Bàn tay vừa tới gần đạo ánh sáng thì cảm giác nóng bỏng truyền tới làm Lâm Thanh Phong cau mày thật chặt.
Đây là lần đầu tiên sau khi tới Thông Thiên Đại Lục hắn cảm nhận được sự đau đớn.
Tuy vậy nhưng cảm giác này vẫn rất yếu ớt nên Lâm Thanh Phong vẫn đưa tay nắm lấy vật ấy.
Lực bay của vật ấy rất mạnh, khiến Lâm Thanh Phong sau khi chụp lấy thì bị phản chấn kéo lê một đường dài trên nóc nhà rồi mới dừng lại.
Chấn động ở đây rất nhanh hấp dẫn được sự chú ý của bọn người Hỏa Vân tôn giả.
Hỏa Vân tôn giả, Băng Thánh cùng Dương tôn giả nhanh chóng xuất hiện tại nơi này, Âm tôn giả vẫn đang hộ pháp cho Mộng Tiêu Dao nên nàng không xuất hiện.
Lâm Thanh Phong nhíu mày xem xét vật trong tay.
Đây là một viên ngọc màu đỏ nhìn rất bắt mắt, liếc thấy bọn người Hỏa Vân tôn giả đã tới thì Lâm Thanh Phong đưa ra viên ngọc rồi mở miệng.
-Đây là vật gì? Hỏa Vân tôn giả cầm lấy viên ngọc rồi chăm chú quan sát.
Một lúc sau hắn gật đầu rồi nói.
-Đây là Dưỡng Hồn Châu, một bảo vật rất hiếm có chuyên dùng để bồi bổ thần hồn của những tu sĩ may mắn còn sống sót sau khi độ kiếp thất bại.
Lâm Thanh Phong nghe được lời này thì hai mắt phát sáng rồi hỏi.
-Như vậy nó rất có giá trị?
Hỏa Vân tôn giả nghe được lời này thì trợn mắt nhìn Lâm Thanh Phong rồi lắc đầu.
-Không phải là có giá, mà nó là vô giá.
Hai mắt Lâm Thanh Phong ngày càng sáng, miệng hắn còn đang chảy nước dãi nhìn chằm chằm vào Dưỡng Hồn Châu trong tay Hỏa Vân tôn giả.
Đối với tính ham tiền của Lâm Thanh Phong, Hỏa Vân tôn giả cũng lắc đầu không biết nói gì.
Hắn ném viên Dưỡng Hồn Châu lại cho Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Dưỡng Hồn Châu đúng thật là vật vô giá, nhưng đó chỉ là Dưỡng Hồn Châu chưa được sử dụng còn viên này đã được sử dụng, hiện tại vẫn tồn tại thần hồn của một vị đạo hữu nào đó đang nằm trong đó.
-Vì vậy nó chẳng còn tác dụng gì khác ngoài việc làm nơi để vị đạo hữu ấy nghỉ ngơi chờ tỉnh lại.
Nghe được lời này của Hỏa Vân tôn giả, Lâm Thanh Phong toàn thân cứng ngắc, nếu đúng như lời của Hỏa Vân tôn giả thì hiện tại viên Dưỡng Hồn Châu này giúp được gì cho hắn? Ngoài việc có một lão bất tử không biết khi nào sẽ tỉnh lại ở bên trong?
Cầm viên Dưỡng Hồn Châu trong tay, Lâm Thanh Phong vẻ mặt ghét bỏ, hắn dùng sức nắm một cái rồi hướng về một phía chuẩn bị vứt đi.
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói già nua nhanh chóng phát ra.
-Đừng, đừng, tiểu hữu đừng ném.
Lâm Thanh Phong nghe giọng nói thì bất chợt dừng tay.
Hỏa Vân tôn giả nghe giọng nói này thì hai mắt tỏa ra sát khí giọng nói này khắc sâu trong trí nhớ hắn khiến hắn không thể nào quên được.
Băng Thánh nghe được giọng nói này thì hai mắt phát sáng, nàng biết rõ giọng nói này là của ai.
Dương tôn giả lắc đầu rồi nhanh chóng biến mất, hắn không muốn nhìn thấy người này.
Nhìn thấy sắc mặt của ba người, Lâm Thanh Phong nhíu mày rồi nói.
-Ngươi là ai?
Nghe được câu hỏi của Lâm Thanh Phong, viên Dưỡng Hồn Châu chấn động một cái, một bóng người nhanh chóng xuất hiện.
Bóng người này ngũ quan đầy đủ, toàn thân mang theo một bộ y phục màu trắng trông rất suất khí.
Hắn ho nhẹ một tiếng rồi nhìn Lâm Thanh Phong mở miệng.
-Giới thiệu một chút, ta là Vô Cực Tử.
Vô Cực Tử vừa dứt lời thì Hỏa Vân tôn giả toàn thân tràn đầy sát khí mở miệng.
-Tốt lắm Vô Cực Tử, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, như vậy ngươi cũng nên đi chết rồi.
Hỏa Vân tôn giả vừa dứt lời thì nhanh chóng rút ra vũ khí rồi lao tới Vô Cực Tử.
Chuyện xảy đến quá nhanh khiến Vô Cực Tử không kịp làm chuẩn bị, hắn một mặt mộng bức nhìn Hỏa Vân tôn giả đang lao đến.
Nhưng không đợi Hỏa Vân tôn giả lao đến thì Băng Thánh đã nhanh chóng xuất hiện rồi ngăn cản hắn.
Băng Thánh xuất hiện khiến Hỏa Vân tôn giả nhanh chóng dừng lại, hắn hừ một tiếng rồi thu về vũ khí.
Vô Cực Tử nhìn cảnh này thì mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, hắn không ngờ tại đây lại gặp được Hỏa Vân tôn giả, nếu không nhờ Băng Thánh xuất hiện thì hắn thật sự chết rồi.
Vô Cực Tử ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng.
-Hỏa Vân đạo hữu còn có Băng Thánh đạo hữu cũng ở đây a? Thật sự là trùng hợp.
Hỏa Vân tôn giả hừ một tiếng rồi quay mặt đi không nói gì, Băng Thánh thì nở nụ cười rồi gật đầu với Vô Cực Tử rồi nói.
-Lần trước gặp mặt còn chưa tạ ơn đạo hữu đã giúp đỡ.
Nghe được lời này của Băng Thánh thì Hỏa Vân tôn giả sát khí hướng về Vô Cực Tử càng lợi hại hơn, Vô Cực Tử mồ hôi lạnh đầy đầu nhanh chóng lắc tay rồi nói.
-Không, không, chuyện lần trước ta không biết gì cả.
Lâm Thanh Phong một mặt không hiểu nhìn về ba người, hắn thấy giữa ba người có chút chuyện riêng nên muốn tránh đi.
Vô Cực Tử để ý thấy Lâm Thanh Phong muốn rời đi thì nhanh chóng kêu gọi.
-Tiểu hữu xin dừng bước.
Lâm Thanh Phong dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về Vô Cực Tử chờ đợi hắn nói tiếp.
Vô Cực Tử ho khan một tiếng rồi mở miệng.
-Lần này ta đến đây là có việc muốn tìm tiểu hữu.
Lâm Thanh Phong không nói gì, vẫn đứng chờ đợi Vô Cực Tử.
Nhìn thấy biểu hiện của Lâm Thanh Phong, Vô Cực Tử lại mở miệng.
-Lần này ta có hai việc muốn tìm tiểu hữu.
-Việc thứ nhất là ta được Thiên Cơ Tử nhờ cậy truyền tin cho tiểu hữu, hắn suy tính ra một trong hai vị phu nhân của tiểu hữu thích hợp làm người kế tục của hắn nên nhờ ta tới đây đưa tin.
Nghe được lời này của Vô Cực Tử thì Lâm Thanh Phong trầm tư một chút rồi ngẩng đầu nhìn Hỏa Vân tôn giả.
Thấy được cái nhìn của Lâm Thanh Phong, Hỏa Vân tôn giả cũng biết là hắn muốn hỏi gì nên trả lời.
-Thiên Cơ Tử là một vị thần toán của Thông Thiên Đại Lục, hắn rất thần bí, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả bọn ta muốn tìm hắn cũng là chuyện không thể nào, chỉ có thể chờ đợi hắn xuất hiện trước mặt.
Dừng một chút Hỏa Vân tôn giả lại nói tiếp.
-Tương truyền mỗi một đời Thiên Cơ Tử chỉ được thu nhận một đồ đệ, nếu hắn muốn thu nhận lão bà của ngươi thì ngươi nên nghe theo hắn.
Lâm Thanh Phong nghe xong thì cau mày nhìn Vô Cực Tử rồi mở miệng.
-Vậy chuyện thứ hai là gì?
Vô Cực Tử gật đầu rồi nói.
-Chuyện thứ hai cũng là theo lời Thiên Cơ Tử, hắn nói nếu ta muốn có một vị đệ tử chân truyền thì nên đi tìm ngươi.
Vô Cực Tử vừa dứt lời, Hỏa Vân tôn giả hừ một tiếng rồi mở miệng.
-Chân truyền một thân tác tử không điểm dừng của ngươi? Ngươi ngại hắn sống lâu a?
Đối với câu nói này của Hỏa Vân tôn giả, Vô Cực Tử cũng không phản bác hắn chỉ biết cười khổ.
Lâm Thanh Phong tò mò nhìn Hỏa Vân tôn giả cùng Vô Cực Tử rồi mở miệng.
-Mọi chuyện là làm sao?
Vô Cực Tử thở ra một hơi, Hỏa Vân tôn giả hừ một tiếng rồi giải thích.
-Ngoài đạo hiệu Vô Cực Tử hắn còn có thêm một đạo hiệu gọi là Tác Tử Đạo Nhân, hắn là muốn tìm đường chết.
Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức nhìn Vô Cực Tử, hắn không thể ngờ lại có người mang theo đạo hiệu cực phẩm như vậy.
Vô Cực Tử thở ra một hơi rồi nói.
-Cũng không phải là ta cố tình muốn như vậy a, nhưng không hiểu sao mọi chuyện cuối cùng lại xảy ra.
Vô Cực Tử áy náy nhìn Hỏa Vân tôn giả rồi nói.
-Cũng giống như chuyện một ngàn năm về trước, lúc đó ta mời nhiều vị đạo hữu tới uống rượu, cũng mời Hỏa Vân tôn giả cùng Băng Thánh.
-Bữa tiệc diễn ra vẫn rất tốt, nhưng không hiểu sao nhẫn trữ vật của ta lại gặp vấn đề nên rất nhiều vật phẩm bị bắn ra.
-Càng trùng hợp hơn là có một viên xuân dược rơi vào chén rượu của Hỏa Vân tôn giả.
-Chuyện lúc sau có lẽ ngươi cũng hiểu được đi, Hỏa Vân tôn giả uống vào rượu trong chén sau đó lại nhanh chóng dẫn Băng Thánh rời đi…
Lâm Thanh Phong nghe tới đây thì một mặt mộng bức nhìn Hỏa Vân tôn giả, hắn không ngờ được lão già này lại hung hãn như vậy, uống xong xuân dược thì ngay lập tức dẫn Băng Thánh đi, vậy mà Băng Thánh lại chấp nhận đi theo.
Hỏa Vân tôn giả tức giận rồi mở miệng.
-Ngươi còn dám nói.
Vô Cực Tử lúc này nhanh chóng ngậm miệng lại, hắn thật sự khổ mà không thể giải thích được.
Băng Thánh lúc này hừ một tiếng, nàng lấy tay bấm vào eo Hỏa Vân tôn giả, xoay 3600 biểu thị sự bất mãn.
Hỏa Vân tôn giả hít vào một hơi rồi cắn răn nói.
-Thật sự chuyện lúc đó cũng không phải do ta cố ý mà.
Lâm Thanh Phong nhìn hai người Băng Thánh cùng Hỏa Vân tôn giả thì lắc đầu, chuyện này phải để hai người tự giải quyết với nhau hắn không thể xen vào, nhưng nếu một trong hai người tìm hắn trợ giúp thì lại khác a.
Lâm Thanh Phong nhìn Vô Cực Tử rồi nói.
-Như vậy, ngươi muốn thu nhận ta làm đệ tử của ngươi?
Vô Cực Tử nghe được lời nói của Lâm Thanh Phong thì hai mắt phát sáng, nhanh chóng gật đầu.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có một câu trả lời lạnh nhạt của Lâm Thanh Phong.
-Ta sẽ không nhận sư phụ.
Vô Cực Tử một mặt mộng bức, hắn vừa nghe được gì? Hắn, một vị Đại Thừa kì tôn giả muốn thu nhận một tên Luyện Khí kì tiểu tử làm đồ đệ thì liền bị từ chối? Thế đạo bây giờ Luyện Khí kì tiểu tử ngưu bức như vậy?
…..Hết Chương 64…..
Đây là lần đầu tiên sau khi tới Thông Thiên Đại Lục hắn cảm nhận được sự đau đớn.
Tuy vậy nhưng cảm giác này vẫn rất yếu ớt nên Lâm Thanh Phong vẫn đưa tay nắm lấy vật ấy.
Lực bay của vật ấy rất mạnh, khiến Lâm Thanh Phong sau khi chụp lấy thì bị phản chấn kéo lê một đường dài trên nóc nhà rồi mới dừng lại.
Chấn động ở đây rất nhanh hấp dẫn được sự chú ý của bọn người Hỏa Vân tôn giả.
Hỏa Vân tôn giả, Băng Thánh cùng Dương tôn giả nhanh chóng xuất hiện tại nơi này, Âm tôn giả vẫn đang hộ pháp cho Mộng Tiêu Dao nên nàng không xuất hiện.
Lâm Thanh Phong nhíu mày xem xét vật trong tay.
Đây là một viên ngọc màu đỏ nhìn rất bắt mắt, liếc thấy bọn người Hỏa Vân tôn giả đã tới thì Lâm Thanh Phong đưa ra viên ngọc rồi mở miệng.
-Đây là vật gì? Hỏa Vân tôn giả cầm lấy viên ngọc rồi chăm chú quan sát.
Một lúc sau hắn gật đầu rồi nói.
-Đây là Dưỡng Hồn Châu, một bảo vật rất hiếm có chuyên dùng để bồi bổ thần hồn của những tu sĩ may mắn còn sống sót sau khi độ kiếp thất bại.
Lâm Thanh Phong nghe được lời này thì hai mắt phát sáng rồi hỏi.
-Như vậy nó rất có giá trị?
Hỏa Vân tôn giả nghe được lời này thì trợn mắt nhìn Lâm Thanh Phong rồi lắc đầu.
-Không phải là có giá, mà nó là vô giá.
Hai mắt Lâm Thanh Phong ngày càng sáng, miệng hắn còn đang chảy nước dãi nhìn chằm chằm vào Dưỡng Hồn Châu trong tay Hỏa Vân tôn giả.
Đối với tính ham tiền của Lâm Thanh Phong, Hỏa Vân tôn giả cũng lắc đầu không biết nói gì.
Hắn ném viên Dưỡng Hồn Châu lại cho Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Dưỡng Hồn Châu đúng thật là vật vô giá, nhưng đó chỉ là Dưỡng Hồn Châu chưa được sử dụng còn viên này đã được sử dụng, hiện tại vẫn tồn tại thần hồn của một vị đạo hữu nào đó đang nằm trong đó.
-Vì vậy nó chẳng còn tác dụng gì khác ngoài việc làm nơi để vị đạo hữu ấy nghỉ ngơi chờ tỉnh lại.
Nghe được lời này của Hỏa Vân tôn giả, Lâm Thanh Phong toàn thân cứng ngắc, nếu đúng như lời của Hỏa Vân tôn giả thì hiện tại viên Dưỡng Hồn Châu này giúp được gì cho hắn? Ngoài việc có một lão bất tử không biết khi nào sẽ tỉnh lại ở bên trong?
Cầm viên Dưỡng Hồn Châu trong tay, Lâm Thanh Phong vẻ mặt ghét bỏ, hắn dùng sức nắm một cái rồi hướng về một phía chuẩn bị vứt đi.
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói già nua nhanh chóng phát ra.
-Đừng, đừng, tiểu hữu đừng ném.
Lâm Thanh Phong nghe giọng nói thì bất chợt dừng tay.
Hỏa Vân tôn giả nghe giọng nói này thì hai mắt tỏa ra sát khí giọng nói này khắc sâu trong trí nhớ hắn khiến hắn không thể nào quên được.
Băng Thánh nghe được giọng nói này thì hai mắt phát sáng, nàng biết rõ giọng nói này là của ai.
Dương tôn giả lắc đầu rồi nhanh chóng biến mất, hắn không muốn nhìn thấy người này.
Nhìn thấy sắc mặt của ba người, Lâm Thanh Phong nhíu mày rồi nói.
-Ngươi là ai?
Nghe được câu hỏi của Lâm Thanh Phong, viên Dưỡng Hồn Châu chấn động một cái, một bóng người nhanh chóng xuất hiện.
Bóng người này ngũ quan đầy đủ, toàn thân mang theo một bộ y phục màu trắng trông rất suất khí.
Hắn ho nhẹ một tiếng rồi nhìn Lâm Thanh Phong mở miệng.
-Giới thiệu một chút, ta là Vô Cực Tử.
Vô Cực Tử vừa dứt lời thì Hỏa Vân tôn giả toàn thân tràn đầy sát khí mở miệng.
-Tốt lắm Vô Cực Tử, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, như vậy ngươi cũng nên đi chết rồi.
Hỏa Vân tôn giả vừa dứt lời thì nhanh chóng rút ra vũ khí rồi lao tới Vô Cực Tử.
Chuyện xảy đến quá nhanh khiến Vô Cực Tử không kịp làm chuẩn bị, hắn một mặt mộng bức nhìn Hỏa Vân tôn giả đang lao đến.
Nhưng không đợi Hỏa Vân tôn giả lao đến thì Băng Thánh đã nhanh chóng xuất hiện rồi ngăn cản hắn.
Băng Thánh xuất hiện khiến Hỏa Vân tôn giả nhanh chóng dừng lại, hắn hừ một tiếng rồi thu về vũ khí.
Vô Cực Tử nhìn cảnh này thì mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, hắn không ngờ tại đây lại gặp được Hỏa Vân tôn giả, nếu không nhờ Băng Thánh xuất hiện thì hắn thật sự chết rồi.
Vô Cực Tử ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng.
-Hỏa Vân đạo hữu còn có Băng Thánh đạo hữu cũng ở đây a? Thật sự là trùng hợp.
Hỏa Vân tôn giả hừ một tiếng rồi quay mặt đi không nói gì, Băng Thánh thì nở nụ cười rồi gật đầu với Vô Cực Tử rồi nói.
-Lần trước gặp mặt còn chưa tạ ơn đạo hữu đã giúp đỡ.
Nghe được lời này của Băng Thánh thì Hỏa Vân tôn giả sát khí hướng về Vô Cực Tử càng lợi hại hơn, Vô Cực Tử mồ hôi lạnh đầy đầu nhanh chóng lắc tay rồi nói.
-Không, không, chuyện lần trước ta không biết gì cả.
Lâm Thanh Phong một mặt không hiểu nhìn về ba người, hắn thấy giữa ba người có chút chuyện riêng nên muốn tránh đi.
Vô Cực Tử để ý thấy Lâm Thanh Phong muốn rời đi thì nhanh chóng kêu gọi.
-Tiểu hữu xin dừng bước.
Lâm Thanh Phong dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về Vô Cực Tử chờ đợi hắn nói tiếp.
Vô Cực Tử ho khan một tiếng rồi mở miệng.
-Lần này ta đến đây là có việc muốn tìm tiểu hữu.
Lâm Thanh Phong không nói gì, vẫn đứng chờ đợi Vô Cực Tử.
Nhìn thấy biểu hiện của Lâm Thanh Phong, Vô Cực Tử lại mở miệng.
-Lần này ta có hai việc muốn tìm tiểu hữu.
-Việc thứ nhất là ta được Thiên Cơ Tử nhờ cậy truyền tin cho tiểu hữu, hắn suy tính ra một trong hai vị phu nhân của tiểu hữu thích hợp làm người kế tục của hắn nên nhờ ta tới đây đưa tin.
Nghe được lời này của Vô Cực Tử thì Lâm Thanh Phong trầm tư một chút rồi ngẩng đầu nhìn Hỏa Vân tôn giả.
Thấy được cái nhìn của Lâm Thanh Phong, Hỏa Vân tôn giả cũng biết là hắn muốn hỏi gì nên trả lời.
-Thiên Cơ Tử là một vị thần toán của Thông Thiên Đại Lục, hắn rất thần bí, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả bọn ta muốn tìm hắn cũng là chuyện không thể nào, chỉ có thể chờ đợi hắn xuất hiện trước mặt.
Dừng một chút Hỏa Vân tôn giả lại nói tiếp.
-Tương truyền mỗi một đời Thiên Cơ Tử chỉ được thu nhận một đồ đệ, nếu hắn muốn thu nhận lão bà của ngươi thì ngươi nên nghe theo hắn.
Lâm Thanh Phong nghe xong thì cau mày nhìn Vô Cực Tử rồi mở miệng.
-Vậy chuyện thứ hai là gì?
Vô Cực Tử gật đầu rồi nói.
-Chuyện thứ hai cũng là theo lời Thiên Cơ Tử, hắn nói nếu ta muốn có một vị đệ tử chân truyền thì nên đi tìm ngươi.
Vô Cực Tử vừa dứt lời, Hỏa Vân tôn giả hừ một tiếng rồi mở miệng.
-Chân truyền một thân tác tử không điểm dừng của ngươi? Ngươi ngại hắn sống lâu a?
Đối với câu nói này của Hỏa Vân tôn giả, Vô Cực Tử cũng không phản bác hắn chỉ biết cười khổ.
Lâm Thanh Phong tò mò nhìn Hỏa Vân tôn giả cùng Vô Cực Tử rồi mở miệng.
-Mọi chuyện là làm sao?
Vô Cực Tử thở ra một hơi, Hỏa Vân tôn giả hừ một tiếng rồi giải thích.
-Ngoài đạo hiệu Vô Cực Tử hắn còn có thêm một đạo hiệu gọi là Tác Tử Đạo Nhân, hắn là muốn tìm đường chết.
Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức nhìn Vô Cực Tử, hắn không thể ngờ lại có người mang theo đạo hiệu cực phẩm như vậy.
Vô Cực Tử thở ra một hơi rồi nói.
-Cũng không phải là ta cố tình muốn như vậy a, nhưng không hiểu sao mọi chuyện cuối cùng lại xảy ra.
Vô Cực Tử áy náy nhìn Hỏa Vân tôn giả rồi nói.
-Cũng giống như chuyện một ngàn năm về trước, lúc đó ta mời nhiều vị đạo hữu tới uống rượu, cũng mời Hỏa Vân tôn giả cùng Băng Thánh.
-Bữa tiệc diễn ra vẫn rất tốt, nhưng không hiểu sao nhẫn trữ vật của ta lại gặp vấn đề nên rất nhiều vật phẩm bị bắn ra.
-Càng trùng hợp hơn là có một viên xuân dược rơi vào chén rượu của Hỏa Vân tôn giả.
-Chuyện lúc sau có lẽ ngươi cũng hiểu được đi, Hỏa Vân tôn giả uống vào rượu trong chén sau đó lại nhanh chóng dẫn Băng Thánh rời đi…
Lâm Thanh Phong nghe tới đây thì một mặt mộng bức nhìn Hỏa Vân tôn giả, hắn không ngờ được lão già này lại hung hãn như vậy, uống xong xuân dược thì ngay lập tức dẫn Băng Thánh đi, vậy mà Băng Thánh lại chấp nhận đi theo.
Hỏa Vân tôn giả tức giận rồi mở miệng.
-Ngươi còn dám nói.
Vô Cực Tử lúc này nhanh chóng ngậm miệng lại, hắn thật sự khổ mà không thể giải thích được.
Băng Thánh lúc này hừ một tiếng, nàng lấy tay bấm vào eo Hỏa Vân tôn giả, xoay 3600 biểu thị sự bất mãn.
Hỏa Vân tôn giả hít vào một hơi rồi cắn răn nói.
-Thật sự chuyện lúc đó cũng không phải do ta cố ý mà.
Lâm Thanh Phong nhìn hai người Băng Thánh cùng Hỏa Vân tôn giả thì lắc đầu, chuyện này phải để hai người tự giải quyết với nhau hắn không thể xen vào, nhưng nếu một trong hai người tìm hắn trợ giúp thì lại khác a.
Lâm Thanh Phong nhìn Vô Cực Tử rồi nói.
-Như vậy, ngươi muốn thu nhận ta làm đệ tử của ngươi?
Vô Cực Tử nghe được lời nói của Lâm Thanh Phong thì hai mắt phát sáng, nhanh chóng gật đầu.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có một câu trả lời lạnh nhạt của Lâm Thanh Phong.
-Ta sẽ không nhận sư phụ.
Vô Cực Tử một mặt mộng bức, hắn vừa nghe được gì? Hắn, một vị Đại Thừa kì tôn giả muốn thu nhận một tên Luyện Khí kì tiểu tử làm đồ đệ thì liền bị từ chối? Thế đạo bây giờ Luyện Khí kì tiểu tử ngưu bức như vậy?
…..Hết Chương 64…..
Danh sách chương