Một lúc sau Hỏa Vân tôn giả ngẩng đầu lên nhìn về Băng Thánh, hắn hít sâu một hơi rồi nói.
-Như vậy đêm đó thật sự là ta đã làm? Băng Thánh nghe được lời này thì lần nữa gật đầu xác nhận.
Hỏa Vân tôn giả gãi đầu chuyện xảy ra như vậy thật sự hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Xoắn xuýt một lúc rồi Hỏa Vân tôn giả mới mở miệng.
-Như vậy, ta phải làm thế nào?
Lúc này Hỏa Vân tôn giả trông rất ngờ nghệch cứ như một đứa trẻ vừa nhận ra là mình đã mắc sai lầm khiến Băng Thánh nhìn vào cũng phải ôm bụng cười.
Băng Thánh cười được một lúc thì mới dừng lại rồi nói.
-Ngươi là một người nam nhân, hiện tại ngươi hỏi ta phải làm thế nào?
Hỏa Vân tôn giả gãi đầu, xoắn xuýt một lúc rồi hắn mới mở miệng.
-Như vậy… ta phải chịu trách nhiệm?
Băng Thánh nghe được lời này thì nàng vui vẻ gật đầu.
Nhìn biểu hiện vui vẻ của Băng Thánh, Hỏa Vân tôn giả thở dài một hơi rồi nói.
-Nàng cũng biết, ta nhưng là một tên nghèo a, thân mang bệnh tật cũng không biết còn sống được bao lâu, vậy mà nàng vẫn muốn theo ta?
Băng Thánh nghe xong lời của Hỏa Vân tôn giả, ánh mắt nàng càng kiên định hơn, nàng gật đầu rồi ôn nhu nói.
-Ta đã theo đuổi ngươi ngàn năm, nếu ta muốn thay đổi ý định thì đã thay đổi từ sớm, không cần chờ tới hiện tại.
Hỏa Vân tôn giả nghe xong thì cũng không nói thêm gì, hắn nở nụ cười rồi nói.
-Như vậy… lão bà?
Băng Thánh hai mắt ướt át, câu “lão bà” của Hỏa Vân tôn giả, nàng đã chờ đợi cả ngàn năm rồi, nàng nhanh chóng ôm lấy Hỏa Vân tôn giả rồi nở nụ cười hạnh phúc.
Hỏa Vân tôn giả xoắn xuýt, hắn không biết phải làm thế nào với cái ôm của Băng Thánh nên hắn chỉ đứng đó không làm gì khác.
Một bên khác bọn người Lâm Thanh Phong cũng đã ăn xong bữa tiệc.
Lúc này Lâm Thanh Phong mới nói.
-Mọi người đều đã ăn xong, không bằng chúng ta cùng ra ngoài đi dạo a?
Nghe lời của Lâm Thanh Phong, cả năm người đều gật đầu, bọn họ cũng muốn dành ngày cuối cùng để dạo chơi cùng nhau.
Lâm Thanh Phong thấy mọi người đều đồng ý thì nở nụ cười rồi bắt đầu dẫn đầu cả bọn bước ra khỏi tiểu viện.
Nhưng muốn ra khỏi tiểu viện bọn họ phải đi ngang qua căn phòng của Băng Thánh.
Bọn người Lâm Thanh Phong đang cười nói vui vẻ bỗng dưng lại thấy Hỏa Vân tôn giả bước vào phòng của Băng Thánh.
Lâm Thanh Phong nhìn lướt qua vẻ mặt lo lắng không yên của Hỏa Vân tôn giả là đã biết hắn có chuyện riêng muốn tìm Băng Thánh nên ra hiệu cho bọn người im lặng rời đi không muốn làm phiền bọn họ.
Nam Cung Tuyết cùng Mộng Tiêu Dao lúc này tiểu tâm tính nổi lên, hai người tò mò muốn nghe lén nên từ từ đi tới trước cửa phòng của Băng Thánh.
Lâm Thanh Phong thấy biểu hiện của hai nàng thì thở ra một hơi sau đó cũng tiến tới muốn ngăn cản.
Nhưng cũng đúng lúc này, Nam Cung Tuyết, Mộng Tiêu Dao cùng Lâm Thanh Phong nghe được tiếng của Hỏa Vân tôn giả từ trong phòng.
-Như vậy, … đêm đó thật sự là do ta làm?
….
Có lẽ là do Hỏa Vân tôn giả cùng Băng Thánh lúc này trong lòng đều rất loạn nên bọn hắn cũng không để ý xung quanh.
Vì vậy mà những gì bọn hắn nói đều bị ba người Lâm Thanh Phong nghe hết mà bọn hắn cũng không phát giác.
Ngay cả khi Băng Thánh ôm lấy Hỏa Vân tôn giả thì ba người Lâm Thanh Phong đều nhìn thấy.
Nhìn tới đây Lâm Thanh Phong lắc đầu một cái rồi ra hiệu cho Nam Cung Tuyết cùng Mộng Tiêu Dao rời đi.
Hỏa Vân tôn giả lúc này đã phát giác ra bọn Lâm Thanh Phong, nhưng nhìn về Băng Thánh đang còn ôm lấy hắn nên hắn cũng không lên tiếng, hắn sợ sẽ khiến Băng Thánh xấu hổ nên im lặng.
Một lúc sau Hỏa Vân tôn giả cảm nhận được bọn người Lâm Thanh Phong thật sự đã đi, hắn mới vòng tay ôm lấy Băng Thánh rồi mở miệng.
-Như vậy, sau khi về tông môn ta sẽ mang theo lễ vật tới tìm nàng.
Nghe được lời này hai mắt Băng Thánh phát sáng, nàng càng cố sức ôm lấy Hỏa Vân tôn giả, cúi mặt vào ngực hắn rồi nói.
-Ta sẽ chờ chàng.
Hỏa Vân tôn giả nghe được lời của Băng Thánh, hắn cũng ôm chặt lấy nàng rồi nói.
-Ngàn năm qua, khổ cực cho nàng rồi.
…..
Bọn người Lâm Thanh Phong sau khi rời đi, bước ra khỏi Nam Cung gia tộc rồi đi dạo khắp thành.
Bọn hắn mặc sức mà đi dạo, thích thứ gì mua thứ đó, thích ăn gì thì ăn vì bọn hắn biết được sau hôm nay, mỗi người sẽ đi tới một phương khác nhau rất ít khi có cơ hội gặp mặt.
Tới tận khi trời đã tối đen bọn hắn mới chịu trở về.
Gương mặt người nào cũng vui vẻ, không có sự lo lắng vì sắp phải chia xa.
Về tới tiểu viện, Lâm Thanh Phong mới mở miệng.
-Được rồi, hiện tại trời cũng đã tối, mọi người cũng trở về ngủ a.
Năm người còn lại nghe xong thì gật đầu rồi trở về phòng.
Ninh Thiên Nhai thì sang phòng Tiếu Hồng Trần để ngủ chung, Nam Cung Mị Ảnh cũng tới phòng Nam Cung Tuyết, chỉ để lại một mình Lâm Thanh Phong ở lại.
Nhìn hai vị lão bà rời đi, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi sau đó nằm xuống giường.
Một lúc sau hắn nghe được trước phòng có tiếng gõ cửa nên đứng dậy, ngồi vào bàn tiếp khách rồi lên tiếng.
-Mời vào.
Cánh cửa bị đẩy ra, người xuất hiện là Hỏa Vân tôn giả.
Nhìn thấy Hỏa Vân tôn giả, Lâm Thanh Phong giật mình một chút nhưng rồi nhanh chóng nở nụ cười.
-Trời đã tối, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?
Hỏa Vân tôn giả thở ra một hơi, hắn đóng lại cửa phòng rồi ngồi vào bàn tiếp khách, sau đó im lặng.
Lâm Thanh Phong nhìn Hỏa Vân tôn giả im lặng, hắn cũng không nói gì, hắn biết được Hỏa Vân tôn giả nếu không có chuyện quan trọng thì sẽ không tới tìm hắn.
Chờ một lúc Hỏa Vân tôn giả mới lên tiếng.
-Tính tới thời điểm hiện tại, ta đã tu luyện được hơn một vạn bốn ngàn năm.
-Đối với một vị Đại Thừa kì tu sĩ thọ nguyên mười vạn năm thì ta vẫn còn rất trẻ.
Lâm Thanh Phong nhíu mày nhìn Hỏa Vân tôn giả, hiện tại Hỏa Vân tôn giả trông thật già nua từ những ngày đầu gặp mặt, hắn luôn có bộ dáng như một ông lão 60-70 tuổi không thể nhìn ra đây là một vị tu sĩ còn “rất trẻ”.
Dưới cái nhìn của Lâm Thanh Phong, Hỏa Vân tôn giả thở ra một hơi rồi nói.
-Từ Nguyên Anh kì trở đi, thọ nguyên của tu sĩ gia tăng rất nhiều, mỗi khi đột phá thành công một đại cảnh giới thì mỗi tu sĩ sẽ một lần nữa lấy lại dáng vẻ của độ tuổi thanh xuân.
Lâm Thanh Phong nghe xong thì cau mày càng chặt.
Nếu đúng như lời của Hỏa Vân tôn giả nói thì hiện tại hắn mới gần một vạn năm ngàn tuổi đi? Đối với thọ nguyên dài dằng dặc của Đại Thừa kì tu sĩ thì cũng không tới nỗi già nua như vậy a?
Hỏa Vân tôn giả nhìn Lâm Thanh Phong cau mày thì hắn nở nụ cười khổ.
-Thân thể ta già nua như vậy cũng là do trúng phải hỏa độc.
Nghe lời này thì Lâm Thanh Phong thật sự giật mình, phải biết Hỏa Vân tôn giả là Đại Thừa kì hỏa hệ tu sĩ, muốn dùng hỏa độc khiến hắn trở thành như vậy thì thật sự ghê gớm.
Hỏa Vân tôn giả nhìn Lâm Thanh Phong giật mình thì tiếp tục nói.
-Ngươi cũng để ý tới đạo hiệu của Băng Thánh và Vô Cực Tử đi?
Lâm Thanh Phong gật đầu rồi mở miệng.
-Từ lúc nhận biết bọn hắn, nghe được đạo hiệu có chữ “Thánh” mà không phải là “Tôn giả” thì ta cũng rất tò mò nhưng không hỏi.
Hỏa Vân tôn giả gật đầu rồi nói tiếp.
-Bọn hắn đạt được chữ “Thánh” là do được mọi tu sĩ thuộc cùng phương hướng tu luyện công nhận, như Băng Thánh là do mọi vị tu sĩ tu luyện Băng linh lực công nhận, Vô Cực Kiếm Thánh là do mọi kiếm tu công nhận, chỉ riêng Âm tôn giả và Dương tôn giả cả đại lục này hiện tại chỉ có hai người bọn hắn mang theo Âm, Dương hai hệ linh căn nên chỉ được gọi là tôn giả.
Lâm Thanh Phong nghe Hỏa Vân tôn giả giải thích thì cũng gật đầu, nếu là như vậy thì hỏa độc trên người Hỏa Vân tôn giả là do Hỏa Thánh gây ra đi?
Hỏa Vân tôn giả tiếp tục nói.
-Thân thể ta trúng hỏa độc cũng là do Hỏa Thánh gây ra.
-Hỏa Thánh là một tên tiểu nhân, hắn theo đuổi Băng Thánh đã rất lâu rồi nhưng nàng vẫn không đồng ý.
Lâm Thanh Phong nghe tới đây thì cũng hiểu ra nguyên nhân, hắn mới nói.
-Vậy sau chuyện xảy ra giữa ngươi và Băng Thánh thì ngươi đã bị Hỏa Thánh đánh thành bộ dạng như thế này đi?
Hỏa Vân tôn giả gật đầu cũng không phủ nhận rồi nói tiếp.
-Đúng là như vậy, lúc trước Hỏa Thánh đã tìm tới ta và khiến ta trở nên như vầy.
Lâm Thanh Phong nhíu mày trầm tư một lúc, hắn đã nghĩ tới điều gì, sau đó lại hỏi.
-Như vậy tại sao ngươi lại tới đây tìm ta?
Hỏa Vân tôn giả mở miệng.
-Chuyện của ta và Băng Thánh lúc sáng ngươi đã nghe hết đi?
Lâm Thanh Phong nghe được câu hỏi cũng gật đầu biểu thị đã nghe hết.
Hỏa Vân tôn giả thấy Lâm Thanh Phong gật đầu thì thở ra một hơi sau đó nói.
-Ta hiểu tính cách của Hỏa Thánh, ta chắc chắn rằng sau khi ta hỏi cưới Băng Thánh thì hắn sẽ tìm tới ta, khi đó ta sợ rằng không thể bảo vệ tiểu Tuyết.
Lâm Thanh Phong cau mày thật chặt, điều mà Hỏa Vân tôn giả nói cũng chính là điều mà hắn đã nghĩ tới.
Hiện tại Lâm Thanh Phong vẫn không thể nào đánh thắng được Đại Thừa kì tu sĩ, nếu muốn tìm người giúp đỡ cũng không biết tìm ai.
…..Hết Chương 68…..
-Như vậy đêm đó thật sự là ta đã làm? Băng Thánh nghe được lời này thì lần nữa gật đầu xác nhận.
Hỏa Vân tôn giả gãi đầu chuyện xảy ra như vậy thật sự hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Xoắn xuýt một lúc rồi Hỏa Vân tôn giả mới mở miệng.
-Như vậy, ta phải làm thế nào?
Lúc này Hỏa Vân tôn giả trông rất ngờ nghệch cứ như một đứa trẻ vừa nhận ra là mình đã mắc sai lầm khiến Băng Thánh nhìn vào cũng phải ôm bụng cười.
Băng Thánh cười được một lúc thì mới dừng lại rồi nói.
-Ngươi là một người nam nhân, hiện tại ngươi hỏi ta phải làm thế nào?
Hỏa Vân tôn giả gãi đầu, xoắn xuýt một lúc rồi hắn mới mở miệng.
-Như vậy… ta phải chịu trách nhiệm?
Băng Thánh nghe được lời này thì nàng vui vẻ gật đầu.
Nhìn biểu hiện vui vẻ của Băng Thánh, Hỏa Vân tôn giả thở dài một hơi rồi nói.
-Nàng cũng biết, ta nhưng là một tên nghèo a, thân mang bệnh tật cũng không biết còn sống được bao lâu, vậy mà nàng vẫn muốn theo ta?
Băng Thánh nghe xong lời của Hỏa Vân tôn giả, ánh mắt nàng càng kiên định hơn, nàng gật đầu rồi ôn nhu nói.
-Ta đã theo đuổi ngươi ngàn năm, nếu ta muốn thay đổi ý định thì đã thay đổi từ sớm, không cần chờ tới hiện tại.
Hỏa Vân tôn giả nghe xong thì cũng không nói thêm gì, hắn nở nụ cười rồi nói.
-Như vậy… lão bà?
Băng Thánh hai mắt ướt át, câu “lão bà” của Hỏa Vân tôn giả, nàng đã chờ đợi cả ngàn năm rồi, nàng nhanh chóng ôm lấy Hỏa Vân tôn giả rồi nở nụ cười hạnh phúc.
Hỏa Vân tôn giả xoắn xuýt, hắn không biết phải làm thế nào với cái ôm của Băng Thánh nên hắn chỉ đứng đó không làm gì khác.
Một bên khác bọn người Lâm Thanh Phong cũng đã ăn xong bữa tiệc.
Lúc này Lâm Thanh Phong mới nói.
-Mọi người đều đã ăn xong, không bằng chúng ta cùng ra ngoài đi dạo a?
Nghe lời của Lâm Thanh Phong, cả năm người đều gật đầu, bọn họ cũng muốn dành ngày cuối cùng để dạo chơi cùng nhau.
Lâm Thanh Phong thấy mọi người đều đồng ý thì nở nụ cười rồi bắt đầu dẫn đầu cả bọn bước ra khỏi tiểu viện.
Nhưng muốn ra khỏi tiểu viện bọn họ phải đi ngang qua căn phòng của Băng Thánh.
Bọn người Lâm Thanh Phong đang cười nói vui vẻ bỗng dưng lại thấy Hỏa Vân tôn giả bước vào phòng của Băng Thánh.
Lâm Thanh Phong nhìn lướt qua vẻ mặt lo lắng không yên của Hỏa Vân tôn giả là đã biết hắn có chuyện riêng muốn tìm Băng Thánh nên ra hiệu cho bọn người im lặng rời đi không muốn làm phiền bọn họ.
Nam Cung Tuyết cùng Mộng Tiêu Dao lúc này tiểu tâm tính nổi lên, hai người tò mò muốn nghe lén nên từ từ đi tới trước cửa phòng của Băng Thánh.
Lâm Thanh Phong thấy biểu hiện của hai nàng thì thở ra một hơi sau đó cũng tiến tới muốn ngăn cản.
Nhưng cũng đúng lúc này, Nam Cung Tuyết, Mộng Tiêu Dao cùng Lâm Thanh Phong nghe được tiếng của Hỏa Vân tôn giả từ trong phòng.
-Như vậy, … đêm đó thật sự là do ta làm?
….
Có lẽ là do Hỏa Vân tôn giả cùng Băng Thánh lúc này trong lòng đều rất loạn nên bọn hắn cũng không để ý xung quanh.
Vì vậy mà những gì bọn hắn nói đều bị ba người Lâm Thanh Phong nghe hết mà bọn hắn cũng không phát giác.
Ngay cả khi Băng Thánh ôm lấy Hỏa Vân tôn giả thì ba người Lâm Thanh Phong đều nhìn thấy.
Nhìn tới đây Lâm Thanh Phong lắc đầu một cái rồi ra hiệu cho Nam Cung Tuyết cùng Mộng Tiêu Dao rời đi.
Hỏa Vân tôn giả lúc này đã phát giác ra bọn Lâm Thanh Phong, nhưng nhìn về Băng Thánh đang còn ôm lấy hắn nên hắn cũng không lên tiếng, hắn sợ sẽ khiến Băng Thánh xấu hổ nên im lặng.
Một lúc sau Hỏa Vân tôn giả cảm nhận được bọn người Lâm Thanh Phong thật sự đã đi, hắn mới vòng tay ôm lấy Băng Thánh rồi mở miệng.
-Như vậy, sau khi về tông môn ta sẽ mang theo lễ vật tới tìm nàng.
Nghe được lời này hai mắt Băng Thánh phát sáng, nàng càng cố sức ôm lấy Hỏa Vân tôn giả, cúi mặt vào ngực hắn rồi nói.
-Ta sẽ chờ chàng.
Hỏa Vân tôn giả nghe được lời của Băng Thánh, hắn cũng ôm chặt lấy nàng rồi nói.
-Ngàn năm qua, khổ cực cho nàng rồi.
…..
Bọn người Lâm Thanh Phong sau khi rời đi, bước ra khỏi Nam Cung gia tộc rồi đi dạo khắp thành.
Bọn hắn mặc sức mà đi dạo, thích thứ gì mua thứ đó, thích ăn gì thì ăn vì bọn hắn biết được sau hôm nay, mỗi người sẽ đi tới một phương khác nhau rất ít khi có cơ hội gặp mặt.
Tới tận khi trời đã tối đen bọn hắn mới chịu trở về.
Gương mặt người nào cũng vui vẻ, không có sự lo lắng vì sắp phải chia xa.
Về tới tiểu viện, Lâm Thanh Phong mới mở miệng.
-Được rồi, hiện tại trời cũng đã tối, mọi người cũng trở về ngủ a.
Năm người còn lại nghe xong thì gật đầu rồi trở về phòng.
Ninh Thiên Nhai thì sang phòng Tiếu Hồng Trần để ngủ chung, Nam Cung Mị Ảnh cũng tới phòng Nam Cung Tuyết, chỉ để lại một mình Lâm Thanh Phong ở lại.
Nhìn hai vị lão bà rời đi, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi sau đó nằm xuống giường.
Một lúc sau hắn nghe được trước phòng có tiếng gõ cửa nên đứng dậy, ngồi vào bàn tiếp khách rồi lên tiếng.
-Mời vào.
Cánh cửa bị đẩy ra, người xuất hiện là Hỏa Vân tôn giả.
Nhìn thấy Hỏa Vân tôn giả, Lâm Thanh Phong giật mình một chút nhưng rồi nhanh chóng nở nụ cười.
-Trời đã tối, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?
Hỏa Vân tôn giả thở ra một hơi, hắn đóng lại cửa phòng rồi ngồi vào bàn tiếp khách, sau đó im lặng.
Lâm Thanh Phong nhìn Hỏa Vân tôn giả im lặng, hắn cũng không nói gì, hắn biết được Hỏa Vân tôn giả nếu không có chuyện quan trọng thì sẽ không tới tìm hắn.
Chờ một lúc Hỏa Vân tôn giả mới lên tiếng.
-Tính tới thời điểm hiện tại, ta đã tu luyện được hơn một vạn bốn ngàn năm.
-Đối với một vị Đại Thừa kì tu sĩ thọ nguyên mười vạn năm thì ta vẫn còn rất trẻ.
Lâm Thanh Phong nhíu mày nhìn Hỏa Vân tôn giả, hiện tại Hỏa Vân tôn giả trông thật già nua từ những ngày đầu gặp mặt, hắn luôn có bộ dáng như một ông lão 60-70 tuổi không thể nhìn ra đây là một vị tu sĩ còn “rất trẻ”.
Dưới cái nhìn của Lâm Thanh Phong, Hỏa Vân tôn giả thở ra một hơi rồi nói.
-Từ Nguyên Anh kì trở đi, thọ nguyên của tu sĩ gia tăng rất nhiều, mỗi khi đột phá thành công một đại cảnh giới thì mỗi tu sĩ sẽ một lần nữa lấy lại dáng vẻ của độ tuổi thanh xuân.
Lâm Thanh Phong nghe xong thì cau mày càng chặt.
Nếu đúng như lời của Hỏa Vân tôn giả nói thì hiện tại hắn mới gần một vạn năm ngàn tuổi đi? Đối với thọ nguyên dài dằng dặc của Đại Thừa kì tu sĩ thì cũng không tới nỗi già nua như vậy a?
Hỏa Vân tôn giả nhìn Lâm Thanh Phong cau mày thì hắn nở nụ cười khổ.
-Thân thể ta già nua như vậy cũng là do trúng phải hỏa độc.
Nghe lời này thì Lâm Thanh Phong thật sự giật mình, phải biết Hỏa Vân tôn giả là Đại Thừa kì hỏa hệ tu sĩ, muốn dùng hỏa độc khiến hắn trở thành như vậy thì thật sự ghê gớm.
Hỏa Vân tôn giả nhìn Lâm Thanh Phong giật mình thì tiếp tục nói.
-Ngươi cũng để ý tới đạo hiệu của Băng Thánh và Vô Cực Tử đi?
Lâm Thanh Phong gật đầu rồi mở miệng.
-Từ lúc nhận biết bọn hắn, nghe được đạo hiệu có chữ “Thánh” mà không phải là “Tôn giả” thì ta cũng rất tò mò nhưng không hỏi.
Hỏa Vân tôn giả gật đầu rồi nói tiếp.
-Bọn hắn đạt được chữ “Thánh” là do được mọi tu sĩ thuộc cùng phương hướng tu luyện công nhận, như Băng Thánh là do mọi vị tu sĩ tu luyện Băng linh lực công nhận, Vô Cực Kiếm Thánh là do mọi kiếm tu công nhận, chỉ riêng Âm tôn giả và Dương tôn giả cả đại lục này hiện tại chỉ có hai người bọn hắn mang theo Âm, Dương hai hệ linh căn nên chỉ được gọi là tôn giả.
Lâm Thanh Phong nghe Hỏa Vân tôn giả giải thích thì cũng gật đầu, nếu là như vậy thì hỏa độc trên người Hỏa Vân tôn giả là do Hỏa Thánh gây ra đi?
Hỏa Vân tôn giả tiếp tục nói.
-Thân thể ta trúng hỏa độc cũng là do Hỏa Thánh gây ra.
-Hỏa Thánh là một tên tiểu nhân, hắn theo đuổi Băng Thánh đã rất lâu rồi nhưng nàng vẫn không đồng ý.
Lâm Thanh Phong nghe tới đây thì cũng hiểu ra nguyên nhân, hắn mới nói.
-Vậy sau chuyện xảy ra giữa ngươi và Băng Thánh thì ngươi đã bị Hỏa Thánh đánh thành bộ dạng như thế này đi?
Hỏa Vân tôn giả gật đầu cũng không phủ nhận rồi nói tiếp.
-Đúng là như vậy, lúc trước Hỏa Thánh đã tìm tới ta và khiến ta trở nên như vầy.
Lâm Thanh Phong nhíu mày trầm tư một lúc, hắn đã nghĩ tới điều gì, sau đó lại hỏi.
-Như vậy tại sao ngươi lại tới đây tìm ta?
Hỏa Vân tôn giả mở miệng.
-Chuyện của ta và Băng Thánh lúc sáng ngươi đã nghe hết đi?
Lâm Thanh Phong nghe được câu hỏi cũng gật đầu biểu thị đã nghe hết.
Hỏa Vân tôn giả thấy Lâm Thanh Phong gật đầu thì thở ra một hơi sau đó nói.
-Ta hiểu tính cách của Hỏa Thánh, ta chắc chắn rằng sau khi ta hỏi cưới Băng Thánh thì hắn sẽ tìm tới ta, khi đó ta sợ rằng không thể bảo vệ tiểu Tuyết.
Lâm Thanh Phong cau mày thật chặt, điều mà Hỏa Vân tôn giả nói cũng chính là điều mà hắn đã nghĩ tới.
Hiện tại Lâm Thanh Phong vẫn không thể nào đánh thắng được Đại Thừa kì tu sĩ, nếu muốn tìm người giúp đỡ cũng không biết tìm ai.
…..Hết Chương 68…..
Danh sách chương