“A a a a a chết tiệt sao đã 7:45 rồi!!!”

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng la thảm thiết chói tai, Giang Hoài Tự phải kéo điện thoại ra xa, cúi đầu bật cười bất lực: “Cho nên anh đã gọi em tận năm cuộc rồi, đoán là em chưa dậy.”

“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ!” Nam Tường luống cuống nhảy xuống giường, đầu óc còn chưa tỉnh táo sau khi vừa thức dậy, cô đi qua đi lại vài vòng trong ký túc xá: “Giờ em phải làm gì?”

“Thay đồ? Rửa mặt? Xuống nhà?” Giọng bên kia mang theo ý cười.

“Ờ ờ ờ! Trời ơi em thật là… Hôm qua chỉ ngủ có ba tiếng, đầu óc mơ hồ luôn rồi.” Nam Tường kẹp điện thoại bằng vai, lao ra ban công, tiện tay vớ lấy một bộ quần áo, rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới. Quả nhiên, cô thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng cạnh cây liễu dưới ký túc xá.

Đầu xuân tháng ba, thời tiết đã bắt đầu ấm lên, nhưng bầu trời đằng xa vẫn còn hơi nhạt màu.

Nắng xuyên qua tầng mây, rọi nhẹ lên vai anh. Anh đứng dưới lầu khu ký túc xá nữ, dáng người cao ráo, nổi bật giữa dòng sinh viên vội vã đi học lúc tám giờ sáng, toát lên vẻ ung dung lạc lõng.

Dù gì đi nữa, chỉ cần nhìn thấy anh, tâm trạng Nam Tường cũng tốt lên vài phần, bớt đi cảm giác hoảng loạn.

Chưa kịp tuôn hết những lời muốn phàn nàn, cô đã vội vã cúp máy: “Anh đợi em nhé, em xuống liền đây!”

Những chuyện dở khóc dở cười ở đại học còn nhiều hơn cả thời cấp ba, đã sớm quen rồi cũng chẳng thấy lạ nữa.

Chơi trò chính trị trong tổ chức sinh viên, yêu đương vướng vào mối tình tay ba tay bốn, học nhóm mà gặp phải đồng đội “heo” là ba điều bất hạnh mà Nam Tường tự tổng kết về đời sinh viên, điều nào cũng khiến người ta đau đầu.

Hai điều đầu cô đã may mắn tránh được, nhưng điều cuối cùng thì, đã đi dọc bờ sông sao tránh khỏi ướt giày, mỗi kỳ ít nhiều cũng gặp phải một lần.

Buổi sáng hôm nay là tiết tiếng Anh lúc tám giờ, cả nhóm có bốn người, một chị khóa trên đã rút môn, một anh khóa trên khác thì lúc chia việc làm bài thuyết trình nhóm còn tỏ ra rất nhiệt tình, kết quả tối qua đột nhiên bặt vô âm tín, khiến Nam Tường và cô gái còn lại phải thức trắng đêm làm việc để kịp sáng nay.

“Thế giới này đúng là một cái gánh xiếc khổng lồ, tôi còn tưởng trường mình sẽ khác, hóa ra cái gọi là ánh hào quang học vị cũng chẳng đáng tin.” Nam Tường vừa chạy xuống lầu vừa túm lấy vạt áo Giang Hoài Tự lải nhải không ngừng, phàn nàn hết chuyện này đến chuyện khác: “Anh ta mà nói sớm là không muốn làm thì cũng được, đằng này lại đột nhiên bốc hơi luôn một ngày trước hạn nộp bài là sao?”

Nói được nửa câu, cô mới phát hiện Giang Hoài Tự đang cúi đầu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đăm đăm, rõ ràng không chú ý nghe cô nói. Cô đưa tay che mặt, nghi ngờ hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”

Giang Hoài Tự lúc này mới hoàn hồn, uể oải đáp: “Ít khi thấy em để mặt mộc, trông giống hồi cấp ba ghê.”

Hồi đó cô mặc đồng phục, nét đẹp trong sáng, hơi lạnh lùng. Chỉ cần cười một cái trên sân thể thao, mấy nam sinh đều đồng loạt nhìn theo cô.

“Đám con trai” có thể là cách nói phóng đại của Giang Hoài Tự, nhưng ít nhất trong mắt anh lúc ấy, là gió ngừng thổi, cây ngừng lay, trong ánh nắng bụi mờ lơ lửng, thời gian dường như ngừng trôi chỉ còn cô phát sáng rực rỡ.

Lên đại học rồi, anh đã quen với hình ảnh cô tóc đen môi đỏ, rạng rỡ nổi bật, hiếm khi được thấy dáng vẻ mộc mạc như thế này.

Không trang điểm, ngũ quan chẳng khác gì, chỉ là màu sắc đôi mắt và chân mày nhạt đi, môi cũng mỏng hơn, lại thêm quầng thâm mệt mỏi do thiếu ngủ.

“Làm gì mà ít thấy, ở nhà em chẳng phải hay…” Nam Tường vừa cố nhớ vừa phản bác.

“Được rồi, để anh bổ sung.” Giang Hoài Tự cười cợt nhả, chỉnh lại lời: “Là ít khi thấy em ‘ăn mặc chỉnh tề’ mà mặt mộc đấy.”

“Anh!!!” Nam Tường đỏ cả vành tai, không nhịn được giơ tay đấm ngực anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Đáng ghét, nghiêm túc chút được không.”

“Được, nghiêm túc đây.” Giang Hoài Tự hắng giọng, thấy cô mặc váy lạnh run, liền cởi áo khoác khoác lên vai cô.

“Người như thế ở đâu cũng có, nhân phẩm chẳng liên quan gì đến học lực hay IQ. Phải cẩn thận, bọn họ không chỉ ăn không, còn giở trò sau lưng.”

………

Vừa dứt lời về mấy trò âm hiểm, liền ứng nghiệm ngay tức khắc.

Sáng nay Giang Hoài Tự không có tiết, rảnh rỗi nên ở lại nghe giảng, tiện thể cổ vũ cho cô.

Trên bục giảng, Nam Tường dùng tiếng Anh trôi chảy, không nhìn giấy, phối hợp với ngôn ngữ hình thể để nhấn mạnh quan điểm, lập luận rõ ràng, từng bước dẫn dắt.

Tranh thủ lúc nhóm khác thuyết trình, cô đã kịp dặm lại lớp trang điểm và uống cốc sữa đậu đỏ ấm anh mang đến, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt sáng ngời, khí chất rạng rỡ, hoàn toàn không ai nghĩ cô mới ngủ lúc 4 giờ sáng.

Điều đáng nể nhất ở Nam Tường là, cô chưa từng bộc lộ sự yếu đuối trước người ngoài, luôn mạnh mẽ, điềm nhiên, như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.

Phải nỗ lực bao nhiêu mới có thể tỏ ra không cần cố gắng.

Người khác không hiểu, nhưng anh thì hiểu.

Anh khóa trên “mất tích” kia hôm nay cũng có mặt, chỉ xuất hiện chớp nhoáng lúc bật slide.

Lúc đó Nam Tường thấy lạ, nhưng slide đúng thì cũng chẳng nghĩ nhiều. Đến khi chiếu đến trang cuối cùng phần chia việc cô mới chợt tỉnh ra.

Trang đó ban đầu chỉ có tên cô và cô gái kia, vậy mà giờ lại có thêm một người nữa, thậm chí còn để tên mình ở đầu, kèm theo ghi chú “Trưởng nhóm”.

Ai cũng biết có một “quy tắc ngầm”, đó chính là trưởng nhóm do vất vả nhất nên luôn được điểm cao nhất.

Anh ta thì hay rồi, chẳng làm gì mà tự “sắp xếp” cho mình một chức danh béo bở.

Khoảnh khắc nhìn thấy tên anh ta, Nam Tường không kìm được mà trợn mắt lật ngược cả trời xanh.

Người ta có thể vô liêm sỉ đến mức này sao?

Lúc kết thúc phần trình bày, tên kia còn dám lên đứng cạnh cô, đến khi trả lời câu hỏi thì hoàn toàn “chết lâm sàng”, đẩy hết cho hai cô gái.

Lần này, điểm số giáo viên chỉ chiếm 20%, còn lại 80% do cả lớp bình chọn.

Nam Tường bực tức, đang định tìm cách vạch trần hắn thì thấy Giang Hoài Tự giơ tay, cách một khoảng xa, nháy mắt với cô hai cái.

Câu hỏi lần này chỉ đích danh anh kia. Giang Hoài Tự hỏi bằng tiếng Anh.

“I… I…” Anh chàng đứng ngây ra, ấp a ấp úng mãi không nói nổi một chữ.

Không khí có chút xấu hổ, thấy hắn đuối lý, Giang Hoài Tự bật cười nhẹ rồi nói: “Tôi thấy cậu nói tiếng Anh chắc sắp cháy miệng rồi, vậy tôi hỏi lại bằng tiếng Trung nhé.”

Xung quanh có vài tiếng cười khúc khích. Anh lại “tốt bụng” hỏi lại bằng tiếng Trung: “Trưởng nhóm không tham gia thuyết trình, vậy xin hỏi trưởng nhóm đã đảm nhận phần nào trong bài này? Nói cụ thể chút, để tôi dễ chấm điểm.”

Hắn ấp úng hồi lâu, mới lí nhí: “Phân công, sắp xếp thời gian, kiểm tra, hiệu đính…”

“Hiệu đính?” Cô gái kia không nhịn được “hừ” một tiếng, trên mặt hiện rõ hai chữ “mỉa mai”: “Chắc chỉ kiểm tra mỗi trang phân công phải không?”

Người tinh ý nghe cũng thấy mùi vấn đề. Cuối cùng, giáo viên im lặng bấy lâu cũng lên tiếng: “Vậy trong phần trình bày hôm nay, phần nào là do em chuẩn bị?”

…………

“Sướng ghê! Toàn thân nhẹ nhõm!”

Chiều tối, Nam Tường nằm dài trên ghế salon, tay chân duỗi thẳng, đá loạn trong không khí: “Em thích nhất những câu chuyện báo ứng như này!”

Hôm nay tan học sớm, hai người không về ký túc xá mà về nhà luôn.

Giang Hoài Tự đang làm bài tập, mang cả đống đồ của dự án về nhà, ngồi bệt dưới đất tô vẽ loằng ngoằng lên tấm bìa.

Sắp đến ngày kỷ niệm thành lập trường, khoa Mỹ thuật phải chuẩn bị một loạt poster tuyên truyền. Dự án của anh là nhân hóa các tòa nhà trong trường, giờ đang vẽ đến nhà ăn.

“Sao nhìn quen thế nhỉ, thân hình vạm vỡ, mặt tròn trịa, bụng mỡ lấp ló này…” Nam Tường liếc qua, nghiêng đầu hỏi.

“Quen chứ gì, anh vẽ theo mẫu Bành Nguyện đấy.”

“Để em ghi lại.” Nam Tường rất biết điều, lấy điện thoại ra chụp lia lịa, chụp đủ mọi góc.

Giang Hoài Tự không nhịn được cong khóe mắt, đưa tay che máy: “Đừng nghịch nữa.”

“Nhưng dáng vẻ anh lúc vẽ tranh thật sự rất đúng gu của em á.” Nam Tường cười nói.

Vừa nghe xong, “ai đó” lập tức bật chế độ khoe dáng, chỉnh mãi để tạo tư thế ngầu nhất cho cô chụp, nghiêng đầu khoe góc cằm sắc nét.

Tạo dáng mãi mà chẳng nghe thấy tiếng chụp, Giang Hoài Tự nghi hoặc quay đầu lại, thấy Nam Tường ôm điện thoại cười khúc khích không ngừng.

Biết ngay là tâm trí cô chẳng đặt trên người anh.

“Vui dữ vậy sao.” Giang Hoài Tự nhướng cằm, vừa uất ức vừa bất lực.

“Tin mới hóng được.” Nam Tường đưa màn hình cho anh xem: “Nghe nói cái anh kia với chị khóa trên là một cặp, bị phát hiện đi hẹn hò bậy bạ nên chia tay, chị kia rút môn, anh ta còn mặt dày định ăn ké điểm.”

“Ờ.” Ai đó tỏ ra không mấy hứng thú.

Nam Tường chậc lưỡi hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Giang Hoài Tự, tự nhiên em thấy rất biết ơn vì có anh ở bên.”

“Hử? Nói cụ thể xem nào?” Ai đó ngước mắt.

“Em ghét nhất mấy chuyện yêu tôi tôi yêu anh anh yêu cô ấy cô ấy yêu người khác.” Nam Tường chân thành khen: “Đàn ông chỉ làm chậm bước tiến lấy học bổng của em thôi, may mà anh không làm em phải lo.”

Không trông mong cô nói mấy lời dễ nghe, nhưng lần đầu có người dùng từ “yên tâm” để mô tả anh, Giang Hoài Tự hơi nhướng mày: “Vậy sức hút của anh là khiến người ta… yên tâm?”

Nam Tường nghĩ hồi lâu, nhất quyết không sa vào bẫy, tuôn một tràng khen ngợi: “Không, sức hút của anh là sự chung thủy, si tình, kiên định, dịu dàng dễ thương, có đạo đức có tư duy, khiến em có cảm giác an toàn, có thể yên tâm làm điều mình thích.”

“Ví dụ như? Em thích gì?” Anh hỏi.

“Ví dụ như em thích ăn diện xinh đẹp, thích đạt điểm cao, thích ăn no uống ấm, thích cảm giác mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát và tiến triển tốt.”

“Hết rồi à?” Giang Hoài Tự cố tình hỏi lại.

Nam Tường biết anh muốn nghe gì, lăn từ sofa xuống, bò lại gần anh: “Còn thích anh, thích anh nhất luôn, được chưa?”

Giang Hoài Tự còn đang cầm cọ, không ôm cô được, cô liền chui vào lòng anh, dùng tóc dụi vào cổ.

“Em yêu anh chết mất, yêu yêu yêu anh, anh chính là thanh kiếm sắc bén nhất của em để tiêu diệt đám tra nam.”

“Cái ví dụ của em…” Giang Hoài Tự chịu không nổi, mặt nhăn lại: “Hay là em học lại Ngữ văn từ cấp ba nhé?”

“Ây da nói chung là em rất cảm ơn anh mà, anh có cái sức hút chết tiệt này khiến em mỗi ngày đều yêu anh thêm một chút.”

“Yêu anh thế nào, chứng minh xem.” Giang Hoài Tự giả vờ dửng dưng, mắt nhìn lên tranh vẽ, khóe môi lại khẽ cong, rõ là vui muốn chết mà còn bày đặt bình thản.

Nam Tường ghé sát lại, ‘chụt’ một cái, hôn mạnh lên môi anh rồi lại rời ra.

Hai người mặt đối mặt trừng mắt nhìn nhau trong không khí, Giang Hoài Tự chớp mắt: “Chứng minh xong rồi à?”

“Vậy còn muốn chứng minh thế nào nữa? Bóc trái tim em ra cho anh xem à?” Nam Tường tựa vào lòng anh, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Hay là anh chứng minh trước đi?”

Bút vẽ trong tay Giang Hoài Tự vẫn không ngừng lại, cố ý ngước mắt không nhìn cô, tiếp lời cô một cách lười biếng, chỉ cần anh không thấy ngại thì không ai ngại được.

“Nếu em bóc trái tim anh ra, sẽ thấy trong đó từng lớp từng lớp đều là em. Em khi không trang điểm mà vẫn xinh ngất ngây sáng nay, em khi tức đến bốc khói vì đồng đội như heo nhưng vẫn đáng yêu muốn xỉu, em khi lạnh đến run người mà uống sữa đậu đỏ nóng đỏ cả mũi, em khi đứng trên bục thuyết trình tự tin sáng chói.”

Đến câu cuối cùng anh mới thu lại ánh mắt, đối diện với cô, trong cái nhìn tưởng như hờ hững lại ẩn chứa chút tủi thân: “Và cả em lúc vừa hả giận, đang vui vẻ, cuối cùng cũng có thời gian nhìn anh kỹ hơn một chút này nữa.”

Nam Tường cảm thán, kỹ năng tán tỉnh của ai kia đúng là ngày càng thượng thừa, cô bật cười, ngón tay trượt từ ngực anh lên cổ áo, xoay nhẹ rồi tiện tay cởi một khuy áo, lộ ra xương quai xanh.

“Em không thể bóc tách trái tim anh ra, chỉ có thể bóc từng lớp áo anh thôi.”

“Như vậy cũng lãng mạn mà.” Nam Tường nhắm mắt, hôn lên.

……….

Khi ánh sáng lấp lánh nhẹ nhàng lay động khắp nơi.

Giang Hoài Tự bỗng nổi hứng hỏi: “Em nói nhiều thứ thích thế, có cái gì ghét không?”

“Thứ ghét à…?” Tâm trí Nam Tường đã bay đâu mất, đầu óc choáng váng trả lời theo bản năng: “Em mãi mãi ghét nhất là dưa chuột thối.”

“Cũng may anh thơm.” Ai kia lẩm bẩm.

Chết tiệt, bị chính mình làm cho tê người.

“Đừng có sến quá vậy chứ.” Nam Tường không nhịn được mà bật cười.

“?”

Nam Tường cười: “Người sến, dưa thơm.”

“Em siêu thích luôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện