Lâm Thanh Phong vẫn cau mày thật chặt, trầm tư suy nghĩ.

Một lúc sau hắn mở miệng.

-Như vậy, ngươi có thể kéo dài thời gian trong bao lâu? Hỏa Vân tôn giả thở ra một hơi rồi lắc đầu nói.

-Ta không thể xác định, Băng Thánh nàng chờ ta đã lâu lắm rồi, chậm nhất ta chỉ có thể kéo dài trong mười năm.

Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi gật đầu.

Mười năm thì mười năm, tuy mười năm đối với người bình thường là rất dài nhưng trong mắt tu sĩ nhất là những tu sĩ cảnh giới cao như Hỏa Vân tôn giả, mười năm thời gian cũng giống như nháy mắt một cái.

Lâm Thanh Phong mở miệng.

-Như vậy trong khoảng thời gian mười năm, ta sẽ cố gắng tìm ra cách.

Hỏa Vân tôn giả gật đầu, sau đó không nói gì đứng dậy bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng của Hỏa Vân tôn giả, Lâm Thanh Phong cũng có chút đau đầu về chuyện này.

Nhìn lại hiện tại ánh trăng cũng đã treo trên cao, hiện tại cũng không suy nghĩ được cách nào khá hơn nên hắn lại quay về giường nằm ngủ.

Nhưng nằm ngả lưng chưa được bao lâu, Lâm Thanh Phong lại nghe được có tiếng gõ cửa.

Hắn vẫn còn đang đau đầu về chuyện của Hỏa Vân tôn giả, hiện tại lại có người tới làm phiền khiến hắn có chút bực bội, hắn hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi mở miệng.

-Mời vào, cửa không khóa.

Lâm Thanh Phong vừa dứt lời thì cánh cửa được mở ra.

Lần này người tới là Mộng Tiêu Dao, nàng đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng, tay ôm gối đứng trước cửa, vẻ mặt nàng đỏ ửng, nàng cúi đầu rồi bước vào phòng.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng, Lâm Thanh Phong có chút không hiểu nên hỏi.

-Đêm đã khuya, sao muội còn chưa ngủ mà lại tới đây?

Mộng Tiêu Dao có chút xoắn xuýt khi nghe câu hỏi này, nàng nhanh chóng hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi nói.

-Đêm nay, muội… muội có thể ngủ chung với Phong ca được không?

Nghe được câu hỏi này, Lâm Thanh Phong có chút mộng bức, hắn không hiểu tại sao Mộng Tiêu Dao lại muốn ngủ cùng với hắn.

Nhìn vẻ mặt mộng bức của Lâm Thanh Phong, Mộng Tiêu Dao vẻ mặt càng đỏ hơn nhưng nàng vẫn lên tiếng.

-Sau này cũng không biết khi nào mới có thể được gặp ca, nên hiện tại muội muốn ngủ cùng ca một đêm.

Lâm Thanh Phong vẫn một mặt mộng bức nhìn nàng, khiến nàng càng thêm xấu hổ.

Chờ đợi một lúc mà Lâm Thanh Phong vẫn không chịu trả lời khiến Mộng Tiêu Dao có chút bực tức, nàng dậm chân rồi nói.

-Ca trả lời muội a?

Lúc này Lâm Thanh Phong mới giật mình, hắn máy móc gật đầu khiến Mộng Tiêu Dao thở ra một hơi nhẹ nhõm.



Nàng nhanh chóng chui vào giường của hắn, trùm kín chăn khắp người rồi nói.

-Muội…muội chỉ muốn ngủ cùng ca thôi, không cho phép ca làm gì muội.

Nghe lời này Lâm Thanh Phong gãi đầu cười khổ, hắn không phải lolicon a.

Mặc dù Mộng Tiêu Dao hiện tại cũng đã 18 tuổi nhưng với cơ thể nhỏ nhắn của nàng làm sao hắn có thể làm gì nàng?

Nhìn Mộng Tiêu Dao còn đang làm ra phòng bị, Lâm Thanh Phong cười khổ gật đầu đồng ý.

Thấy Lâm Thanh Phong đã gật đầu, Mộng Tiêu Dao trong lòng cũng nhẹ nhõm, nàng nhanh chóng nằm xuống giường rồi nhắm mắt.

Nhìn tiểu loli trên giường đã nhắm mắt Lâm Thanh Phong cũng thở ra một hơi rồi mới lên giường nằm ngủ.

Giường của Lâm Thanh Phong là do Nam Cung Phi Vân chuẩn bị cho ba người nên rất rộng rãi.

Mộng Tiêu Dao nằm nhắm mắt được một lúc thì nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bên cạnh nàng có Lâm Thanh Phong nên nàng rất yên tâm.

Mộng Tiêu Dao có một tật xấu mà không ai biết, ngay cả chính nàng cũng không biết được, đó là khi nàng ngủ say nàng sẽ bắt đầu lăn lộn trên giường không thể nằm yên một chỗ.

Vì vậy đêm nay Lâm Thanh Phong khổ rồi, đang nằm lim dim được một lúc thì bỗng dưng Mộng Tiêu Dao lại xoay người rồi đưa chân đạp vào mặt hắn khiến hắn tỉnh giấc.

Mặc dù không cảm giác được đau nhức nhưng vẫn khiến hắn không thể nào ngủ được.

Nhìn Mộng Tiêu Dao lúc này, nàng đang ngủ rất say, nước miếng cũng chảy ra nơi khóe miệng, Lâm Thanh Phong cười khổ.

Sau đó hắn nhanh chóng chỉnh sửa lại tư thế ngủ cho nàng, đắp chăn giúp nàng rồi nằm xuống nhắm mắt.

Một lúc sau hắn lại ăn một cái tát trời giáng vào mặt khiến hắn tỉnh giấc.

Tỉnh dậy nhìn Mộng Tiêu Dao, Lâm Thanh Phong có chút mộng bức, sau khi bị nàng đánh hai lần thì hắn cũng hiểu được đây là tật xấu của nàng.

Hắn thật sự rất buồn bực, nhưng lại nhìn vẻ mặt đang say ngủ của nàng hắn thở ra một hơi rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Thêm được một lúc hắn lại ăn thêm một cú đá vào mặt.

Lần này Lâm Thanh Phong cũng hết cách, hắn quyết định tối nay sẽ không ngủ nữa mà ngồi xuống đất tĩnh tọa.

Đối với một tu sĩ, tĩnh tọa là một điều hết sức bình thường, có thể hấp thụ linh khí nâng cao tu vi, cũng có thể thay thế giấc ngủ.

Nhưng đối với Lâm Thanh Phong, đây là lần đầu tiên hắn tĩnh tọa, nên hắn không quá quen thuộc, nhưng cũng rất nhanh hắn đã quen thuộc với cảm giác này.

…..

Trời vừa sáng, Lâm Thanh Phong theo thường lệ tỉnh giấc, mặc dù hắn ngồi tĩnh tọa một đêm, nhưng vì không quá quen thuộc nên chỉ tới giữa đêm hắn lại ngủ mất.

Việc ngủ quên trong lúc tĩnh tọa là một điều hết sức nguy hiểm đối với tu sĩ, vì khi hấp thu linh khí, bọn họ phải chú ý vận chuyển công pháp dẫn linh khí đi khắp cơ thể, chỉ cần một tia linh khí đi sai hướng cũng có thể khiến bọn hắn tẩu hỏa nhập ma.

Lâm Thanh Phong lại không biết gì cứ thế mà ngồi ngủ trong khi đang tĩnh tọa, nhưng hắn cũng không cảm giác có gì khác thường trong cơ thể.

Hắn hít vào một hơi thật sâu sau đó thở ra rồi đứng dậy kết thúc tĩnh tọa.

Hắn nhìn Mộng Tiêu Dao rồi nở nụ cười khổ, hiện tại Mộng Tiêu Dao vẫn đang ngủ say trên giường, tư thế ngủ của nàng cũng rất lạ, mông thì chổng lên trời, mặt thì vùi xuống gối.

Chăn gối của Lâm Thanh Phong và hai lão bà bị nàng đạp tứ tung, hiện tại trên giường cũng chỉ còn được một cái gối mà nàng đang vùi đầu vào.

Lâm Thanh Phong gãi đầu, nhìn xung quanh giường mền gối đang nằm dưới đất, hắn nở nụ cười khổ rồi bắt đầu thu dọn.

Một lúc sau, hắn bước ra khỏi phòng lại chuẩn bị đi làm thức ăn.

Nhưng trước mặt hắn, Băng Thánh cùng Tiếu Hồng Trần đã xuất hiện, cả hai gật đầu với hắn một cái rồi Băng Thánh mở miệng.

-Ta và tiểu Trần hiện tại sẽ rời đi trước.

Lâm Thanh Phong nghe được lời này thì hắn có chút không nỡ, hắn muốn nói gì đó nhưng đã bị Tiếu Hồng Trần cản lại.

-Ta biết, hiện tại rời đi rất sớm, nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy cảnh tỷ tỷ khóc khi ta rời đi, nên phiền tỷ phu nhắn lại với tỷ tỷ, sau này chúng ta sẽ gặp lại.

Nghe được lời này của Tiếu Hồng Trần, Lâm Thanh Phong gật đầu rồi cũng không ngăn cản.

Hắn nhanh chóng lấy ra hai mươi viên linh thạch cực phẩm mà đã thu được từ Âm tôn giả, đưa cho Tiếu Hồng Trần rồi nói.

-Ta cũng không có gì cho ngươi, đây là hai muoi viên linh thạch cực phẩm, ngươi cầm lấy rồi từ từ dùng.

Băng Thánh có chút kinh dị nhìn cảnh này, phải biết hai mươi viên linh thạch cực phẩm là một số tài phú rất lớn đối với đại đa số tu sĩ a.

Tiếu Hồng Trần tiếp nhận số linh thạch rồi gật đầu mở miệng.

-Yên tâm đi tỷ phu, ta sẽ cố gắng tu luyện không làm mọi người thất vọng.

Lâm Thanh Phong cười cười gật đầu, rồi nói.

-Như vậy, các ngươi cứ rời đi, sau này ta sẽ tới tìm các ngươi.

Băng Thánh cùng Tiếu Hồng Trần gật đầu với Lâm Thanh Phong, sau đó Băng Thánh lấy ra một phi hành pháp khí ra hiệu cho Tiếu Hồng Trần bước lên rồi nàng điều khiển phi hành pháp khí bay đi.

Hiện tại cơ thể Tiếu Hồng Trần quá yếu đuối, nên nàng cũng không thể mang hắn bay, với tốc độ bay của nàng, sợ rằng Tiếu Hồng Trần sẽ chết vì sức gió, nên nàng mới lấy ra phi hành pháp khí.

Mặc dù tốc độ của phi hành pháp khí chậm một chút nhưng bên ngoài có trận pháp bảo hộ ngăn cản sức gió giúp Tiếu Hồng Trần không bị ảnh hưởng.

Nhìn Băng Thánh cùng Tiếu Hồng Trần rời đi, Lâm Thanh Phong thở dài một cái rồi quay vào bếp.

Một lúc sau, Âm, Dương hai vị tôn giả cũng xuất hiện trước mặt hắn, bên cạnh còn có Mộng Tiêu Dao, lúc này nàng đã tỉnh giấc và thay một bộ y phục khác.

Nhìn Mộng Tiêu Dao, Lâm Thanh Phong nở nụ cười gật đầu rồi cũng đưa cho nàng hai mươi viên linh thạch cực phẩm làm quà tiễn biệt.

Âm tôn giả nhìn Lâm Thanh Phong lấy ra linh thạch cực phẩm thì cũng hài lòng gật đầu, nàng biết hắn thu về linh thạch cực phẩm nhiều lắm, nhưng nếu hắn lấy và đưa cho mỗi người để trợ giúp bọn họ tu luyện thì nàng cũng không ngăn cản.

Trước khi rời đi Âm tôn giả đưa cho Lâm Thanh Phong một viên truyền tin thạch rồi nói.

-Sau này, muốn tìm bọn ta thì cứ gọi, khi đó ta sẽ cho ngươi biết vị trí của bọn ta.

Cầm lấy truyền tin thạch, Lâm Thanh Phong gật đầu rồi phất tay đưa tiễn ba người.

….Hết Chương 69….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện