sinh viên sẽ phải ăn nhiều ăn ít, cái gì cũng phải ăn, đồ ăn này là do các anh chị mua đến. Đối với cách này, tôi vô cùng hài lòng. Sau này, đến lượt tôi lên làm đàn anh đàn chị, khi có chương trình chào đón tân sinh viên thì tôi lại đau bụng không thể đi tham gia.
Ngày đó có rất nhiều người, trường đã bao hết tám cái bàn ở quán ăn nhỏ phía cổng phía bắc. Tôi và Giang Thần đến sau, khi đó đã không còn bao nhiêu chỗ ngồi. Tôi và Giang Thần bị xếp ngồi ở hai cái bàn khác nhau, tôi nhìn anh đang ở phía xa, cảm thấy thật tốt, ăn quá nhiều cũng sẽ không bị người khác để ý.
Sau khi rượu say cơm no, các anh chị dẫn các em sinh viên mới đến sân vận động chơi trò chơi. Có một trò chơi không biết từ địa phương nào lưu hành cho tới cả nước: Nói thật hay thử thách.
Cái chai kia chuyển từ người này qua người khác, chuyển tới cô tiểu thư trước mặt, nhìn thấy em trước tiên chọn thử thách khiến mấy bạn cùng lớp phải kéo đại một người đi đường nào đó nói cô gái đó nhìn xem. Đây là lá gan trái của anh ta, đây là túi mật, đây là lá phổi phải, đây là thận, xong rồi chỉ xuống dưới đũng quần nói nơi này có một cái ống thẳng dẫn từ thận ra gọi là ống dẫn dẫn nước tiểu… Thế là cô tiểu thư đó đành chọn nói thật.
Một đàn anh dần hiện hình thành sói từng bước dụ dỗ đàn em khóa dưới: “Em gái, em đã có bạn trai chưa? Hoặc là để ý đến ai đó? Là ai thế?”
Tôi nghĩ thầm, hỏi vấn đề này cũng quá ấm áp cảm động, tốt xấu gì cũng nên để tôi hỏi anh mặc quần lót màu gì hay nhan sắc thế nào chứ, bla bla bla. Sau đó, cô gái kia đỏ mặt gật đầu, ánh mắt như có như không liếc về phía Giang Thần, tôi bỗng cảm thấy được vấn đề này cũng quá nhạy cảm rồi.
Mọi người bắt đầu ồn ào để Giang Thần bày tỏ. Giang Thần vẫn đứng đằng sau tôi từ nãy đến giờ bỗng nhiên cúi người xuống, nói bên tai tôi: “Cứu anh!”
Tôi nhất thời cảm thấy hơi hồi hộp, cảm thấy hai chữ kia của anh ấy như một dòng khí nóng làm cổ họng tôi ngứa ngáy, vặn vẹo cái cổ sau đó cái khó ló cái khôn, tôi lắp bắp: “Em… em…em đau bụng quá.”
Giang Thần thở dài một hơi đằng sau tôi, đỡ lấy bả vai tôi rồi bảo mọi người: “Mọi người thông cảm, bạn gái mình bị đau bụng, mình đưa cô ấy đi bệnh viện.”
Tôi bị Giang Thần kéo đi được vài bước rồi mới định thần lại, vừa nãy anh ấy vừa bảo mình là bạn gái anh ấy. Tôi có hơi phấn khích hỏi anh ấy: “Em… Đúng rồi…Em vừa mới nghe thấy anh nói em là bạn gái anh…”
Hình như tôi đã nhìn lầm, tôi thấy mặt anh đỏ lên một cách kì lạ, sau đó anh hùng hồn nói: “Ừ. Có sao không?”
Trong chớp mắt, trống ngực tôi đập dồn dập, gần như muốn bay ra ngoài, tôi lắp bắp đáp: “Không… không thể nào, việc ấy… không sao cả.”
Mỗi khi tôi hồi tưởng lại những chuyện đã qua ở một thời điểm nào đó, có thể không vì uổng phí thời gian mà cảm thấy hối hận, không vì tầm thường vô vị mà cảm thấy hổ thẹn, lại ở chính thời khắc quan trọng nhất nói một câu cùng với loại nữ tính đặc thù ngành dịch vụ mà vui mừng chết đi được.
Buổi tối tôi ở lại trong bệnh viện để chăm sóc bố tôi, tìm cho mẹ tôi một chỗ để nghỉ ngơi. Ban đầu bà mẹ của tôi không đồng ý, cho đến khi tôi kể chuyện mấy cái bệnh viện có ma ngày xưa bà mới than mỏi người, muốn về nghỉ ngơi, phải có sức thì ngày mai mới đến chăm sóc bố tôi được.
Đêm nay bác sĩ Tô trực, cô ta kiểm tra hai phòng, lúc sau đòi ở lại phòng bệnh bố tôi, cố gắng lôi kéo tôi nói chuyện cùng.
Ngại vì cô ấy là ân nhân của nhà mình, tôi cố gắng giữ mí mắt mở để nói chuyện với cô ấy.
Cô ấy hỏi: “Chị và bác sĩ Giang Thần có quan hệ gì?”
Tôi đáp: “Bạn bè!”
Cô ta lẩm bẩm mấy câu: “Tôi còn cho là trai gái thì không có quan hệ bạn bè, song thấy anh ấy không ở lại cùng cô đêm nay tôi cũng đoán được phần nào.”
Cô ta hỏi tiếp: “Bạn bè thế nào vậy?”
Tôi đáp: “Mẫu giáo, cấp một, cấp hai, cấp ba và đại học.”
Cô ta cho rằng đây là chuyện cực kì đáng kinh ngạc, còn chỉ ra đây là loại khó xác định duyên phận, cô ta nói: “Hừm, hừm, thanh mai trúc mã. Từ nhỏ đã nhìn nhau từ thời cởi chuồng lớn lên, đúng là có duyên phận.”
Ta há miệng ra ngáp, ngáp rất lâu xong mới khép lại, mới ngáp có một cái mà chảy cả nước mắt. Đang tính nói gì đó, bác sĩ Tô liền hỏi gấp: “Anh ấy không có bạn gái ư?”
Tôi trung thực trả lời: “Không biết nữa.”
Cô ta thần thần bí bí ghé sát vào tai tôi nói nhỏ: “Tôi nói cho chị biết một bí mật về bác sĩ Giang, nhưng chị không được nói cho bác sĩ Giang biết đâu đấy!”
Tôi gật đầu.
Cô ta cười hề hề như mấy bà tám: “Chúng tôi nghi ngờ bác sĩ Giang là gay.”
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta, cô ta vừa cười vừa giải thích với tôi: “Anh ấy chưa bao giờ xuất hiện với bất kì cô gái nào, hơn nữa khi đi bên cạnh bác sĩ nữ hay y tá nữ thì luôn giữ khoảng cách. Nhưng mà chúng tôi cũng đâu có bệnh ngoài da hay bệnh truyền nhiễm gì đâu, làm thế không hay cho lắm. Đối với người mang cảm giác phụ nữ thì đối với phụ nữ sẽ không có cảm giác thần bí gì hết.”
Tôi do dự hạ giọng xuống, thì thào hỏi: “Có vẻ nhóm các cô cũng rất thích tìm hiểu về đàn ông nhỉ?”
Cô ta kinh ngạc ngẫm nghĩ một hồi, chợt vỗ đầu một cái bừng tỉnh: “Cũng đúng.”
Thế rồi chúng tôi mỗi người trầm ngâm trong suy nghĩ của riêng mình, vài phút đồng hồ trôi qua, tôi vẫn còn trầm tư, làm thế nào mới có thề đuổi khéo cô ta đi, thật là phiền phức. Đáng tiếc bác sĩ Tô lại hỏi tiếp: “Chị biết anh ấy lâu như thế chắc là biết anh ấy có quen con gái không nhỉ?”
Tôi đang ngủ gật giật mình tỉnh lại, cười gượng gạo: “Có thấy.”
“À. Đúng là đáng tiếc mà.” Cô ta thất vọng thở dài.
Tôi cẩn thận dò hỏi: “Đáng tiếc gì cơ? Cô thích anh ấy à? "
Cô ta cười thẹn thùng: “Không, tôi có người yêu rồi. Người yêu của tôi cũng là bác sĩ ở bệnh viện X, anh ấy học tâm lý học, luận văn tốt nghiệp là nghiên cứu và phân tích tâm lý về phương hướng đồng tính luyến ái, chủ yếu là muốn nghiên cứu về phần đông người đồng tính xuất sắc trong xã hội. Điều duy nhất làm anh ấy phiền lòng chính là không tìm thấy đối tượng nghiên cứu…”
Tôi nghĩ ngợi rồi đề nghị: “Cô lên mạng tìm thông tin cho anh ta thử xem. Chẳng phải bây giờ đang phổ biến cái gọi là tiểu thuyết đam mĩ ư? Trong đó có nhân vật chính nào là diễn viên nam, giám đốc, bác sĩ rồi luật sự, người lính, những gì hoàn mĩ nhất, tốt nhất đều xuất hiện cả. Nghệ thuật chính là ở trong cuộc sống. Cho bạn trai cô xem xem, không khéo còn có thể tìm được thông tin có ích.”
Cô ta lắc lắc tay nói: “Tôi từng nghĩ đến rồi, cũng nghiên cứu kha khá nhưng cảm thấy không dựa vào mẫu này được. Những thứ kia toàn là con gái viết. Trong mắt phụ nữ, đàn ông là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Hai người suy nghĩ bằng nửa thân dưới quấn lấy nhau, ngoại trừ sử dụng nửa thân dưới thì cũng vẫn là sử dụng nửa thân dưới. Thật sự không giúp được gì cho nghiên cứu học thuật hết.”
Tôi nghĩ thấy cũng đúng, cảm thấy được có đạo lý là à một tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Cô ta nói tiếp: “Chị nói xem, bác sĩ Giang có khuynh hướng đồng tính luyến ái không? Tôi xem mấy cuốn tiểu thuyết này đều nói có thể biến đàn ông từ bình thường thành gay. Tên khoa học gọi là gì nhỉ? À, gọi là bẻ cong. Nếu không tôi bẻ cong anh ấy thì như thế nào nhỉ?”
Miệng tôi há hốc hơn cả nắp hộp, lắp bắp nói: “Như vậy… không tốt ư…”
Cô ta vỗ bộp bộp vào vai của tôi: “Đừng lo lắng, tôi đùa với chị thôi, chị không biết đùa gì cả.”
…
“Đúng rồi… Chị đoán thử xem vì sao tôi lại thi vào ngành y, lại còn là khoa phẫu thuật chỉnh hình?” Cô ta bất chợt phấn khích hỏi.
Tôi không hài hước như cô ta, trả lời như bị mất sức: “Gia đình cô cũng đều là bác sĩ?”
Cô ta lắc đầu.
Tôi vừa đoán: “Khi còn nhỏ cô gặp được một người nào đó khổ sở vì bệnh xương?”
Cô ta vẫn lắc đầu.
Tôi trở nên nghiêm túc: “Cô nuôi chí thành bác sĩ để cứu giúp người bệnh? Hay cô hứa với người yêu thi đỗ khoa y? Hoặc cô điền sai chí hướng và nguyện vọng khi thi vào đại học?”
“Tất cả đều không phải.” Cô ta dương dương tự đắc nói: “Nhà tôi buôn bán thịt lợn, tôi mỗi lần nhìn thấy bố tôi chặt xương lợn thì thấy rất hưng phấn.”
…
Khóe miệng tôi giật giật: “Ha ha, mưa dầm thấm đất.”
Cô ta lại dùng lực vỗ vai tôi: “Chị tin thật hả? Chị đúng là không có khiếu hài hước, cả nhà tôi trừ em trai ra thì ai cũng đều là bác sĩ.”
_________________
Danh sách chương