Đêm qua, bác sĩ Tô và tôi nói chuyện với đầu gối đến tận năm giờ sáng, sau đó tôi, với vẻ mặt sáng lạn phủi phủi mông nói, đã hết giờ tôi trực rồi, trước mắt tôi phải đi nghỉ ngơi.

Trong thời gian ngủ, tôi vẫn không biết bản thân ngủ hay không ngủ, mơ mơ màng màng giống như có một người đang đứng trước mặt. Tôi hỏi anh ta là người hay ma, hình như sau đó tôi còn giải thích với anh ta về mối quan hệ nhân quả, oan có đầu nợ có chủ.

Đây là giấc ngủ đáng sợ nhất, đại não hoạt động nhanh chóng mặt, toàn bộ chuyện cũ trước kia đều hiện về. Tôi mơ hồ không rõ là đang nằm mơ hay là đang nhớ lại chuyện cũ, rất nhiều người không muốn nhớ lại chuyện cũ, tôi cũng vậy, phải nhớ lại về lịch sử thất bại trong việc thu phục lòng người nhưng vẫn tích cực tiến về phía trước, có thể gọi đó là “kí ức tình yêu của thiếu nữ trong sáng”.

Tôi khi đó thích Giang Thần, nghĩ sâu tính kỹ một tuần, kết hợp với tiểu thuyết, tranh ảnh, phim truyền hình, lập tức lập ra ba phương án: gửi thư tình, chuyển lời, tỏ tình trực tiếp. Lại thêm một tuần để tiến hành phân tích toàn diện ba phương án này. Tai hại của thư tình: một là do chữ viết tôi xấu, hai là dẫu Giang Thần có nhận thư cũng không thèm đọc, mà tai hại của việc nhờ chuyển lời: một là dễ bị truyền sai, hai là đa số những âm mưu tình yêu trong tiểu thuyết cùng với phim truyền hình dài tập nói cho tôi biết rằng cái người đi truyền lời kia cuối cùng cũng sẽ đơm hoa kết trái với nam chính. Cho nên, kết quả tôi chỉ còn lại con đường duy nhất là trực tiếp tỏ tình.

Trong cuộc đời, chung quy chúng ta đều sợ cái này, sợ cái kia, đến cuối cùng chỉ còn lại một cái có thể mà thôi.

Tôi lật xem hoàng lịch, chọn một ngày thật tốt để an táng, thổ lộ với Giang Thần. Lúc ấy cậu ấy đang trực nhật, tôi đi theo phía sau cậy ấy và gọi tên Giang Thần, cậu ấy ngoảnh lại, cây chổi trên tay cũng quay theo một vòng, văng bụi vào mặt tôi.

Tôi nói: “Giang Thần, tớ thích cậu, hừ hừ hừ.”

Cậu ấy rất kinh ngạc, sau đó nhăn mày và nói: “Hừ cái gì?”

Tôi thật sự rất chán nản, vội giải thích: “Không phải tớ hừ cậu, tớ vừa hít phải đầy bụi, tớ nói tớ thích cậu.”

Anh liên tục chau mày, giữa hai hàng lông mày nhăn lại nhìn trông giống như Đao Ba, trông thật đẹp.

Cậu ấy nói: “Tớ không thích cậu!”

Hồi đó, muốn từ chối ai thì luôn tìm cách nói quẩn quanh, nếu nói thẳng sẽ rất dễ khiến người khác bị tổn thương, cho nên phần lớn người không thích đều nói: Bạn rất tốt nhưng mình không hợp với bạn, chúng ta còn quá nhỏ, chúng ta nên chú tâm vào việc học cho đến khi thi đỗ đại học. Đó đều là những lời thừa thãi. Thế nhưng, Giang Thần lại từ chối thẳng thắn như đinh đóng cột khiến tôi cảm thấy cậu ấy rất vô tình, lạnh lùng khác với mọi người, cho nên tôi lại càng thích cậu ấy hơn.

Sau đó Giang Thần bị tôi quấn chặt lấy. Mỗi buổi sáng, tôi đều đứng đợi ở đầu ngõ nhà chúng tôi, Giang Thần xuất hiện tôi lập tức nặn ra một nụ cười sang lạn như cảnh xuân và nói, trùng hợp thế, tớ cũng chuẩn bị đến trường. Chuông tan học còn chưa reo tôi đã cầm lấy cặp sách, chuông vừa reo tôi lập tức chạy nhanh đến chỗ cầu thang, chờ Giang Thần đi qua và nói, trùng hợp quá, tớ cũng tan học.

Dường như tôi bị nước bọt của chính mình làm cho sặc, tỉnh giấc chớp mắt nhìn trần nhà, lại bắt đầu ngẩn ngơ ngủ lại. Lúc sau tôi thấy mình đang đứng ngay cầu thang cười với Giang Thần, trong giây lát tôi lôi quai đeo cặp của Giang Thần, cầu khẩn: “Cậu chờ tớ mười phút được không? Tớ phải nộp bài tập cho thầy dạy Tiếng Anh.”

Cậu ấy giật lại quai đeo cặp, nói: “Cậu đi lên lớp rồi xuống đây để làm gì? Lý Vi còn đang chờ mình ở dưới sân.” Dứt lời, cậu ấy lại nói tiếp: “Bọn tớ còn phải đi buổi gặp mặt gì đó nữa!”

Có lẽ vì suốt ngày giả vờ hiền lương kính cẩn nghe theo nên trong lòng có phản ứng lại, hoặc do tức giận ngút trời trong long, tôi nhắm thẳng vào cẳng chân của cậu ấy rồi đạp cho một cái: “Đi tìm Lý Vi của cậu đi!”

Có lẽ cậu ấy không ngờ được, ôm chân nhảy lên, quát: “Trần Tiểu Hi, cậu, đồ dở hơi này!”

Lúc sau tôi nhoài người lên lan can, nhìn thấy Giang Thần và LýVi đi về phía cổng trường. Mặt trời sắp lặn, cả bầu trời là một màu cam, tựa như có ai đó bối rối đổ một chai nước cam Sunkist, khiến thế giới nhuộm cả một màu cam.

Khi đó tôi 16 tuổi, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cảm giác đau lòng.

Cảnh tượng trong giấc mơ thay đổi rất tùy ý. Tại cửa lớp học, tôi đang chặn Giang Thần: “Tớ có lời muốn nói với cậu.”

Cậu ấy khoanh tay để trước ngực, liếc nhìn tôi: “Nói đi.”

Từ sau khi tôi đạp cậu ấy, cậu ấy lại càng chẳng thèm đếm xỉa đến tôi. Tôi cũng mặc kệ, để cho tình cảm và lòng tự tôn đánh nhau mấy ngày. Mấy ngày sau, tình cảm đánh long tự tôn đến gần chết. Sau đó, tôi đến xin lỗi cậu ấy.

Tôi cúi đầu, ăn nói khép nép: “Hôm ấy tớ không nên đá cậu, rất xin lỗi.”

Một lúc lâu không thấy cậu ấy trả lời, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy đầu óc cậu ấy không ở đây mà đang nhìn quanh sân bóng rổ ở dưới sân, tôi phát bực, kêu to: “Giang Thần!”

Cậu ấy cúi đầu, nói: “Tớ không bị điếc, xin lỗi hay không cũng chẳng quan trọng.”

Nói xong liền bỏ đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ấy, trong lòng chợt thấy vô cùng đau lòng, giống như mẹ tôi nướng sạch chân gà hầm, khói dày đặc khiến mũi tôi sặc sụa, chua xót.

Tôi theo thói quen xoa xoa lỗ mũi, gọi: “Giang Thần.”

Cậu ấy ngoảnh lại.

Tôi cười khổ, nói: “Ha ha, có phải cậu cảm thấy bị tớ thích rất xui xẻo hay không?”

Cậu ấy kinh ngạc nhìn tôi trong chốc lát, rồi nói: “Tớ chỉ muốn xuống chơi bóng mà thôi!”

Tôi không nói lời nào, trong lòng buồn bã, tựa như tâm đã chết chỉ còn lại bi thương.

Hình như cậu ấy đứng lặng người trước mặt tôi rất lâu, sau đó sốt ruột cất tiếng: “Thật sự tớ không có ý kia, đội tớ sắp thua rồi!”

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Thế thì cậu đi đi, cố gắng lên!”

Cậu ấy chạy nhanh xuống, chạy được vài bước bỗng dừng lại, ngoảnh lại gọi tôi: “Trần Tiểu Hi.”

“Cái gì?”

“Đến canteen mua cho tớ chai nước đi.” Cậu ấy cười tươi, hai má lúm đồng tiền hiện lên tựa như chứa đựng cả ánh chiều tà.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu ấy đã chạy nhanh xuống cầu thang rồi.

Tôi đi đến canteen, phân vân giữa nước tăng lực và Nông Phu Sơn Tuyền (Nongfu Spring – một dạng nước khoáng) một hồi lâu, cuối cùng lựa chọn Nông Phu Sơn Tuyền, vì nó rẻ hơn năm hào.

Quanh sân bóng rổ có rất nhiều con gái, tôi còn nhìn thấy cả Lý Vi, cô bạn ấy cầm một chai Mạch Động trong tay, đắt hơn Nông Phu Sơn Tuyền của tô hai đồng rưỡi.

(BT: Cũng là một loại nước khoáng)

Nghỉ giữa giờ, Lí Vi nhanh chóng tiến lại gần đưa nước cho Giang Thần, tôi cứ thế đi theo phía sau lưng cô bạn ấy, cảm thán dưới chân cậu ấy như có dòng điện, đi nhanh như bay.

Giang Thần lại không nhận nước của cô nàng, liếc nhìn tôi, lúng túng nói: “Tớ vừa mới nhờ Trần Tiểu Hi mang nước cho tớ rồi!”

“Tớ mua đồ uống thể thao, giúp bổ sung muối. Cậu không uống thì cũng không có ai uống. Lãng phí lắm!” Cô bạn cười đến là dịu dàng.

Tôi nghĩ tôi không thể để cô bạn ấy gây khó dễ cho mình được, cho nên nhét chai Nông Phu Sơn Tuyền Tôi vào tay Giang Thần, và giật lấy chai Động Mạch trong tay Lý Vi lại, mở nắp, ngửa cổ và uống ừng ực một hớp lớn, rồi quệt miệng, nói: “Không lãng phí đâu, tớ vừa mới chạy từ canteen đến đây, chảy rất nhiều mồ hôi nên rất khát. Cảm ơn cậu!”

Cô bạn xấu hổ cúi đầu, giống hệt đóa sen e lệ dưới ngòi bút của Từ Chí Ma, thế nhưng tôi lại rất thích ngắm nhìn, thật là đẹp, thật là đẹp.

“Tiểu Hi, Tiểu Hi, Tiểu Hi!” Mẹ tôi gọi tôi dậy như đòi mạng, kéo tôi khỏi đóa sen lệ kia tỉnh lại. Tôi dụi mắt, ngáp một cái thật dài: “Mẹ ơi, trong bệnh viện không cho phép ồn ào, nói to.”

Mẹ bễ nghễ nhìn tôi, nói: “Con vừa mới nói mớ, thật là mất mặt!”

“Con nói gì cơ?” Tôi vừa lau mắt vừa hỏi.

“Đóa sen, e lệ, và vân vân.” Bà nói.

“Cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng – Tựa đóa sen e lệ chao ngang trong làn gió mát. Thơ của Từ Chí Ma đấy. Tiểu Hi nhà tôi thật giống tôi, có sự đa tình của một thi nhân.” Bố tôi nằm trên giường bệnh đáp, lộ ra vẻ dương dương tự đắc.

(BT: Hai câu đầu trong bài thơ “Sayonara” – Tặng người con gái Nhật Bản của nhà thơ Từ Chí Ma. Chỉ là bản tạm dịch của người chuyển ngữ + người biên tập)

Tôi xoay xoay cổ, nói dối: “Con mơ thấy lúc còn học cấp ba, cô giáo Ngữ văn bắt bọn con học thuộc bài Tạm biệt Khang Kiều.”

Thoáng chốc mặt bố tôi đen lại, nói: “Đó không phải là Tạm biệt Khang Kiều, mà là Sayonara (Tạm biệt).”

Mẹ tôi ở một bên chen vào: “Jang Nara đúng không? Tôi biết, là người Hàn Quốc đó.”

Tôi kinh ngạc nhìn mẹ tôi, bà ưỡn ngực nói: “Kể từ khi nhà ta lắp Internet, nội trợ liền được giải thoát.”

Là một người lâu nay vẫn thuộc phe Sanquanshui, tự nhiên hôm nay tôi nổi hứng đăng nhập lại vào Tianya không ngờ lại thấy mình nhận được không ít lời mời, hơn nữa phần lớn là mấy anh chàng trai đẹp quốc dân gì đó. Tôi cho là mình đang mộng du bởi nó quá giống với những gì trong nội tâm khao khát, sau đó mới phát hiện thì ra tôi không cẩn thận đem máy tính ở nhà thiết lập thành đăng kí tianya tự động. Trong cuộc sống chẳng có điều gì bi ai bằng việc có bà mẹ là fan cuồng của Tianya…

(BT: Sanquanshui, Tianya là hai blog của Trung Quốc, giống Weibo)

Ăn cơm trưa xong, bà mẹ phe Sanquanshui của tôi nhét túi hoa quả mà đồng nghiệp mang đến thăm bệnh bố vào trong ngực tôi, bắt tôi đi tìm Giang Thần nói lời cảm ơn. Tôi nghĩ, về tình về lý cũng nên cảm ơn Giang Thần, xách theo túi hoa quả đi tìm anh.

Đến phòng làm việc của bác sĩ, tôi hơi lo lắng, định nói hồi nãy mới nhặt được một túi hoa quả nên mang đến cho anh mà không hề nghĩ rằng đây là lần đầu tôi gặp một mình Giang Thần trong ba năm qua.

Gõ cửa, bên trong vang lên tiếng mời vào, tôi đẩy cửa bước vào. Ở bàn làm việc, Giang Thần đang cúi đầu không biết đang viết cái gì, có ngẩng đầu nhìn tôi, hờ hững nói: “Em tự tìm ghế ngồi đi!”

Với tư cách là bạn gái cũ, đối mặt với bạn trai cũ tự nhiên hào phóng như thế, tôi cảm thấy rất áp lực.

Tôi đặt túi hoa quả lên bàn, lôi ghế ra rồi ngồi xuống, cách cái bàn đối mặt với anh ấy, lấy lòng: “Mẹ bảo em mang cho anh một ít hoa quả.”

Anh giương mắt, nhìn đống hoa quả chăm chú và nói: “Cảm ơn cô hộ anh. Buổi sang anh đã xem qua cho bố em rồi. Tình trạng rất ổn định, khoảng hai, ba ngày nữa là có thể xuất viện, một tuần sau đến cắt chỉ là được.”

Anh nói xong rồi lại cúi đầu viết trái viết phải, ra vẻ anh đây rất bận. Tôi bối rối ngồi đó hai phút, sau đó đựng dậy tạm biệt, và cảm ơn anh. Cuối cùng, giả vờ nói một câu khách sáo: “Cảm ơn anh giúp em lần này. Thật sự em không biết báo đáp anh sao cho đủ!”

Lúc này anh dừng bút, nhìn tôi, cười nói: “Thế thì giới thiệu bạn gái cho anh đi!”

Tôi cẩn thận quan sát sắc mặt anh, không phải đang trêu đùa. Tôi bực trong người, để bạn gái cũ giới thiệu bạn gái mới, hành động này không phù hợp chút nào hết, hệt như đi ăn máng khác mà còn nhờ ông chủ viết thư đề cử, ăn gian mà còn muốn thầy giáo cho đáp án, tái hôn còn nhờ vợ trước làm phù dâu…

Trong lòng tôi bây giờ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, xem ra trong suy nghĩ của anh, nhân cách của tôi cũng thật là lớn lao…

Tôi thầm thở dài, cười gượng hai tiếng rồi nói: “Anh muốn bạn gái như thế nào?”

Anh chốc chốc nghiêng đầu đánh giá tôi, lòng tôi giật thót lên tận cổ họng, trong đầu hiện lên vô số lời thoại – giống em là được rồi, nếu không giống em là được rồi, thật ra anh vẫn chưa quên em…

“Cao hơn em một chút, gầy hơn một chút, không khác nhau nhiều lắm.” Anh nói.

Xem ra tôi tự tưởng bở, trái tim bé nhỏ nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, nặn ra nụ cười gượng gạo, đáp: “Yêu cầu không cao, em sẽ giới thiệu cho anh.”

Cây bút máy trong tay anh đánh một vòng thật đẹp, anh nói: “Thế thì cảm ơn em trước!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện