Âm tôn giả cắn răn lấy ra 100 viên linh thạch cực phẩm từ nhẫn trữ vật rồi đưa cho Lâm Thanh Phong.

Cầm túi linh thạch trong tay Lâm Thanh Phong có chút hôn mê, lần này hắn phất lên quá nhanh khiến đầu óc hắn không đủ dùng.

Lâm Thanh Phong khóe miệng còn đang chảy nước miếng hắn cũng không muốn đếm mà nhanh chóng thu túi linh thạch vào nhẫn trữ vật, hắn biết được Âm tôn giả sẽ không lừa hắn.

Thu túi linh thạch vào nhẫn trữ vật xong thì Lâm Thanh Phong mới đứng dậy vỗ ngực mở miệng.

-Tôn giả cứ yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Âm tôn giả hừ một tiếng quay mặt đi không nói gì.

Lâm Thanh Phong xoa tay cười cười rồi đi tới gần Mộng Tiêu Dao, hắn ho nhẹ một tiếng lấy lại bình tĩnh rồi mở miệng.

-Tiêu Dao muội muội, ta nghĩ muội nên bái bọn họ làm sư phụ a.

Nghe được lời này Mộng Tiêu Dao hai mắt ướt át nhìn hắn mếu máo.

-Tại sao? Phong ca ca không cần muội nữa sao? Nhìn cảnh này Lâm Thanh Phong có chút xoắn xuýt nhưng rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nghiêm túc nhìn Mộng Tiêu Dao rồi nói.

-Không phải là ta không cần muội, nhưng muội cũng biết ta không thể chỉ dạy muội cái gì chỉ có bọn họ mới thích hợp làm sư phụ của muội.

Mộng Tiêu Dao nghe được lời này thì nàng tỏ vẻ không phục nàng định nói gì đó nhưng lại bị Lâm Thanh Phong cắt ngang.

-Muội cũng đừng xem thường bọn họ, tuy rằng ta có thể khiến Dương tôn giả chật vật, nhưng muội nên nhìn kĩ một chút ta thậm chí còn không gây được cho Dương tôn giả một vết trầy.

Mộng Tiêu Dao lúc này mới chú ý tới Dương tôn giả một bên khí định thần nhàn, còn đang đứng nói chuyện phiếm với Hỏa Vân tôn giả.

Lúc này Mộng Tiêu Dao mới hít vào một hơi khí lạnh, theo nàng nhận biết thì Lâm Thanh Phong rất mạnh, lúc nãy cũng là pháp thuật mạnh nhất của hắn nhưng vẫn không thể làm Dương tôn giả bị trầy một vết.

Thấy vẻ mặt của Mộng Tiêu Dao thì Lâm Thanh Phong gật đầu rồi mở miệng nói tiếp.

-Muội cũng thấy, bọn hắn rất mạnh, mạnh hơn ta nhiều lắm, nếu muội bái bọn hắn làm sư phụ thì dưới sự dạy bảo của bọn hắn thì muội sẽ nhanh chóng mạnh hơn ta a.

Mộng Tiêu Dao nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

-Như vậy chẳng phải là rất lâu sao?

Lâm Thanh Phong nghe xong thì lắc đầu rồi nói.

-Đúng là sẽ mất một chút thời gian, nhưng sẽ không lâu, muội cũng không nên xem nhẹ bản thân, tự thân muội là một thiên tài nếu muội cố gắng thì sẽ nhanh chóng mạnh mẽ hơn ta thôi.

-Sau này ta còn phải nhờ muội bảo vệ à.

Mộng Tiêu Dao nghe xong thì cũng không còn nói gì mà nàng chỉ gật đầu coi như là chấp nhận bái Âm, Dương hai vị tôn giả làm sư phụ.

Lâm Thanh Phong nhìn thấy quyết định của nàng thì cũng thở ra một hơi quay đầu nhìn Âm tôn giả rồi gật đầu.

Âm tôn giả vẫn chú ý tới nơi này, khi thấy được cái gật đầu của Lâm Thanh Phong thì nàng vui vẻ nhanh chóng chạy tới.

Mộng Tiêu Dao thấy Âm tôn giả đã tới thì thở ra một hơi rồi quỳ gối mở miệng.

-Sư phụ ở trên xin nhận đệ tử một lạy.

Âm tôn giả cười cười gật đầu nhanh chóng đỡ lấy Mộng Tiêu Dao rồi nói.

-Tốt, tốt, về sau con là đệ tử của chúng ta, cũng không cần phải câu nệ như vậy.

Âm tôn giả dừng một chút đánh giá Mộng Tiêu Dao rồi lấy từ nhẫn trữ vật một viên đan dược đưa cho nàng rồi nói.



-Đây là Âm Dương Tạo Hóa Đan, do ta và phu quân cùng nhau luyện thành, trên đời này chỉ có ta và phu quân mới có thể xuất ra hiện tại ta đưa cho con coi như là quà gặp mặt.

Mộng Tiêu Dao tiếp nhận lấy viên đan dược cầm trên tay nhanh chóng cúi đầu.

-Tạ ơn sư phụ.

Âm tôn giả cười cười rồi nói.

-Hiện tại con hãy ăn đi, vì con tu luyện khá trễ nó có thể giúp kinh mạch của con càng thêm săn chắc, ta sẽ ở đây hộ pháp cho con.

Mộng Tiêu Dao gật đầu nuốt xuống viên đan dược rồi ngồi xuống tiêu hóa dược lực còn Âm tôn giả ở một bên hộ pháp.

Lâm Thanh Phong nhìn cảnh này thở ra một hơi rồi quay đầu bước về phòng của Tiếu Hồng Trần.

Hiện tại chỉ còn Tiếu Hồng Trần là phải lo lắng.

Trước cửa phòng Ninh Thiên Nhai vẫn lo lắng cho đệ đệ, nàng đứng ngồi không yên cứ đi xung quanh.

Lâm Thanh Phong bước lại gần rồi ôm lấy nàng nhẹ nhàng an ủi.

-Cứ yên tâm, hắn sẽ không có chuyện gì, cứ tin tưởng vào hắn.

Ninh Thiên Nhai biết người tới là Lâm Thanh Phong thì nàng cũng thở ra một hơi, dựa vào lòng hắn rồi nói.

-Biết là vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy lo lắng.

Lâm Thanh Phong cười cười, nàng lo lắng là chuyện đương nhiên nên hắn cũng không nói gì chỉ ôm lấy nàng chặt hơn rồi cùng nàng ngồi chờ đợi.

Một lúc sau, linh khí xung quanh có chút biến hóa, nhanh chóng tập trung vào căn phòng của Tiếu Hồng Trần.

Lâm Thanh Phong cảm nhận được biến hóa này thì hai mắt phát sáng, điều này có nghĩa là Tiếu Hồng Trần đã có thể tu luyện, việc còn lại là phải xem tư chất của hắn tới đâu.

Ninh Thiên Nhai là người bình thường nên không thể cảm nhận được linh khí biến hóa nhưng nàng nhìn thấy biểu hiện của Lâm Thanh Phong thì nàng cũng hiểu ra thời khắc quan trọng đã sắp tới nên nàng cũng chăm chú nhìn vào phòng.

Một lúc sau trong phòng phát ra một tiếng kêu lớn, nhiệt độ xung quanh cũng dần hạ thấp, Lâm Thanh Phong nhanh chóng ôm lấy Ninh Thiên Nhai tránh ra xa, nàng chỉ là người bình thường nếu tiếp xúc với không khí lạnh thì rất dễ mang bệnh.

Rất nhanh sau đó cửa phòng mở ra, xuất hiện là một tên tiểu hài tử, tiểu hài tử nhìn xung quanh rồi thấy Ninh Thiên Nhai hắn nở nụ cười rồi nhanh chóng chạy đến.

Tiểu hài tử này là Tiếu Hồng Trần.

Ninh Thiên Nhai nhận ra đây là đệ đệ nàng thì cũng chạy tới ôm lấy hắn, rồi hai tỷ đệ ôm nhau khóc.

Lâm Thanh Phong nhìn cảnh này thì gãi đầu thở ra một hơi sau đó quay đi để lại hai tỷ đệ cùng nhau tâm sự.

Lâm Thanh Phong đi tìm Hỏa Vân tôn giả, chỉ thấy Băng Thánh đã đứng đó vẻ mặt còn đang nở nụ cười hài lòng nói chuyện với Hỏa Vân tôn giả.

Nhìn vẻ mặt này của Băng Thánh thì Lâm Thanh Phong cũng hiểu được Tiếu Hồng Trần đã thành công.

Lâm Thanh Phong cũng không cần phải hỏi, hắn tới gần Hỏa Vân tôn giả lấy ra 10 viên linh thạch cực phẩm đưa cho hắn.

Hỏa Vân tôn giả nhận lấy 10 viên linh thạch cực phẩm gật đầu rồi thu vào nhẫn trữ vật.

Băng Thánh tò mò nhìn cảnh này rồi nàng mở miệng.

-Số linh thạch này là làm sao?

Lâm Thanh Phong cười cười nhìn nàng cũng không giải thích chỉ đưa tay chỉ Hỏa Vân tôn giả rồi nói.

-Muốn biết? Ngài có thể đi hỏi “phu quân yêu dấu” của ngài a.

Sau đó Lâm Thanh Phong nhanh chóng chạy mất để lại Hỏa Vân tôn giả vẻ mặt cứng đờ cùng Băng Thánh.

Băng Thánh vẻ mặt tò mò quay đầu nhìn Hỏa Vân tôn giả chờ đợi hắn giải thích.

Hỏa Vân tôn giả ho nhẹ một tiếng rồi quyết định ngoảnh mặt làm ngơ.

Lâm Thanh Phong sau khi chạy đi thì hắn về phòng đi tìm Nam Cung Mị Ảnh, nhưng hắn lại không thấy nàng.

Gãi đầu một cái rồi Lâm Thanh Phong lại chạy khắp nơi để tìm Nam Cung Mị Ảnh.

Lúc này trong nhà bếp Nam Cung Mị Ảnh đang ngồi thẫn thờ nhìn ánh trắng treo giữa bầu trời đêm.

Lâm Thanh Phong bước tới phòng bếp thì tìm thấy nàng, hắn thở ra một hơi rồi bước lại gần ngồi cạnh bên cùng nàng ngắm trăng.

Ngồi được một lúc thì Nam Cung Mị Ảnh lên tiếng.

-Có phải ta thật vô dụng?

Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi ôn nhu hỏi lại.

-Tại sao nàng lại nghĩ như vậy?

Nam Cung Mị Ảnh thở dài một cái rồi nói.

-Mọi người đều tìm được sư phụ, rồi sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, chỉ có ta vẫn dậm chân tại chỗ.

Nghe được lời này của nàng thì Lâm Thanh Phong cười cười lắc đầu.

-Nàng cũng không nên bi quan, bọn hắn tìm được sư phụ cũng chỉ giúp bọn hắn tu luyện nhanh chóng hơn, nếu nàng không tìm được thì nàng có thể tự mình tu luyện mà.

Dừng một chút Lâm Thanh Phong lại nói tiếp.

-Tuy rằng nàng sẽ gặp nhiều khó khăn hơn bọn hắn, nhưng nàng phải nhớ nàng là một thiên tài ngay cả Hỏa Vân tôn giả cũng phải công nhận điều này, làm sao nàng có thể vô dụng đâu?

Nam Cung Mị Ảnh nghe được lời này nàng dần lấy lại tự tin, ánh mắt nàng kiên định gật đầu với Lâm Thanh Phong rồi nàng mở miệng.

-Tạ ơn phu quân, hiện tại ta có cảm giác là ta muốn đột phá Trúc Cơ kì rồi, nên ta sẽ về phòng chuẩn bị.

Lâm Thanh Phong nhìn biểu hiện của nàng thì nở nụ cười rồi gật đầu đồng ý.

Nhìn bóng lưng của Nam Cung Mị Ảnh rời đi Lâm Thanh Phong cũng thở ra một hơi, như vậy tất cả mọi người đều đã ổn định lại, hiện tại người duy nhất cần hắn quan tâm chỉ có mình Ninh Thiên Nhai.

Nghĩ tới hiện tại Ninh Thiên Nhai vẫn đang còn cùng Tiếu Hồng Trần vui mừng trò chuyện với nhau Lâm Thanh Phong cũng không đi tìm nàng.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo trên cao Lâm Thanh Phong quyết định nhảy lên mái nhà yên tĩnh mà ngắm trăng.

Nằm được một lúc thì Lâm Thanh Phong nhíu mày, hắn cảm nhận được có vật gì đó đang tiến đến đây.

Quay đầu nhìn về một hướng thì Lâm Thanh Phong thấy rất rõ ràng có vật phát ra đạo ánh sáng màu đỏ đang bay rất nhanh về phía hắn.

Cau mày một cái thì hắn nhanh chóng lấy tay chụp lấy vật ấy.

…..Hết Chương 63….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện