Đây là thời đại hoàng kim của mũ rộng vành hay gì? Cả một biển tu sĩ đội mũ, Diệp Quan Tiêu phải nhận diện tông môn thông qua các trưởng lão.

Huyễn Nguyệt Tông và Dược Tiên Cốc còn bỏ luôn thiết kế mũ đặc trưng có dấu hiệu của tông môn.

Bỗng nhiên họ thấy mũ rộng vành thuần túy có vẻ tốt hơn, người ngoài sẽ không phân biệt được đệ tử nhà mình là ai.

Làm chuyện xấu xong, cứ thoải mái mượn danh nghĩa đồng môn, không sợ lộ.

Linh Sơn chót vót hiểm trở, mây giăng mịt mùng.

Ngọn núi này quanh năm tuyết phủ, duy hôm nay địa hỏa bùng lên khắp nơi.

Các môn phái dưới sự tổ chức của ngũ đại tiên môn, lần lượt đứng ở khu vực an toàn.

Ninh Vi nhẹ nhàng đáp xuống một tảng đá, dù có khăn che mặt nhưng đệ tử thân truyền Vân Thần Tông xưa nay mỗi người một phong cách, rất dễ nhận ra.

Nàng huýt sáo một tiếng trầm bổng với đám đệ tử thân truyền.

"Ninh tỷ tỷ…"

"Giáo chủ!!"

Cách gọi trước có thể chấp nhận được, cách gọi sau thì… các ngươi hô lên xong tự nghe có thấy hợp lý không?

Sở Anh và Yến Nghiêu đi tới, đồng loạt đặt tay lên vai Ninh Vi, nhại lại:

"Ninh tỷ tỷ…"

"Giáo chủ?"

"A a a a…”

Ninh Vi không chịu nổi, nổi hết da gà.

Hai người nhếch miệng cười ma mãnh, nhưng bọn họ vui mừng hơi sớm.

"Kính chào hai vị phó giáo chủ!"

Sở Anh & Yến Nghiêu: "..."

Thực ra không cần chào lắm đâu.

Ninh Vi khẽ ho một tiếng, nhìn đám tu sĩ tiến lại gần mình, lần lượt vén khăn che mặt lên liếc thử.

Ồ, đây là Lâm Dao này.

A, đây là Liễu Thích này.

Ừm, đây là Tống Minh Chúc.

Những người này ngoài trang phục hơi khác ra thì trông y hệt nhau, lật khăn che mặt không khác gì xé túi mù.

Kỳ Tư Dương rất hứng thú hỏi:

"Ninh tỷ, sao bọn họ gọi ngươi là giáo chủ vậy?"

Diệp Vũ Ninh vén khăn che mặt cười nói:

"Ba tông môn bọn ta đã hợp nhất thành giáo hội Tối Thượng, các ngươi muốn gia nhập không?"

Tiêu Doãn Phong thận trọng dò hỏi:

"Giáo hội này có hợp quy hợp pháp không? Đã được tổng đà tiên môn công nhận chưa?"

Ninh Vi cười gượng hai tiếng:

"Đợi khi nào các ngươi nhậm chức, lúc ấy ta sẽ có giấy phép kinh doanh."

Năng lực không có, được cái người quen rất nhiều.

Người đội mũ hà tất làm khó người đội mũ?

Dù là ai thăng chức cũng phải cho giáo chủ một chút thể diện.

"Gia nhập giáo hội có điều kiện gì không?"

Lâm Dao vén một góc của khăn che mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi.

Sở Anh bịa chuyện:

"Đánh bại Yến phó giáo chủ của bọn ta là được!"

Yến Nghiêu trợn mắt nhìn nàng không thể tin nổi, ánh mắt đầy oán hận, nhưng không quá để ý.

Dù sao nếu một chọi một thì người thắng được hắn rất ít, ít đến mức chỉ có mình Ninh Vi.

Nhưng điều kiện tiên quyết là một chọi một.

Lâm Dao giơ ô nhắm thẳng vào Yến Nghiêu, Kỳ Tư Dương liếc mắt, giả vờ lơ đễnh triệu hồi mấy tấm phù lục cao cấp.

Tiêu Doãn Phong vừa định vác Tử Hoa Cầm ra đập, nghĩ lại thấy ở đây đông người quá, hắn vẫn nên ngoan ngoãn gảy đàn thì hơn.

"..."

Yến Nghiêu: ... Các ngươi định đánh hội đồng à?

Ninh giáo chủ và các giáo đồ còn lại lùi ra xem trận chiến rất thú vị này.

Tiếng đàn của Tiêu Doãn Phong du dương êm tai, Tống Minh Chúc như lại gặp được tri âm, lấy sáo ra hòa tấu.

Hắn đem tất cả hiệu quả tăng sức mạnh của sáo linh nhà mình cho Kỳ Tư Dương.

Không vì gì khác, sức tấn công cao.

Yến Nghiêu: Đờ mờ.

Bọn họ đánh nhau quá khí thế, Liễu Thích nổi hứng, len lén lấy phi tiêu độc mới chế ra thử nghiệm, bị Dương Khinh Tuyết ngăn lại kịp thời.

Ninh Vi bình luận:

"Dương đạo hữu vẫn quá có đạo đức."

Nếu là ba đứa Vân Thần Tông còn chưa có mặt kia, giờ hẳn đã xông lên bổ đao rồi.

Yến Nghiêu dù mạnh cũng không chống nổi ba thân truyền Lăng Tiên Tông đánh hội đồng, dần rơi vào thế bại, đầu óc hắn bắt đầu quay cuồng.

Đúng lúc này, đệ tử thân truyền của Vọng Trần Tông cuối cùng cũng tới.

Yến Nghiêu hơi nhướng mày, chơi trò họa thủy đông dẫn.

Rất đột ngột.

Đệ tử Vọng Trần Tông vừa tới nơi đã bị một đám tu sĩ mũ rộng vành tấn công.

Lá chắn sương tuyết mở ra, đỡ đòn hỏa phù của Kỳ Tư Dương.

Một tấm thổ phù độn địa, khiên huyền giáp chặn đứng linh lực từ dù linh của Lâm Dao.

Ninh Vi chứng kiến hết thảy, hơi kinh ngạc.

Nàng còn tưởng là hai huynh đệ kiếm tu ngày xưa, không ngờ lần này lại đổi thành hai người có bản lĩnh.

"Phùng Tình, Chu Độ."

Sở Anh nhỏ giọng giới thiệu.

Ninh Vi gật đầu, mỉm cười.

Yến Nghiêu thoát thân quay lại hàng ngũ mũ rộng vành, đứng cạnh Ninh Vi, sau đó liếc nàng và Sở Anh đầy bực bội.

"Ninh tỷ tỷ, thế này xem như bọn ta đủ điều kiện gia nhập rồi chứ?"

Lâm Dao hỏi, nàng cảm thấy thời điểm này nàng phải hòa nhập tổ chức, cùng làm màu giả ngầu.

"Được rồi."

Ninh Vi cười.

Lâm Dao vui mừng, che mặt gia nhập đội hình.

Dưới góc nhìn của đệ tử Vọng Trần Tông thì:

Trên Linh Sơn xuất hiện một đám người bí ẩn đội mũ rộng vành, vô duyên vô cớ tấn công họ, sau khi thủ lĩnh và tay sai bàn bạc với nhau xong, tất cả đồng loạt nhìn sang phía bọn họ.

"Chúng ta có đến nhầm địa điểm không?"

Chu Độ ngơ ngác nhìn quanh, có vẻ không chắc lắm.

Phùng Tình lắc đầu, lạnh lùng nói:

"Dù linh vừa rồi, hình như là Lâm Dao của Lăng Tiên Tông."

Chu Độ lập tức khẳng định:

"Lâm Dao gia nhập tà giáo rồi!"

Phùng Tình rất lý trí:

"Không đến nỗi, vừa rồi còn có kiếm khí, đệ tử thân truyền Vân Thần Tông cũng ở đây."

Chu Độ khẳng định gấp đôi:

"Vân Thần Tông cũng gia nhập tà giáo rồi!"

Phùng Tình rất nhẫn nhịn:

"Còn có tiếng sáo trúc và mùi thuốc, Huyễn Nguyệt Tông và Dược Tiên Cốc cũng ở đây."

Chu Độ khẳng định gấp ba:

"Bọn họ đều gia nhập tà giáo rồi!"

Phùng Tình không nhịn nổi nữa:

"Ngươi rốt cuộc đang khẳng định cái gì vậy?!"

Trừ lão tổ Tô Phiến Ngọc và chưởng môn Chử Thanh Tùng, Phùng Tình có tiếng nói nhất, Chu Độ lập tức rụt cổ không dám kêu nữa.

Thật ra có hay không một khả năng, rằng thằng ngốc này chó ngáp phải ruồi đoán trúng phóc không?

"Các đạo hữu Vọng Trần Tông, xin chào…"

Người của tổ chức mũ rộng vành gửi lời mời trò chuyện.

Phùng Tình và Chu Độ giật mình, cùng nhìn sang.

Chỉ thấy một nữ thủ lĩnh bước ra từ tổ chức thần bí này, tay cầm thanh linh kiếm màu xanh biếc, xoay hai chiêu rất có tính uy hiếp, tay trái vuốt nhẹ lưỡi kiếm.

"Có hứng gia nhập giáo hội Tối Thượng của bọn ta không?"

"...?"

......

Đỉnh Linh Sơn.

Trưởng lão ngũ đại tiên môn tụ tập, tổng đà tiên môn cũng cử Quý Thư Vũ tới trao đổi với bọn họ.

Ngoài ra, Giang Tranh Lưu và Tô Phiến Ngọc đã tới trước thời hạn.

Mười mấy vị trưởng lão trước uy áp của hai vị lão tổ, không dám tùy tiện đưa ra ý kiến về địa hỏa.

"Linh Sơn xuất hiện địa hỏa, đây là điềm xấu, tu chân giới sắp có đại sự."

Giữa các trưởng lão đột nhiên vang lên một giọng nói.

Ngươi bảo điềm xấu thì là điềm xấu à, ngươi là ai mà dám đánh giá?

Mọi người nhìn lại, sắc mặt lập tức thay đổi.

À, là trưởng lão Trần Thu Trì, vậy thì không sao.

"Đây nào phải điềm xấu, là điềm lành..."

Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tô Phiến Ngọc nở nụ cười, ngước nhìn trời xanh đầy khát vọng.

"Vừa rồi ta cảm nhận được kiếm khí của Ánh Vi Kiếm Tiên…"

Giang Tranh Lưu:

"Làm sao ngươi cảm nhận được cả thượng giới?"

"Đúng, đúng... Ánh Vi Kiếm Tiên là thần tiên, nàng ở tiên giới rất tốt, nàng sẽ phù hộ tu chân giới."

Tô Phiến Ngọc điên điên khùng khùng, ánh mắt đầy si mê.

"Ánh Vi Kiếm Tiên không thể rời tiên giới, nàng là thần tiên mà… là thần tiên…"

Không trách Ninh Vi tránh mặt bọn họ, đây căn bản đâu phải người bình thường.

Trần Thu Trì rùng mình, cảm giác bất an ấy lại trỗi dậy.

Hắn ngừng một chút.

Không lẽ nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện