Gió xuân như lưỡi kéo, màu xanh phảng phất men say, bóng hoa lả lướt, cánh hoa rơi như tuyết bay.

Cảnh đẹp nhất nhân gian không gì qua nổi tháng Tư, lớp băng giá kéo dài mười dặm đã sớm tan chảy thành nước xuân, chỉ chờ một trận mưa thơm ngát.

Sau một tuần mưa xuân liên tiếp, cuối cùng trời cũng hửng nắng. Nhiệt độ đã lên đến hơn hai mươi độ, ánh nắng ấm áp, bầu trời không gợn mây. Hôm nay là ngày đẹp trời thích hợp để ra ngoài dạo chơi.

Lúc này đây, Nam Tường đang nằm ngửa trên đùi Giang Hoài Tự, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt cô. Dưới lưng là thảm cỏ mềm mại vô cùng, hương lá non quyện cùng mùi hoa len lỏi vào cánh mũi, cô hít sâu một hơi, khoan khoái vô cùng.

Ngay khi cô đang hoàn toàn thả lỏng, tận hưởng sự nhàn nhã dễ chịu của đầu xuân thì bỗng bên tai vang lên một giọng nữ trầm hùng, là giọng đọc đầy xúc cảm và nhiệt huyết của Tô Bối Bối: “Xuân đến! Là mùa vạn vật hồi sinh!”

Áo sơ mi rộng rãi bay bay theo gió.

“Xuân đến!”

“Là mùa động vật giao phối ——’!”

Dù đang ở bãi cỏ công viên, là không gian ngoài trời, tuy khá thoáng đãng nhưng cũng không hẳn là vắng người. Hai câu ‘câu từ mạnh mẽ’ này của Tô Bối Bối vẫn khiến không ít người xung quanh phải liếc mắt nhìn.

Nhưng cô ấy chẳng bận tâm chút nào, vẫn tiếp tục vung tay múa chân, nhắm mắt say mê đọc tiếp: “Xuân đến!”

Đang cao hứng ngâm nga thì bị Nam Tường cắt ngang, cô xoa xoa tai: “Bối yêu quý của tớ ơi, sao lần nào cậu cũng đọc đúng mấy câu này vậy, từ mùa đông đọc đến mùa hè, tớ nghe phát chán luôn rồi.”

“Thế mà đã chán rồi à?” Tô Bối Bối cười hì hì ghé sát lại, hạ giọng hỏi nhỏ: “Vậy hôm qua hai người có làm việc nên làm của loài động vật mùa xuân chưa?”

Chưa đợi ai trả lời, Bành Nguyện đã chen vào, giọng còn to hơn ai hết: “Chắc chắn là có rồi! Hai người đó ngày nào cũng làm!”

Nam Tường nghe vậy liền ngẩng phắt lên, trước nhìn Bành Nguyện một cái, rồi nhanh chóng quay lại nhìn Giang Hoài Tự, đồng tử run lên đầy kinh ngạc, ánh mắt như muốn hỏi tội.

Cô không nói gì, nhưng trên mặt lại viết rõ mấy chữ to đùng: Không phải chứ anh trai, cái gì anh cũng nói với cậu ta luôn hả?!

Thấy phản ứng đó, Bành Nguyện khoái chí đến mức suýt nhảy bật khỏi tấm thảm picnic, cười hì hì chỉ tay vào họ, ra dáng kẻ tiểu nhân đắc chí: “Đấy thấy chưa, tớ biết mà! Tớ biết ngay là hai người này không thể nào sống kiểu thanh tu được!”

Nam Tường lúc này mới nhận ra mình bị gài, lặng lẽ ngả người trở lại như không có chuyện gì xảy ra, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Giang Hoài Tự bất lực giơ tay: “Là em tự để lộ đó nhé, anh đâu có nói gì.”

“Còn không phải tại cái danh tiếng ‘hư hỏng’ của anh sao, người ta nói anh đạo đức bại hoại, tiếng xấu lan xa cơ mà.” Nam Tường miệng không chịu thua, vừa lầm bầm trách móc, nhưng vẫn không ngừng tận hưởng sự phục vụ.

Lúc này, Giang Hoài Tự đang cúi đầu tỉ mỉ “điêu khắc” trên móng tay của cô, đến mức cổ mỏi nhừ, vậy mà còn bị đổ oan, suýt nữa anh đã muốn ném đồ bỏ cuộc.

Trên tấm thảm picnic xung quanh họ bày la liệt các dụng cụ làm móng, kim tuyến, đá đính bling bling lấp lánh.

Vài hôm trước Nam Tường đi làm móng mất cả gần triệu mà chẳng ra gì, về nhà cứ kêu ca đòi anh làm cho bằng được.

Mấy chuyện con gái này đúng là như vùng đất mới mẻ với anh, khó quá trời, anh nói chưa từng làm, phải học, phải nghiên cứu. Cô còn cố tình chọc tức.

“Ơ, có bạn trai học mỹ thuật thì được gì đâu, tài hoa đầy mình mà chẳng giúp được gì.”

Xui làm sao, Giang Hoài Tự lại là kiểu rất dễ mắc chiêu khích tướng, nghe vậy là anh ngày đêm cắm đầu nghiên cứu các kiểu nail hoa hòe hoa sói trên mạng suốt hai ngày liền, suýt thì vẽ luôn cả bản thiết kế mười ngón để thể hiện lòng trung thành.

Giờ đây Nam Tường chỉ việc nằm thoải mái trên người anh, nhắm mắt dưỡng thần, giơ tay ra, ngón tay uốn éo tận hưởng.

Dùng người ta thì dùng đến là thuận tay, vậy mà chẳng buông cho người ta lời khen nào, ai mà chịu nổi?

Giang Hoài Tự cầm tay cô, giọng nói len lén mang theo chút gai góc: “Anh là đồ đạo đức bại hoại á? Chuyện này một bàn tay vỗ có kêu không?”

“Không biết ai ngày nào cũng dính trên người anh, gỡ kiểu gì cũng không gỡ xuống được.”

Nam Tường nghe ra được cậu thiếu gia lại bắt đầu giận dỗi rồi, vội ngồi dậy dỗ dành. Một tay cô vẫn còn trong tay anh, tay kia thì xoa đầu anh như đang rua chó con, chớp mắt vô cùng thành khẩn.

“Là em dính lấy anh đó, một phút cũng không rời nổi anh, không thấy anh là nhớ, thấy rồi lại muốn dán lấy anh, không có anh thì em biết làm sao đây!”

Nịnh xong một tràng, cô lại giơ ngón tay xinh xinh ra hiệu cho anh tiếp tục: “Được rồi, làm việc đi nào, người hầu nhỏ của em~”

…Thôi người hầu nhỏ thì người hầu nhỏ vậy.

Lúc này Giang Hoài Tự hoàn toàn hết giận, bị người ta dắt mũi đến mức không còn cách nào.

Anh biết làm gì giờ?

Đành chấp nhận số phận thôi.

Bành Nguyện nhìn Giang Hoài Tự lúc này, thầm nghĩ: Không phải chấp nhận số phận đâu, cậu mừng còn không kịp ấy chứ, cái đuôi của cậu sắp vẫy lên tới trời rồi kìa.

Đây gọi là gì nhỉ?

Cam tâm tình nguyện, ngậm đắng mà thấy ngọt — cô ấy đút cho cậu trái khổ qua, cậu cũng có thể nhai ra vị ngọt.

……….

Lúc đó, sau kỳ thi đại học, cậu ta từng rất khó chịu với bộ dạng sa sút của anh. Nửa đêm kéo cổ áo anh lên, nói nặng lời.

“Cậu yêu cô ấy đến mức như vậy, cô ấy mà có đút cứt cho cậu, cậu cũng phải vừa khóc vừa nuốt rồi bảo là thơm đúng không?”

Khi đó Giang Hoài Tự mấy ngày liền không ăn không ngủ, đầu óc như đơ toàn tập, trong mắt đầy vẻ tự giễu, nhưng lời nói lại chẳng có chút logic.

“Chó mới ăn cứt, cô ấy không cần tớ nữa, đến cứt cũng không đút cho tớ.”

“Cậu thích ăn cứt thì về bảo ba mẹ cậu cho ăn đi, nhà họ nhiều lắm, sản lượng lớn, ăn ba năm cũng chưa hết.”

Cậu ta kéo Giang Hoài Tự tới bàn ăn, xé hai miếng bánh bao nhét vào miệng anh: “Sống được rồi hãy nói chuyện yêu đương.”

Bánh bao khô quá, Giang Hoài Tự nhai mãi không nuốt được, cố gắng nuốt xuống thì mắc ở cổ, nghẹn đến mức mắt đỏ hoe.

Bánh bao nuốt không trôi, nhưng nước mắt thì rơi trước.

Cả thế giới trở nên mờ nhòe, anh nghẹn giọng, lời nói mơ hồ: “Tớ không có tư cách để nói yêu, tớ không xứng.”

……..

Khóc đến kiệt sức, đến tận khuya vẫn lẩm bẩm một mình.

“Sau này nếu cô ấy kết hôn thì đừng nói cho tớ biết được không. Tớ chịu không nổi.”

Bành Nguyện chẳng thèm lấy lệ, buông lời tạt gáo nước lạnh: “Được, đợi đến khi cô ấy đẻ ba đứa con rồi tớ sẽ báo cho cậu.”

Nước mắt của Giang Hoài Tự lại rơi.

“Tại sao không thể là tớ chứ…” Anh hỏi.

“Thì đi mà hỏi cô ấy.”

“Cô ấy không thích tớ.”

“Cô ấy không thích cậu, cậu có chút cốt khí thì đừng thích cô ấy nữa.”

“Tớ không có cốt khí.”

“Vậy thì cứ khóc đi, khóc đến khi cạn nước mắt thì sẽ không khóc nổi nữa.”

“Cho dù khóc cạn nước mắt thì tớ vẫn thích cô ấy.”

Chuyện này xem ra nói mãi không xong, Bành Nguyện đảo mắt một cái: “Được thôi, vậy thì cả đời cậu vì cô ấy mà giữ trinh tiết, sống bằng ký ức của tuổi 18. Theo như sự hiểu biết của tớ về cậu thì chắc chắn cậu làm được.”

“Ừ.” Giang Hoài Tự vừa sụt sịt vừa gật đầu đồng ý.

“Dạ cái đầu cậu á mà ừ!” Bành Nguyện tức đến phát điên.

“Cậu có thể không hạnh phúc, cậu không để tâm. Nhưng cậu muốn đem hết vận may của mình cho cô ấy.”

Giang Hoài Tự ngửa đầu lên nhìn ánh trăng, khẽ lắc cái chuông duyên phận cùng chiếc khuy áo của cô, phát ra tiếng leng keng. Giọng anh lẫn theo tiếng mũi nghẹn ngào, nhưng trong đêm dài dịu dàng như nước lại vô cùng mềm mại: “Chúc cô ấy nhiệt liệt, chúc cô ấy thịnh vượng, chúc cô ấy vượt núi băng sông không biết mệt, chúc cô ấy mỗi năm đều được như ý.”

“Thôi đủ rồi, đừng có làm thơ nữa. Sến chết đi được, đâu có uống rượu mà như say thế.” Bành Nguyện ấn anh vào trong chăn, cuốn chặt như cái bánh tét.

“Yên tâm đi, tớ với Tô Bối Bối sẽ giúp cô ấy nhìn người, chắc chắn sẽ tìm được người giỏi hơn cậu.”

Bành Nguyện vẫn chưa nguôi giận: “Tìm người thích cô ấy hơn cả cậu, yêu đến nỗi cô ấy quên luôn mẹ ruột mình là ai, cả đời này cũng không nhớ nổi cậu.”

Dù nói vậy, nhưng trong lòng cậu ta biết rõ, trên thế gian này sẽ chẳng có ai yêu cô ấy đến mức sống chết như thằng ngốc này nữa.

Giọng Bành Nguyện lạnh nhạt: “Cho tớ sến một lần, cậu chính là trận tuyết lớn của năm 18 tuổi cô ấy, đợi xuân đến rồi, đến dấu vết cậu từng tồn tại cũng sẽ tan biến. Nhìn rõ thực tế đi, trên đời này vốn không có cái gì gọi là vĩnh hằng.”

…………

Giờ thì mùa xuân thực sự đã đến, Bành Nguyện muốn thu hồi câu nói năm xưa—

Được rồi, trên đời này có tồn tại sự vĩnh hằng, tình yêu của bọn họ chính là một minh chứng hiếm hoi.

Phải nói thế nào nhỉ, họ có thể cùng nhau vượt qua cay đắng để có được kết quả viên mãn hôm nay quả thực không dễ.

Một người cam nguyện cho, một người cam lòng chịu, đúng là trời sinh một đôi.

Giang Hoài Tự vẫn đang ngoáy ngoáy cái đuôi, cúi đầu chấm màu vừa điều xong trên cái đĩa thủy tinh nhỏ, chọn một chiếc cọ mảnh nhất, cẩn thận vẽ chi tiết hoa văn trên móng tay Nam Tường, cuối cùng cũng hoàn thành, anh nở một nụ cười đắc ý: “Xem đi, có đúng là hiệu ứng em muốn không?”

Nam Tường ngửa đầu giơ tay lên ngắm nhìn, nền là bầu trời xanh không cùng.

Ngón tay cô thon dài trắng trẻo, dưới ánh sáng có thể thấy mỗi chiếc móng là một họa tiết khác nhau, phong cách như tranh sơn dầu ngập tràn dopamine, nền hồng pha lam phấn như má ửng, phối hợp với những cánh hoa vụn màu vàng nhạt, xanh nhạt, điểm xuyết thêm vài viên đá nhỏ lấp lánh tựa như mùa xuân nảy nở nơi đầu ngón tay.

Nam Tường nhìn đến ngẩn ngơ, vẫy tay nhìn gần rồi lại nhìn xa, trái nhìn phải ngắm, mê mẩn không rời mắt: “Thật sự, đây là bộ móng đẹp nhất đời em luôn á. Đây là một tác phẩm nghệ thuật, em chỉ là tấm toan để anh vẽ thôi.”

Vừa ngắm vừa thao thao bất tuyệt: “Mấy người không biết đâu, lần trước tớ tốn đống tiền, ngồi nguyên buổi chiều mà làm xong chán không muốn nhìn, tức chết!”

Tô Bối Bối đột nhiên xen vào: “Nam Nam, tớ thấy cậu sống càng ngày càng giống một con người rồi đó.”

Ủa tự nhiên chửi người ta?

Nam Tường ngẩng đầu: “Ý cậu là sao?”

“Ý tớ là cảm xúc của cậu bây giờ phong phú hơn nhiều lắm, hồi trước cái gì cậu cũng dửng dưng, bây giờ chắc là thật sự vui vẻ rồi nhỉ?”

Nam Tường còn tưởng cô nàng sắp châm chọc gì, nghe xong liền cười tít mắt, ánh mắt long lanh như ánh nắng sớm mai: “Dĩ nhiên là thật lòng vui rồi, sao có thể không vui được chứ.”

Tô Bối Bối cũng cười theo, vui giùm cho bạn, rồi lại hắng giọng, lại muốn ngâm thơ nữa: “Mùa xuân!”

Nam Tường vội giơ tay ra hiệu ‘stop’, cười trêu Giang Hoài Tự: “Vẫn nên để nhà văn lớn của chúng ta đọc hai câu thơ hợp cảnh đi.”

“Anh không đọc đâu, mắc cỡ chết. Đọc thơ giữa công viên á? Nổi hết da gà rồi.” Giang Hoài Tự nói rồi còn rùng mình một cái, chẳng đứng đắn chút nào.

“Thôi được, anh không đọc, em cũng không nhớ được bài nào, vậy để em đọc hai câu nha, em thật sự nghe không nổi chuyện mấy con vật giao phối nữa rồi.”

Nam Tường lôi điện thoại ra lướt vài cái, hắng giọng: “Tìm được một bài em thích nè, thơ của Bắc Đảo, ‘Thật đấy, đây chính là mùa xuân, trái tim nhảy loạn xạ khuấy đục mây trôi dưới nước.’”

“Hay đó, anh cũng thích bài này.” Giang Hoài Tự gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

“Em biết ngay anh thích mà, anh thích nhất mấy cái như mây, mưa, trời, biển, gió, trăng mấy thứ lãng mạn mà mơ hồ hư ảo đó.”

“Nói đúng phết, em hiểu anh mà.”

Nam Tường cười: “MBTI của anh là gì ấy nhỉ?”

“INFP.” Giang Hoài Tự vừa trả lời vừa lấy cánh hoa vừa rơi trên đầu cô, lại nâng tay cô lên lần nữa, tỉ mỉ chỉnh sửa, lẩm bẩm: “Anh thấy dán thêm cánh hoa này lên móng sẽ sinh động hơn, có cảm giác xuân về tràn đầy sức sống, được không?”

“Nghe anh hết, tiểu hồ điệp.” Nam Tường đưa tay ra, để mặc anh sắp xếp: “Tiện thể kiểm tra anh luôn, MBTI của em gì nào?”

“ISFJ chứ gì.” Giang Hoài Tự trả lời liền không cần nghĩ.

“Hi hi đúng rồi!”

“Tất nhiên, chuyện về em thì chuyện gì anh cũng nhớ chính xác.”

………..

“Thật ngưỡng mộ các cậu, yêu nhau lâu rồi mà vẫn như đang yêu đương thắm thiết. Tớ cũng muốn giai đoạn yêu đương nồng nhiệt lắm chứ, haiz—” Tô Bối Bối than dài như cái bánh đa ỉu, nằm xụi lơ trên bãi cỏ.

“Chứ chúng ta không đang yêu nồng nhiệt sao, ghen cái gì.” Bành Nguyện kéo cô ấy lại.

“Vậy anh nói thử xem MBTI của em là gì?”

“Thôi, tụi mình không chơi mấy cái đó.”

“Chậc, không biết thì nói không biết đi, còn bày đặt kiếm cớ.”

…………..

Phía bên kia, cánh hoa đã được dán lên, Nam Tường lại càng mê mẩn, mắt cong cong, mười ngón tay lung linh dưới ánh nắng: “Đẹp quá trời luôn, em không biết phải khen sao nữa, vốn từ của em quá nghèo nàn, không đủ để biểu đạt sự ngưỡng mộ dành cho anh.”

“Vậy em định cảm ơn anh thế nào?” Giang Hoài Tự nhướng mày, vừa ngầu vừa đáng yêu, khóe miệng cười không ngừng.

Nam Tường suy nghĩ một lát, rồi nghiêng đầu ra hiệu với Tô Bối Bối và Bành Nguyện, hai người kia liền ngoan ngoãn đưa tay bịt mắt lại.

Dưới ánh xuân, Tô Bối Bối không nhịn được hé mắt, lén nhìn qua kẽ tay.

Cô thấy Nam Tường đan tay vào tay Giang Hoài Tự, ngẩng đầu khẽ nhắm mắt, đặt một nụ hôn lên môi anh.

“Em thích anh.” Cô khẽ nói, ánh mắt chan chứa tình yêu không giấu giếm.

“Nói là em yêu anh đi.” Mắt Giang Hoài Tự lấp lánh ý cười, từng chữ từng chữ mấp máy môi.

Khoảnh khắc đó, gió thổi qua tán cây, ánh nắng xuyên qua những cánh hoa lê trắng rơi rụng, là tình yêu rực rỡ của thiếu nữ nhuộm đầy bầu trời.

—”Em yêu anh.”

Gió xuân dài mãi, tình yêu rõ ràng.

Hoa nở đầu xuân, hoa tàn giữa hạ.

Đợi gió đến, đợi anh, và đợi cả một mùa hè bất tận sắp tới.

Tác giả có lời muốn nói:

Bành Nguyện: “Tự Tự, cậu nói thật đi, lúc đó tớ bảo cậu ra mở cửa cho cô ấy, nếu cậu không mở… có phải sẽ hối hận cả đời không?”

Cuối cùng thì sau một thời gian dài cập nhật đứt đoạn, câu chuyện cũng đã đi đến hồi kết rồi, tạm thời cứ viết đến đây nhé!

Rất vui và cũng rất biết ơn vì trong suốt quá trình này đã gặp được không ít độc giả đáng yêu. Mỗi lần nghĩ đến, tôi lại cảm thấy à, có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc kể một câu chuyện. Chúng ta gặp nhau vì câu chuyện, cùng nhau chứng kiến sự trưởng thành của Nam Nam và Tự Tự, rồi cũng nhờ câu chuyện mà trở thành những người bạn vừa gần gũi lại vừa xa xôi của nhau, điều đó với tôi là một chuyện vừa hạnh phúc vừa kỳ diệu.

Có bạn bảo muốn xem họ kết hôn, nhưng với tốc độ phát triển hiện tại chắc phải viết thêm mấy trăm ngàn chữ nữa mới đến được bốn năm sau mất haha.

Tôi không muốn câu chuyện nhảy vọt quá nhanh, mà cũng chưa muốn nói lời tạm biệt, vậy nên có thể sau này vào các dịp lễ tết hay sinh nhật sẽ sắp xếp viết thêm vài ngoại truyện nho nhỏ nhé! Trong dòng thời gian song song, Nam Nam và Tự Tự sẽ mãi mãi hạnh phúc, cũng chúc cho chúng ta ngoài đời thực luôn vui vẻ và hạnh phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện