"Vậy ngươi là phân thân của Văn Lan đúng không?"

"?"

Đúng cái đầu ngươi á.

Ninh Vi nhìn Trạc Uyên như nhìn thằng đần, có thể suy ra kết luận này chứng tỏ trí tưởng tượng của y rất phong phú.

Các trưởng lão và đệ tử thân truyền Vân Thần Tông không hiểu thao tác của Trạc Uyên, Phạm Dục càng mù tịt.

"...Ánh mắt ngươi như thế là đang chửi ta đúng không?"

Trạc Uyên và Ninh Vi đối mặt, hơi nhíu mày.

"Tôn thượng anh minh."

Ninh Vi mỉm cười với y, quay người ngự kiếm bay thẳng về Thần cung.

Thái độ của ai đó với Ma Tôn ngày càng tệ, ngang ngược đến không thể ngang ngược hơn.

Trạc Uyên nhìn Ninh Vi rời đi, chỉ hỏi:

"Nàng có ý gì?"

Phạm Dục thành thật:

"Nàng khinh bỉ ngài."

Trạc Uyên quay đầu trừng mắt với thuộc hạ nhà mình: Ta chỉ hỏi vậy thôi, ai mượn ngươi trả lời? Phạm Dục cúi đầu, lùi về sau để lẩn tránh.

Dù Ninh Vi không phủ nhận cũng không thừa nhận, nhưng nhìn vẻ khinh miệt kia của nàng là hiểu, có lẽ y đoán sai rồi.

Trạc Uyên chống cằm trầm tư, không nghĩ ra khả năng nào khác.

Có lẽ Ma Tôn đại nhân cần một chút phổ cập kiến thức về Tứ Đại Kiếm Tiên.

"Tôn thượng, chúng ta có về Ma giới không?"

Phạm Dục hỏi thử để thăm dò.

Họ đã ở Vân Thần Tông mấy ngày rồi.

Trạc Uyên nói:

"Không muốn về lắm."

Ma giới có một đám lão già ngày ngày giám sát y, suốt ngày thúc y noi theo tấm gương hai đời Ma Tôn trước, sớm ngày vực dậy sĩ khí ma tộc, tấn công tu chân giới.

Đánh đánh đánh, ăn chỉ biết đánh.

Một lũ hiếu chiến.

Những thuộc hạ y mang ra ngoài lần này, đều là đàn em ma tu ở Vân Hà Trấn lúc trước.

Ngay cả phó tướng y cũng không mang, chính là để tiện ra vào Vân Thần Tông và tiên môn.

Nếu để các trưởng lão ma tộc biết y ở nhân giới sống thoải mái thế này, chắc chắn giận dữ mắng y bất tài vô dụng.

Ma, phải ra dáng ma!

Trạc Uyên: →_→

"Vậy tôn thượng định khi nào đi?"

Diệp Quan Tiêu đột nhiên hỏi.

Trạc Uyên hơi ngẩn ra trong một chớp mắt, ngồi thẳng dậy nhìn nàng.

"Sớm thôi, sau đây còn phải đến Lăng Tiên Tông và tiên môn một chuyến."

Mộ Dung Ảnh tò mò:

"Sao lại có chuyện dính dáng đến Lăng Tiên Tông?"

Trạc Uyên nói:

"Chỉ đến tông các ngươi sẽ dễ bị người ta đàm tiếu, đến Lăng Tiên Tông vài vòng là để đánh lạc hướng dư luận, dù sao lần trước ở Vân Hà Trấn, Nam Cung Vân Vân cũng có mặt."

Thủ đoạn cao, tâm thật bẩn.

Có lẽ vì đã kết thù lúc đàm phán, hành vi này của y hơi giống trả thù Nam Cung Vân Vân.

......

Thần cung.

Khi Ninh Vi trở về, Ninh Vân Phồn đang bàn chuyện với Trần Thu Trì.

Hai người thấy Ninh Vi tới cũng không tránh, gật đầu làm như chào hỏi rồi tiếp tục nói.

"Đêm qua ta vừa bói được một quẻ hung, địa hỏa liền xuất hiện, chỉ e chuyến này đi Linh Sơn dữ nhiều lành ít.

"Dập xong địa hỏa, đại hội Linh Sơn sẽ bắt đầu, lần này người đến Linh Sơn chỉ nhiều không ít, không kể tông phái nhỏ, đệ tử ngũ đại tiên môn có lẽ đều sẽ tới sớm hơn dự kiến."

"Lần này Linh Sơn hẳn là sẽ mời Tô lão, với sự cuồng nhiệt của bà ta với Ánh Vi Kiếm Tiên, chẳng phải sẽ nhận ra Ninh Vi?"

Ninh Vi vừa định đi thẳng vào phòng, nghe câu này liền quay lại.

"Ai? Còn ai sống sót?"

Thật là một cách hỏi sắc bén.

Ninh Vân Phồn nói:

"Tô Phiến Ngọc, lão tổ của Vọng Trần Tông, không biết con còn nhớ không?"

Ninh Vi kinh ngạc:

"Bả còn sống tới giờ?"

"Tổ tông sư điệt ơi, ngài nói vậy nghe có ổn không?"

Trần Thu Trì ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

Không phải Ninh Vi phóng đại, Tô Phiến Ngọc so với bọn Phong Thanh Ngưng và Nguyệt Vô Huyền, quả thật hơi không bình thường.

Người này thiên phú rất tốt, không khác Giang Tranh Lưu là bao.

Nhưng hồi nhỏ bị thương ở đầu óc, tinh thần có vấn đề.

Nửa ngơ nửa dại, điên điên thế nào ấy.

Chưa biết chừng lúc nào đó sẽ tự đâm mình một dao.

Nhưng người này lại có chút quan hệ với Ninh Thanh Dã, mối quan hệ một chiều nhưng khá sâu.

Tô Phiến Ngọc tin thần, và thần mà bà ta sùng bái là Ánh Vi Kiếm Tiên.

Thậm chí việc Vọng Trần Tông thích nhét đệ tử vào Vân Thần Tông, cũng là mưu kế của bà ta.

"Người quen của con hơi nhiều nhỉ."

Ninh Vi xoa cằm suy nghĩ nghiêm túc.

"Làm gì đến nỗi, chỉ còn năm người này sống sót thôi."

A Đài truyền âm trong linh hải nàng:

"Nếu ngươi chê nhiều thì có thể tự tay giải quyết hai người."

Ninh Vi: "?"

Vậy thì năng lực hành động quá tuyệt.

"Vi Vi, có một việc ta phải nói trước với con."

Ninh Vân Phồn ho một tiếng, nghiêm túc nói.

"Chuyện gì ạ?"

Ninh Vi lắng nghe.

"Đại hội Linh Sơn lần này không chỉ Tô lão sẽ tới, Giang lão cũng đi, ngoài ra Kiếm Tiên lão tổ có thể sẽ đích thân đến gặp con, còn Nguyệt đàn chủ sẽ đến cầu nguyện cho tu chân giới khi đại hội Linh Sơn khai mạc."

Nhìn xa là anh tài tụ hội, nhìn gần là người quen tụ tập.

Ninh Vi xị mặt, không thấy chút vui nào.

Những người này tụ tập lại để đánh mạt chược à?

Năm xưa nàng tại đại hội Linh Sơn một mình một kiếm, nay trở lại vẫn là thí sinh, người quen cũ đã lên ngồi ghế giám khảo hết rồi.

"Giải quyết địa hỏa trước đi, đại hội này có tổ chức được hay không còn chưa biết đâu."

Ninh Vi gắng điều chỉnh tâm trạng, bước vào phòng.

Trần Thu Trì bỗng thấy hơi hồi hộp, không biết bị chỗ nào trong lời nói của nàng chọc trúng.

Hắn hoang mang một lúc, nhớ tới quẻ hung kia.

......

Sau khi rời Vân Thần Tông, nói là làm, Trạc Uyên dẫn vài đàn em ma tu đến Lăng Tiên Tông.

Cách "thăm viếng" như cướp vào nhà này khiến Nam Cung Vân Vân sợ hãi, bọn họ không thả lỏng được như Vân Thần Tông, ai nấy đều rút binh khí, cảnh giác cao độ.

Chỉ có Phạm Dục là được ba đệ tử thân truyền kia ưu ái.

Tiểu Dục Dục tuy phải làm trâu ngựa trong công việc, nhưng nhân duyên không tệ.

Bỏ qua chuyện gã từng bị đánh.

Sau khi ma tộc càn quét Lăng Tiên Tông, Sở Anh, Yến Nghiêu nhận lời mời của tiên môn lên đường đến Linh Sơn.

Diệp Quan Tiêu và Trần Thu Trì cùng bọn họ tới Linh Sơn, nhưng tới đó còn có sự vụ tiên môn cần làm, chắc chắn không thể quan tâm đến đệ tử.

May mà Diệp Quan Tiêu có mắt nhìn xa trông rộng, gọi Ninh Vi - vị kiếm tiên tinh thể có thể tùy chỉnh độ mạnh yếu này đi cùng.

Nghe Ninh Vân Phồn nói xong, để đề phòng sự cố bất ngờ, Ninh Vi quyết định đội mũ rộng vành.

Sở Anh hiểu ý cũng đội mũ lên đường, bọc hậu cho sư tỷ.

Yến Nghiêu không phối hợp hai nàng, xem ra không định gia nhập tổ chức này.

Hắn cố ý nhìn phản ứng của hai người, nhưng Ninh Vi và Sở Anh chỉ cười nói, không mấy bận tâm, Yến Nghiêu cứ thế nhìn chằm chằm bọn họ.

"..."

"Ây da, Yến sư huynh đừng mè nheo nữa, mau đội biểu tượng của tổ chức vào đi!"

Sở Anh nhìn thấu bụng dạ hắn, chê hắn lắm sẹo.

Yến Nghiêu nhất quyết không nhận:

"Ai mè nheo?"

Ninh Vi gật đầu:

"Ừ ừ ừ, ngươi không cố ý thu hút sự chú ý của bọn ta."

Yến Nghiêu: "..."

Có thể chừa cho hắn chút mặt mũi không?

Dưới ánh mắt thẳng thắn của sư tỷ sư muội, Yến Nghiêu quay đầu bỏ đi, giận dỗi suốt dọc đường không đội mũ rộng vành.

Mãi đến khi tới Linh Sơn, tu sĩ đông dần.

Hắn lặng lẽ lấy từ nhẫn trữ linh một chiếc mũ rộng vành đã chuẩn bị sẵn ra, đội lên đầu.

Trần Thu Trì thì thầm với Diệp Quan Tiêu:

"Ta suýt tưởng nó nghèo không mua nổi, còn định đến chân núi mua cho nó một chiếc."

Diệp Quan Tiêu có chút lo ngại:

"Chỉ có đệ tử chúng ta đội mũ sẽ không gây chú ý sao?"

Đúng lúc ấy, nàng thấy vài đội ngũ trên Linh Sơn.

Lăng Tiên Tông, Huyễn Nguyệt Tông, Dược Tiên Cốc.

Tất cả đều đội mũ rộng vành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện