Địa hỏa Linh Sơn có thể xem như một chiến dịch tập thể đẩy lùi tai ách.
Sau khi các trưởng lão tiên môn bàn bạc phương án cụ thể, bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh xuống các tu sĩ.
Vì những trưởng lão này đều là nhân vật khá có quyền uy, nên người truyền tin là Quý Thư Vũ - thuộc hạ dưới trướng Yến Bình Minh.
Đàn em mà, công dụng chính là thế đó.
Sau khi giải tán những người không liên quan quanh Linh Sơn, hắn lần lượt truyền đạt ý của Giang Tranh Lưu tới tu sĩ các nhà, hết sức tận tâm tận trách.
Khi Quý Thư Vũ tìm thấy đệ tử thân truyền ngũ đại tiên môn, người của bốn tông môn đội mũ rộng vành đang truy đuổi đệ tử thân truyền của Vọng Trần Tông, hòng đồng hóa bọn họ.
Thủ phạm chính ngồi trên mỏm đá, bên cạnh có một người che ô, một người dâng linh quả, còn hai người hợp tấu thổi sáo gảy đàn.
Sống quá sung sướng.
Trông không khác gì một đại vương thổ phỉ.
Quý Thư Vũ không hiểu tình hình, nhưng mắt hắn không mù, trực tiếp tới tìm Ninh Vi.
"Ừm... Ngài là?"
"Hửm?"
Ninh Vi liếc nhìn hắn, nhớ ra đây là tu sĩ trấn thủ tiên môn, bèn thận trọng hỏi:
"Quý đạo hữu có việc tìm ta ư? Chuyện tốt hay xấu?"
Nàng phải hỏi trước để tùy cơ ứng biến.
Quý Thư Vũ suy nghĩ:
"Không được tốt lắm."
Ninh Vi:
"Xin chào, ta là Nhiếp Tuyền."
Quý Thư Vũ lại cân nhắc:
"Nhưng cũng không quá xấu."
Ninh Vi:
"Vậy ta là Ninh Vi."
"...?" Quý Thư Vũ ngây người, trong cặp mắt mở to lộ ra vẻ đơn thuần.
Lần đầu thấy có kẻ lừa người mà trắng trợn thế.
Quá tuyệt, diễn cũng không thèm diễn.
Quý Thư Vũ nhíu mày:
"Rốt cuộc ngài là ai?"
Ninh Vi do dự:
"Nếu ngươi vẫn muốn hỏi, ta cũng có thể là Sở Anh."
Quý Thư Vũ: "..."
Ánh mắt tứ đại hộ pháp đều sáng rực lên, đổ dồn vào Ninh Vi.
Giáo chủ ngươi một người đóng ba vai à? Đám người đội mũ rộng vành cách đó không xa vẫn cãi nhau ầm ĩ, tiếng cười đùa và tiếng chửi bới không ngớt, ngược lại sự im lặng của Quý Thư Vũ có vẻ hơi chói tai.
Quý Thư Vũ vận dụng hết não bộ, không muốn phí lời:
"Vị đạo hữu Vân Thần Tông này, ta tới thay Giang lão truyền lời, mong ngươi nghiêm túc tiếp nhận và thông báo cho các đệ tử thân truyền khác."
Ninh Vi gật đầu, ra hiệu mời nói.
Quý Thư Vũ nói:
"Địa hỏa đột phát, hôm nay nhiều tông môn vừa tới không vội hành động ngay, Giang lão và Tô lão sẽ điều tra tình hình địa hỏa trước, sau đó phân công cụ thể."
Điều tra ở đây không phải đi một vòng Linh Sơn nhìn lướt qua là xong.
Mà là Giang Tranh Lưu và Tô Phiến Ngọc sẽ căn cứ vào xu thế của địa hỏa và mức độ thiêu đốt để phân chia Linh Sơn thành các khu vực, giao cho tu sĩ trình độ khác nhau, xử lý từng phần.
Ninh Vi hiểu ý hắn.
Nàng đứng dậy khỏi mỏm đá, tiến tới đám lửa gần mình nhất.
Loại lửa này chỉ bám trên mặt đất Linh Sơn, khi yếu thì chỉ cháy âm ỉ, khi mạnh có thể bốc cao chín thước.
Ninh Vi cúi người nhìn ngọn lửa kia, thò tay vào trong.
Quý Thư Vũ hốt hoảng:
"Cẩn thận!"
Nhưng bàn tay Ninh Vi thò vào hoàn toàn vô sự, cũng không tỏ ra đau đớn, dường như vô tình vô dục, vô tri vô giác.
Giọng nàng trầm xuống:
“Linh Sơn có hai hạch tâm, trước đây luôn là băng hạch ở trên, hiện giờ địa hỏa lan rộng chứng tỏ hỏa hạch đang chiếm ưu thế."
"Muốn dập địa hỏa, chỉ có thể làm suy yếu lực lượng của hỏa hạch để hai hạch tâm trở về cân bằng."
Dù sao nàng cũng từng làm tiên, đương nhiên hiểu rất rõ quy luật của vạn vật.
Ninh Vi cảm nhận xong độ mạnh của địa hỏa, đứng lên xem bàn tay không chút tổn hại của mình.
"Nhiệt độ khá cao, may không cháy đến quần áo ta."
Đây chính là sự điềm tĩnh của người tinh thể, nàng còn quan tâm vải vóc hơn.
"Ninh đạo hữu nghe lý luận này ở đâu vậy, ta chưa từng thấy ghi chép này trong sách cổ."
Tiêu Doãn Phong nghi hoặc.
"Chuyện đó không quan trọng."
Ninh Vi cắt ngang, giải thích tiếp nữa thì sẽ rắc rối hơn.
Nàng nhìn Quý Thư Vũ đang ngơ ngác chẳng hiểu ra sao:
"Ngươi về báo cáo đi, hay muốn ở lại gia nhập giáo hội Tối Thượng của bọn ta?"
Quý Thư Vũ khựng lại, liếc nhìn đám người đội mũ rộng vành điên cuồng kia.
Hắn tự thấy mình không có cái phúc ấy, lặng lẽ chắp tay cáo lui.
"Biết khó mà lui thôi, dù sao giáo hội chúng ta cũng có tiêu chuẩn gia nhập mà."
Tống Minh Chúc mỉm cười, thổi một khúc đường lên núi cheo leo, mười tám ngã rẽ.
Khó nghe đến độ ba hộ pháp còn lại phải bịt tai nhăn mặt.
Tiêu Doãn Phong không nhịn được vác đàn phang vào trán hắn, Tống Minh Chúc mới miễn cưỡng bỏ sáo xuống.
"Các ngươi thật không biết thưởng thức nghệ thuật!"
Ninh Vi ngồi trở lại mỏm đá, nhận linh quả từ Dương Khinh Tuyết, tiếp tục trầm tư suy nghĩ về chuyện song hạch tâm của Linh Sơn.
Nàng đột nhiên hỏi:
"Trong đệ tử thân truyền, có ai có băng linh căn tương đương Sở Anh và Kỳ Tư Dương không?"
Dương Khinh Tuyết nói:
"Cái tên vác đàn kia kìa."
Lâm Dao suy nghĩ:
"Phùng Tình của Vọng Trần Tông cũng vậy."
Ninh Vi nhướng mày, khóe môi cong lên, vẻ toan tính khôn khéo ẩn giấu sau lớp khăn che mặt.
......
Đêm khuya.
Trước đó, những người không liên quan trên Linh Sơn đã được giải tán.
Dù là trưởng lão hay đệ tử các môn phái, đều phải rút lui ra ngoài Linh Sơn, nhường sân khấu cho các lão tổ hành động.
Giang Tranh Lưu và Tô Phiến Ngọc đi tuần khắp tòa Linh Sơn, chỉ có Quý Thư Vũ đi theo phụ trách ghi chép.
Hai người này không thể nói là không hề ăn ý, chỉ có thể nói là bát tự không hợp.
Một người nhất quyết đi hướng đông, một người nhất quyết đi hướng tây.
Giằng co mãi không ra kết luận bèn cùng nhìn về phía Quý Thư Vũ.
Giống như đang hỏi, bọn ta ly hôn rồi, con định theo cha hay theo mẹ?
"Hay hai vị lão tổ chia nhau hành động, ta ở đây đợi hai vị trở về?"
Quý Thư Vũ mồ hôi đầm đìa, không dám đắc tội ai.
Tô Phiến Ngọc hừ một tiếng, cười khẩy:
"Ngày xưa ngươi không thắng nổi Ánh Vi Kiếm Tiên, hôm nay ngươi cũng không bằng ta, lát nữa điều tra xong rồi ngươi sẽ thấy ta đúng!"
Tô Phiến Ngọc quay đi, Giang Tranh Lưu chỉ cảm thấy bà ta điên quá điên.
"Đồ điên, mười câu thì chín câu không rời Ninh Thanh Dã, nàng là mẹ ngươi à mà ngươi yêu thế?!"
Giang Tranh Lưu mãi không hiểu nổi Tô Phiến Ngọc, lúc nào cũng chỉ muốn cho bà ta một đấm.
Phong Thanh Ngưng, Tô Phiến Ngọc, còn có tên Nguyệt Vô Huyền kia nữa!
Đều bị phụ nữ mê hoặc!
Quý Thư Vũ chứng kiến hai lão tổ cãi nhau, bỗng tò mò ba ngàn năm qua họ sống thế nào, thật sự có thể chịu đựng nhau tới giờ?
Đáp án là, không thể.
Những lão tổ này ân oán chồng chất, gặp mặt là loạn như chuồng heo.
Như Phong Thanh Ngưng vì Trường Dạ Tinh Đàn tính ra thiên mệnh của Ninh Thanh Dã, ảnh hưởng đến hướng đi của cuộc đời mấy người họ mà thường xuyên đánh Nguyệt Vô Huyền ra khỏi Thiên Thu Các.
Giang Tranh Lưu và Tô Phiến Ngọc thì vì có quan niệm khác nhau về Ninh Thanh Dã mà thường xuyên xảy ra tranh chấp.
Hơn nữa, điều này cũng không có nghĩa bọn họ không cãi nhau với Phong Thanh Ngưng.
Hai canh giờ sau.
Quý Thư Vũ thấy hai lão tổ từ hai hướng trở về, không nghĩ ra cách hòa giải, đành liếc trái rồi lại liếc phải.
Liếc một lúc, mắt Quý Thư Vũ bắt đầu giật.
"Ta nghi ngờ Linh Sơn này có hỏa hạch..."
Giang Tranh Lưu trầm ngâm.
"Nói bậy gì thế? Địa hỏa chỉ là tai nạn, Linh Sơn quanh năm tuyết phủ, rõ ràng có băng hạch! Ta cảm nhận được, trong hạch tâm thân núi vẫn còn hàn băng!"
Tô Phiến Ngọc đi tới, chỉ trỏ.
Giang Tranh Lưu cực kỳ không phục:
"Ngươi có thể nói ra quan điểm của ngươi, nhưng đừng nghi ngờ năng lực của ta được không? Hỏa hạch với băng hạch ta vẫn còn phân biệt được!"
Hai người lại tranh luận.
Nhưng lần này Quý Thư Vũ không bối rối, hắn thử giơ tay phát biểu ý kiến:
"Các tiền bối, có khả năng nào Linh Sơn là song hạch tâm không ạ?"
"Ngươi nói cái gì?!"
Giang Tranh Lưu và Tô Phiến Ngọc đồng thanh.
Quý Thư Vũ hơi sợ, thành thật khai báo:
"Hôm nay ta nghe một nữ tu nói."
Giang Tranh Lưu hỏi:
"Nữ tu đó là ai?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương