Bữa tối chủ yếu vẫn là các món cá, cá nướng, cá hầm, gỏi cá,…thêm chút thịt với vài miếng bánh gạo và không có rượu, đây là quy định của Đoàn trưởng, nhiều người phàn nàn nhưng lão rất kiên quyết, lão nói:
- Về đại lục sẽ được uống một bữa thoải mái, còn bây giờ tuyệt đối không, trái lệnh thì làm mồi cho cá.
Hơi nghiêm khắc nhưng có lẽ mọi người đã quen nên không ai có ý kiến gì lớn. Trên biển rất ít khi được ăn đồ chín như vậy, nhóm một chút lửa phải vô cùng cẩn thận, nên thức ăn phần nhiều là đồ tươi sống hoặc lương khô, tuy không đến nỗi nào nhưng vẫn thiếu chút hơi ấm thoải mái khi được ăn đồ chín như vậy. Mọi người sau khi hoàn thành công việc của mình thì thoải mái ăn uống trò chuyện. Lúc này một nhóm người bao gồm cả Chu Thiện ngồi xuống với Triệu Thiên Bình thành một vòng, một đại hán trung niên họ La cười nói:
- Tiểu Triệu thật sự may mắn đấy, lần đầu bôn ba lại được gặp thần nhân.
Mọi người cũng hùa theo:
- Đúng vậy, thật sự quá may mắn…
- Thật là ta ghen tị…
Mới đầu Triệu Thiên Bình còn không hiểu gì, nhưng khi nhìn về Chu Thiện thì nó mới bừng tỉnh hiểu ra, nó đành cười khổ:
- May mắn, thật sự may mắn mà thôi, tiếc là không được thấy rõ hơn…
Có một kẻ bất mãn:
- Hừ, tốt lành gì chứ, trong lúc gió bão không lo giữ thuyền lại để tâm đâu đâu, không biết sao ngươi còn ngồi được ở đây nữa…
Triệu Thiên Bình sững sốt, nó nhận ra đây là một gã hộ vệ họ Tôn, trí nhớ nó rất tốt, hôm qua những người trụ lại trên thuyền chẳng có mặt tên này, lúc hết bão vào khoang thay quần áo thì gặp hắn chui ra. Nghĩ vậy nó định đáp lại một câu, nhưng nghĩ lại chả cần thiết phải bận tâm những kẻ trời ơi này làm gì nên nó chỉ cười cười gãi đầu. Một đại hán bên cạnh nói:
- Tiểu Triệu không có gì, Tôn huynh đệ là hâm mộ nên ghen tị ngươi đấy thôi.
Gã Tôn Hộ Vệ nghe thế hừ một tiếng rồi đứng dậy đi qua ngồi cùng một nhóm khác. Lúc này Chu Thiện ghé đến bên tai Triệu Thiên Bình nói nhỏ:
- Hắn ta là hộ vệ, cũng là hoa tiêu. Lúc nãy Đoàn tưởng tán thưởng đệ, nói ánh mắt đệ rất lợi hại, định bồi dưỡng đệ thành hoa tiêu, hắn sợ đệ cướp vị trí của hắn nên mới làm khó đấy.
Triệu Thiên Bình gật gù:
- Ra vậy. Hoa tiêu cái gì chứ, đệ còn chả biết có đi lần thứ hai hay không nữa. Rõ chán, mặc kệ hắn đi.
Triệu Thiên Bình cười nhạt, Chu Thiện cũng gật đầu đồng ý. Mọi người lại tiếp tục chủ đề Hiệp Khách với mấy yêu cầu đòi Triệu Thiên Bình phải tả kĩ những gì nhìn thấy được, hết cách, nó phải tả lại một lượt nhưng cũng nhấn mạnh rằng mình chả thấy được gì nhiều. Mãi đến lúc sau khi Đoàn trưởng nhắc nhở nghĩ ngơi họ mới buông tha câu chuyện. Người thì lên thuyền, kẻ chui vào lều, còn Triệu Thiên Bình thì lại chọn một hòn đá to tướng giữa bãi cát mà nằm lên. Tảng đá khiến nó nhớ lại tản đá thường nằm trong dòng suối, nhớ lại Tiểu Màn Thầu đáng yêu hay làm nũng, nhớ đến lão Kim hay càm ràm, nhớ đến mẫu thân đã có nhà mới,...xa nhà gần hai tháng, không phải quá lâu nhưng lại rất xa, từng thứ quen thuộc lần lượt hiện lên trong kí ức nó, trong gió biển se lạnh cùng rì rào sóng vỗ.
Sáng sớm hôm sau thuyền lại khởi hành.
Xa xa nhìn thấy một dải đất hiện lên trên mặt biển, Triệu Thiên Bình liền hô lớn:
- Đã thấy đất liền!
Nó đang ngồi trục thượng cột buồm cao nhất, vị trí này thuộc về nó từ hai tháng trước, khi vừa rời hòn đảo kia Đoàn trưởng phân phó nó ngồi đây quan sát mặt biển, thấy gì thì thông báo lại ngay, chỉ vì nó có tầm mắt tốt. Một vị trí quan sát mà thôi, nó chưa đủ kinh nghiệm và kiến thức để làm một hoa tiêu, nhưng như vậy cũng đủ nhận lấy ánh mắt bất thiện của gã họ Tôn kia rồi, nhưng mặc kệ. Ngày đầu tiên làm việc này thật sự vô cùng khó khăn, đó là lần đầu nó trèo lên cao như vậy, cột buồm cao nhất đến hơn chục trượng, trên biển lại bấp bênh nên chỉ việc trèo lên thôi đã khó, huống gì phải ngồi trên đó ngó nghiêng cả ngày. Nhưng vài ngày thì thành quen, mà tận hưởng sự cheo leo giữa đại dương. tắm mình giữa gió muối cũng là một cảm giác khiến nó thích thú nên những ngày trên biển trôi qua không đến nỗi tệ. Tuy thường có gió lớn nhưng bão thì chỉ có một cơn không đến nỗi mạnh, ít nhất so với con bão đầu tiên thì không bằng, trong hành trình lại ghé lại vài hòn đảo để bổ sung hàng hóa nên chuyến đi tính ra không được nhanh cho lắm. Nhưng rốt cuộc hôm nay đã thấy đất liền, tuy cũng thấy tiếc nuối những ngày lênh đênh trên biển song sự háo hức cho hành trình sắp tới nhanh chóng thổi bay sự mất mát trong lòng Triệu Thiên Bình lúc này.
Nửa ngày sau thuyền cập cảng, lại tốn nửa ngày chuyền hàng từ thuyền qua xe ngựa, đâu vào đấy, Đoàn trưởng liền hạ l cho mọi người chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ coi như chúc mừng chuyến hải trình thành công lần này. Trong bữa tiệc, đoàn thông báo:
- Hành trình đã qua được một nửa, từ đây đến điểm tập kết còn hơn ba ngàn dặm đường bộ, hi vọng mọi việc sẽ thuận lợi. Nhưng mọi người phải tập trung tinh thần đề phòng những tình huống bất lợi, dăm ba tên cướp gà trộm chó việc không thể tránh khỏi, đêm nay mọi người kiểm tra lại binh khí của mình, sáng sớm ngày mai lên đường.
Đến lúc này thì Triệu Thiên Bình lại có một thắc mắc nhỏ, nó hỏi Chu Thiện:
- Huynh nói xem tại sao không tập kết hàng hóa luôn ở đây cho tiện mà phải bôn ba sâu vào trông đất liền làm gì để nguy hiểm như vậy.
Chu Thiện cười bảo:
- Đơn giản thôi, đất lành chim đậu. Thiên An quốc là đất nước được thần tiên bảo hộ, không bao giờ xảy ra chiến sự nên hầu hết các thương hội đều chọn nơi đó làm nơi tập kết hàng hóa phổ thông. Nói là không biết thần tiên có thực hay không nhưng Thiên An quốc tồn tại bao nhiêu năm qua không một nước nào dám xâm phậm cả, cũng là có lí do cả đấy. Không chiến sự nên quân đội của họ rất ít, chủ yếu dùng để giúp dân chúng làm kinh tế và cả quét dọn bọn đạo tặc thô phỉ, nên nói chung Thiên An quốc khá là yên bình, nên đa số thương hội chọn nó làm kho hàng hóa. Chỉ có vài thương hội buôn bán quân bị quân trang thì mới chọn nơi khác thôi.
Triệu Thiên Bình gật đầu tiếp thu rồi nói tiếp:
- Nếu nói như thế thì chả phải mọi người đều muốn sống ở đây hay sao?
Chu Thiện nhún vai:
- Không hẳn. Thứ nhất mỗi người đều có nhân thân sống cùng nhau nên họ khó rời bỏ quê hương được, như ta và đệ không thân không thích chỉ là số ít mà thôi. Thứ hai, không phải ai cũng thích sống như thế, mỗi người một tính, nhất là những kẻ có suy nghĩ không an phận thì không hợp chút nào. Thứ ba, quốc gia này không chứa được hết người trên lục địa đâu.
Chu Thiện khẽ cười, Triệu Thiên Bình thì khẽ cảm thán. Càng nói chuyện nhiều với Chu Thiện thì nó càng phát hiện gã thanh niên có ngoại hình tương đối thô lỗ này lại hiểu biết nhiều điều như vậy, có ló do gã đi đây đó nhiều nên kiến thức cũng tích lũy không ít, nó cũng là một người không an phận, có lẽ sau này mình cũng tích hiểu biết khá nhiều đây, nó nghĩ vậy mà nở nụ cười đầy chờ mong.
Lộ tuyến được xác định là một con đường chạy dọc bên cạnh dãy Hoành Sơn, một trong những dãy núi vắt ngang lục địa Lưu Thiên, nếu muốn vượt qua nó thì khó khăn trùng trùng nhưng đi dọc theo chân nó thì đơn giản vô cùng, một bên là núi một bên là sông Phú Giang, một nhánh kéo dài của hạ lưu Vô Căn Hà. Nhìn địa hình thì đơn giản nhưng trên Hoành Sơn lại không đơn giản tí nào, đường dài như vậy, cây nhiều như thế nên thỉnh thoảng lại có vài kẻ chạy ra với những câu kể công mở đường trồng cây mà xin chút lộ phí. Vì vậy chi nhánh thương hội Phong Linh ở đây lại chỉ định thêm một trăm hai mươi hộ vệ thêm vào đoàn vận chuyền, như vậy tính tất cả hộ vệ lại tổng cộng lên đến hai trăm người.
Ngày đẩu tiên không có gì bất thường. Ngày thứ hai thì một toán hơn năm mươi tên thảo khấu, nửa canh giờ cộng thêm ba hộ vệ bị thương thì đuổi những kẻ này đi được. Đến ngày thứ mười thì thương đội đã gặp phải ba lần chặn đường cướp bóc quy mô cả trăm người, hai lần sau không được may mắn như lần đầu, tuy không ai bỏ mạng nhưng phải đến chục người bị thương nặng. Cũng may sau đó thương đoàn đến được một thành thị, tất cả xe hàng được tập kết một chỗ, lều được dựng quanh, mọi người được nghỉ ngơi, người bị thương được để lại đây chăm sóc. Hai trăm hộ vệ giờ còn lại một trăm chín mươi người. Trong lúc dùng cơm Triệu Thiên Bình lại hỏi Chu Thiện:
- Chu đại ca, đường này sao nhiều cướp bóc như vậy, không ai quản sao?
Chu Thiện khẽ lắc đầu:
- Quản sao được, triều đình mà động binh đao thì bọn chúng trốn sạch, cả dãy Hoành Sơn đó, ai mà lần ra được chúng chứ.
Triệu Thiên Bình lại nói:
- Sao thương đội không chọn đường khác mà đi, tránh gặp bọn chúng?
Chu Thiện lại lắc đầu:
- Không tránh được, chỉ cần đệ xuất phát từ biển rồi đi đến Thiên An quốc thì lối nào cũng sẽ gặp cướp. Chỉ khi nào vào được thành thị có quan binh trấn giữ thì mới an toàn. Có những bọn cướp có tổ chức còn nguy hiểm hơn, khi chúng ta vừa xuất phát thì đã bị bon chúng theo dõi rồi.
Triệu Thiên Bình nhíu mày:
- Theo dõi sao. Bọn sơn tặc này lại còn đến như vậy? Tuy mới tổn thất mười người nhưng cứ kéo dài như vậy khi đến được Thiên An quốc sẽ còn bỏ lại bao nhiêu người đây.
Một người ngồi cùng bàn với họ thay Chu Thiện tiếp lời:
- Tổn thất là điều không thể tránh khỏi. Nhất là khi đối đầu với bọn mã tặc thì chưa thể nói trước được điều gì.
- Mã tặc?
- Đúng vậy, vùng Hoành Sơn qua Thanh Thủy quốc này nguy hiểm nhất là bọn mã tặc, chúng lấy tên là Hắc Lâm sơn tặc, bọn chúng rất giỏi chiến đấu trên lưng ngựa, rất nhiều thương đội sợ bọn chúng, thường thì những thương đội nhỏ sẽ tụ tập lại với nhau cùng thuê một đội bảo tiêu lớn, chỉ có thương đội lớn như Phong Linh chúng ta mới dám đơn phương di chuyển. Bọn mã tặc này thường có một bộ phận là kị binh đào ngũ nên rất có tổ chức, những băng cướp bình thường thì chỉ làm việc ăn may mà thôi, nhưng bọn mã tặc lại rất có kế hoạch, bọn chúng theo dõi, phân tích lực lượng, bày bố bẫy rập các kiểu, nói chung là rất giảo hoạt. Nhưng chúng ta không phải thịt cá trên thớt để chúng mặc sức làm gì thì làm.
Triệu Thiên Bình thắc mắc:
- Nói vậy mọi người rất tự tin? Trước đây đã từng đánh bại bọn chúng sao?
Chu Thiện gật gù:
- Có thể. Cũng không phải lần đầu gặp bọn chúng, đánh bại thì chưa nhưng đẩy lùi thì có. Mỗi lần như vậy tổn thất cũng có chút ít tổn thất nhưng chấp nhận được.
- Tại sao không nghĩ cách tiêu diệt bọn chúng?
- Không được. Bọn chúng rất giảo hoạt, nếu có động tĩnh bọn chúng sẽ biết ngay, sau đó thì trả thù rất nặng, không thương đội nào muốn ra đứng mũi chịu sào cả. Hơn nữa giết bọn này thì nhảy ra bọn khác, giết tên này thì tên khác gia nhập, nói chung là nhiều vô kể, trừ khi có thể đóng binh kiểm soát cả con đường này, nhưng điều đó là không thể. Lực lượng quân đội của các nước này không đủ để kiểm soát tất cả lãnh thổ, chỉ một phần là được điều đến các thành thị, còn phần lớn là nằm ở biên giới, không phải nước nào cũng thái bình như Thiên An quốc đâu. Hơn nữa, theo những nguồn tin ngầm thì cướp chính là một dạng thu thuế bất hợp pháp của triều đình ở đây. Hừ, bọn sơn tặc này chỉ cướp những thương đội ngoại quốc, chả bao giờ động đến người của mình, hơn nữa, một phần tài sản cướp được sẽ được nạp cho triều đình, đổi lại bọn chúng sẽ được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Triệu Thiên Bình trố mắt:
- Thật sự có chuyện như vậy nữa sao?
Một người khác cười lạnh:
- Hừ. Đây là tin tức thương hội điều tra thu được nhưng không có chứng cứ xác thực. Nếu đem ý kiến phàn nàn với bọn quan binh ở đây thì lúc nào cũng nhận được một trong hai câu trả lời, hoặc “thiếu thời gian”, hoặc “thiếu lực lượng”.
Triệu Thiên Bình tiếc nuối:
- Nếu vậy thì không thể trông cậy gì vào triều đình sao, đệ vẫn tưởng lúc nguy cấp có thể cầu cứu quân đội chứ.
- Có thể.
Một gióng nói trầm tính vang lên phía sau làm Triệu Thiên Bình phải ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là Lâm đoàn trưởng ngồi gần đấy nghe cuộc trò chuyện nên cũng muốn đến tham gia. Triệu Thiên Bình vội vàng chào một tiếng “Lâm đoàn trưởng”, mọi người cũng định chào lão nhưng lão khoát tay ý bảo không cần, những người trong nhóm thấy vậy cũng khách khí nữa mà khẽ nhích ra tạo một chỗ trống cho lão ngay bên cạnh Triệu Thiên Bình, lão cũng không khách khí ngồi xuống rồi nói với Triệu Thiên Bình:
- Không cần khách khí, cứ gọi ta là Lâm lão hoặc Lâm thúc là được. Nói đến quân đội thì nếu đến gần phạm vi biên giới Thiên An quốc ba trăm dặm có thể cầu cứu quân đội Thiên An quốc. Binh mã Thiên An quốc rất đặc biệt, bọn họ được cho phép xâm nhập vào lãnh thổ nước khác một phạm vi nhất định, ở đây là ba trăm dặm. Nhưng nơi đóng quân của họ là ở ngay biên giới, như vậy muốn được sự chi viện của họ thì phải thông báo trước. Tuy số lượng binh sĩ Thiên An quốc không nhiều, nhưng rất tinh nhuệ thiện chiến và được trang bị tận răng. Nếu nói chỉ cần năm mươi kị binh Thiên An quốc có thể quét ngang thương đội chúng ta bây giờ, hoặc cả bọn mã tặc thì không ai ngạc nhiên đâu.
Lâm đoàn trưởng rất coi trọng Triệu Thiên Bình. Trong sự đánh giá của lão, Triệu Thiên Bình là người bẩm sinh có tố chất đặc biệt hơn người, lão nhận thấy người thiếu niên này không chỉ có cặp mắt tốt hơn người thường, khả năng thích ứng học hỏi cũng rất nhanh chứng tỏ sự thông minh, lão khá chú ý đến nó, lão thấy nó thật sự hỏi rất nhiều thứ nhưng tiếp thu cũng rất tốt, và sự khỏe mạnh hơn người ẩn chứa sau một cơ thể có vẻ gầy yếu, hơn nữa tuổi tác lại còn nhỏ…những tố chất khiến lão đánh giá cao và trong ý nghĩ của lão, Triệu Thiên Bình có thể bồi dưỡng thành một người chủ chốt trong thương đoàn. Nhưng lão không biết rằng Triệu Thiên Bình thật không quá tha thiết với công việc như lão, hơn nữa mục tiêu của nó đã xác định ở nơi khác rồi. Lão khá hứng thú với việc giải đáp những thắc mắc của nó. Triệu Thiên Bình lần này không hỏi nữa, nó nói ra phân tích của mình:
- Những cuộc tấn công trước đây tiểu tử vẫn luôn thắc mắc tại sao lực lượng mỏng như vậy mà bọn chúng vẫn lao đầu lên mặc dù lực lượng chênh lệch là rành rành ra đấy. Rất có thể phía sau có bàn tay thao túng của bọn mã tặc, một sự hợp tác thăm dò và tiêu hao lực lượng của chúng ta chẳng hạn. Như vậy chúng nắm rất rõ tình hình của thương đoàn chúng ta. Theo tiểu tử nghĩ để tăng phần thắng cho chiến đấu sắp đến, tạo một chút bất ngờ bằng cách lừa bọn chúng về lực lượng thật sự của ta, hơn nữa phải để bọn chúng không biết mình bị lừa.
Chu Thiện một bên nghe vậy cảm thấy khó hiểu:
- Ý đệ cụ thể là như thế nào, ta nghe có chút lòng vòng. Đệ nói kĩ hơn chút.
Triệu Thiên Bình nhìn Lâm lão đầu, có chút lo lắng lão nghĩ mình khôn vẹt, nhưng Lâm lão đầu khẽ gật đầu với ánh mắt cổ vũ. Triệu Thiên Bình khẽ thở phào một hơi, rồi đưa ánh mắt nhìn xung quanh một lượt, Lâm lão hiểu ý khẽ cười bảo:
- Không sao, những huynh đệ ở đây đều có thể tin, chỉ cần nói nhỏ một chút là được.
Triệu Thiên Bình khẽ gật đầu rồi hạ giọng:
- Vấn đề thứ nhất đánh lừa bọn chúng là nhắm vào bố trí bên ngoài, cụ thể trong những lần giao chiến sắp tới, thương đội của chúng ta phải có lí do gì đấy để một bộ phận hộ vệ có lí do giả trọng thương. Đồng thời, phải tuyên bố thay đổi tuyến đường đột xuất với lí do công khai là né tránh hoặc đánh lừa bọn sơn tặc, nhưng thực chất là chọn tuyến đường không đi qua thành thị để hợp lí hóa việc mang theo thương binh, cũng một phần làm xáo trộn việc bày bố mai phục và bẫy rập. Như vậy địch quân sẽ có đánh giá không chính xác về lực lượng thực sự của thương đội, điều này sẽ tạo nên yếu tố bất ngờ trong trận chiến, như vậy sẽ mang đến lợi thế cho chúng ta. Với lực lượng thương đội, có lẽ không quá khó ở khâu này, nên khó khăn lớn nhất sẽ nằm ở vấn đề thứ hai, đó là làm sao để bọn chúng không biết mình bị lừa.
- Về đại lục sẽ được uống một bữa thoải mái, còn bây giờ tuyệt đối không, trái lệnh thì làm mồi cho cá.
Hơi nghiêm khắc nhưng có lẽ mọi người đã quen nên không ai có ý kiến gì lớn. Trên biển rất ít khi được ăn đồ chín như vậy, nhóm một chút lửa phải vô cùng cẩn thận, nên thức ăn phần nhiều là đồ tươi sống hoặc lương khô, tuy không đến nỗi nào nhưng vẫn thiếu chút hơi ấm thoải mái khi được ăn đồ chín như vậy. Mọi người sau khi hoàn thành công việc của mình thì thoải mái ăn uống trò chuyện. Lúc này một nhóm người bao gồm cả Chu Thiện ngồi xuống với Triệu Thiên Bình thành một vòng, một đại hán trung niên họ La cười nói:
- Tiểu Triệu thật sự may mắn đấy, lần đầu bôn ba lại được gặp thần nhân.
Mọi người cũng hùa theo:
- Đúng vậy, thật sự quá may mắn…
- Thật là ta ghen tị…
Mới đầu Triệu Thiên Bình còn không hiểu gì, nhưng khi nhìn về Chu Thiện thì nó mới bừng tỉnh hiểu ra, nó đành cười khổ:
- May mắn, thật sự may mắn mà thôi, tiếc là không được thấy rõ hơn…
Có một kẻ bất mãn:
- Hừ, tốt lành gì chứ, trong lúc gió bão không lo giữ thuyền lại để tâm đâu đâu, không biết sao ngươi còn ngồi được ở đây nữa…
Triệu Thiên Bình sững sốt, nó nhận ra đây là một gã hộ vệ họ Tôn, trí nhớ nó rất tốt, hôm qua những người trụ lại trên thuyền chẳng có mặt tên này, lúc hết bão vào khoang thay quần áo thì gặp hắn chui ra. Nghĩ vậy nó định đáp lại một câu, nhưng nghĩ lại chả cần thiết phải bận tâm những kẻ trời ơi này làm gì nên nó chỉ cười cười gãi đầu. Một đại hán bên cạnh nói:
- Tiểu Triệu không có gì, Tôn huynh đệ là hâm mộ nên ghen tị ngươi đấy thôi.
Gã Tôn Hộ Vệ nghe thế hừ một tiếng rồi đứng dậy đi qua ngồi cùng một nhóm khác. Lúc này Chu Thiện ghé đến bên tai Triệu Thiên Bình nói nhỏ:
- Hắn ta là hộ vệ, cũng là hoa tiêu. Lúc nãy Đoàn tưởng tán thưởng đệ, nói ánh mắt đệ rất lợi hại, định bồi dưỡng đệ thành hoa tiêu, hắn sợ đệ cướp vị trí của hắn nên mới làm khó đấy.
Triệu Thiên Bình gật gù:
- Ra vậy. Hoa tiêu cái gì chứ, đệ còn chả biết có đi lần thứ hai hay không nữa. Rõ chán, mặc kệ hắn đi.
Triệu Thiên Bình cười nhạt, Chu Thiện cũng gật đầu đồng ý. Mọi người lại tiếp tục chủ đề Hiệp Khách với mấy yêu cầu đòi Triệu Thiên Bình phải tả kĩ những gì nhìn thấy được, hết cách, nó phải tả lại một lượt nhưng cũng nhấn mạnh rằng mình chả thấy được gì nhiều. Mãi đến lúc sau khi Đoàn trưởng nhắc nhở nghĩ ngơi họ mới buông tha câu chuyện. Người thì lên thuyền, kẻ chui vào lều, còn Triệu Thiên Bình thì lại chọn một hòn đá to tướng giữa bãi cát mà nằm lên. Tảng đá khiến nó nhớ lại tản đá thường nằm trong dòng suối, nhớ lại Tiểu Màn Thầu đáng yêu hay làm nũng, nhớ đến lão Kim hay càm ràm, nhớ đến mẫu thân đã có nhà mới,...xa nhà gần hai tháng, không phải quá lâu nhưng lại rất xa, từng thứ quen thuộc lần lượt hiện lên trong kí ức nó, trong gió biển se lạnh cùng rì rào sóng vỗ.
Sáng sớm hôm sau thuyền lại khởi hành.
Xa xa nhìn thấy một dải đất hiện lên trên mặt biển, Triệu Thiên Bình liền hô lớn:
- Đã thấy đất liền!
Nó đang ngồi trục thượng cột buồm cao nhất, vị trí này thuộc về nó từ hai tháng trước, khi vừa rời hòn đảo kia Đoàn trưởng phân phó nó ngồi đây quan sát mặt biển, thấy gì thì thông báo lại ngay, chỉ vì nó có tầm mắt tốt. Một vị trí quan sát mà thôi, nó chưa đủ kinh nghiệm và kiến thức để làm một hoa tiêu, nhưng như vậy cũng đủ nhận lấy ánh mắt bất thiện của gã họ Tôn kia rồi, nhưng mặc kệ. Ngày đầu tiên làm việc này thật sự vô cùng khó khăn, đó là lần đầu nó trèo lên cao như vậy, cột buồm cao nhất đến hơn chục trượng, trên biển lại bấp bênh nên chỉ việc trèo lên thôi đã khó, huống gì phải ngồi trên đó ngó nghiêng cả ngày. Nhưng vài ngày thì thành quen, mà tận hưởng sự cheo leo giữa đại dương. tắm mình giữa gió muối cũng là một cảm giác khiến nó thích thú nên những ngày trên biển trôi qua không đến nỗi tệ. Tuy thường có gió lớn nhưng bão thì chỉ có một cơn không đến nỗi mạnh, ít nhất so với con bão đầu tiên thì không bằng, trong hành trình lại ghé lại vài hòn đảo để bổ sung hàng hóa nên chuyến đi tính ra không được nhanh cho lắm. Nhưng rốt cuộc hôm nay đã thấy đất liền, tuy cũng thấy tiếc nuối những ngày lênh đênh trên biển song sự háo hức cho hành trình sắp tới nhanh chóng thổi bay sự mất mát trong lòng Triệu Thiên Bình lúc này.
Nửa ngày sau thuyền cập cảng, lại tốn nửa ngày chuyền hàng từ thuyền qua xe ngựa, đâu vào đấy, Đoàn trưởng liền hạ l cho mọi người chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ coi như chúc mừng chuyến hải trình thành công lần này. Trong bữa tiệc, đoàn thông báo:
- Hành trình đã qua được một nửa, từ đây đến điểm tập kết còn hơn ba ngàn dặm đường bộ, hi vọng mọi việc sẽ thuận lợi. Nhưng mọi người phải tập trung tinh thần đề phòng những tình huống bất lợi, dăm ba tên cướp gà trộm chó việc không thể tránh khỏi, đêm nay mọi người kiểm tra lại binh khí của mình, sáng sớm ngày mai lên đường.
Đến lúc này thì Triệu Thiên Bình lại có một thắc mắc nhỏ, nó hỏi Chu Thiện:
- Huynh nói xem tại sao không tập kết hàng hóa luôn ở đây cho tiện mà phải bôn ba sâu vào trông đất liền làm gì để nguy hiểm như vậy.
Chu Thiện cười bảo:
- Đơn giản thôi, đất lành chim đậu. Thiên An quốc là đất nước được thần tiên bảo hộ, không bao giờ xảy ra chiến sự nên hầu hết các thương hội đều chọn nơi đó làm nơi tập kết hàng hóa phổ thông. Nói là không biết thần tiên có thực hay không nhưng Thiên An quốc tồn tại bao nhiêu năm qua không một nước nào dám xâm phậm cả, cũng là có lí do cả đấy. Không chiến sự nên quân đội của họ rất ít, chủ yếu dùng để giúp dân chúng làm kinh tế và cả quét dọn bọn đạo tặc thô phỉ, nên nói chung Thiên An quốc khá là yên bình, nên đa số thương hội chọn nó làm kho hàng hóa. Chỉ có vài thương hội buôn bán quân bị quân trang thì mới chọn nơi khác thôi.
Triệu Thiên Bình gật đầu tiếp thu rồi nói tiếp:
- Nếu nói như thế thì chả phải mọi người đều muốn sống ở đây hay sao?
Chu Thiện nhún vai:
- Không hẳn. Thứ nhất mỗi người đều có nhân thân sống cùng nhau nên họ khó rời bỏ quê hương được, như ta và đệ không thân không thích chỉ là số ít mà thôi. Thứ hai, không phải ai cũng thích sống như thế, mỗi người một tính, nhất là những kẻ có suy nghĩ không an phận thì không hợp chút nào. Thứ ba, quốc gia này không chứa được hết người trên lục địa đâu.
Chu Thiện khẽ cười, Triệu Thiên Bình thì khẽ cảm thán. Càng nói chuyện nhiều với Chu Thiện thì nó càng phát hiện gã thanh niên có ngoại hình tương đối thô lỗ này lại hiểu biết nhiều điều như vậy, có ló do gã đi đây đó nhiều nên kiến thức cũng tích lũy không ít, nó cũng là một người không an phận, có lẽ sau này mình cũng tích hiểu biết khá nhiều đây, nó nghĩ vậy mà nở nụ cười đầy chờ mong.
Lộ tuyến được xác định là một con đường chạy dọc bên cạnh dãy Hoành Sơn, một trong những dãy núi vắt ngang lục địa Lưu Thiên, nếu muốn vượt qua nó thì khó khăn trùng trùng nhưng đi dọc theo chân nó thì đơn giản vô cùng, một bên là núi một bên là sông Phú Giang, một nhánh kéo dài của hạ lưu Vô Căn Hà. Nhìn địa hình thì đơn giản nhưng trên Hoành Sơn lại không đơn giản tí nào, đường dài như vậy, cây nhiều như thế nên thỉnh thoảng lại có vài kẻ chạy ra với những câu kể công mở đường trồng cây mà xin chút lộ phí. Vì vậy chi nhánh thương hội Phong Linh ở đây lại chỉ định thêm một trăm hai mươi hộ vệ thêm vào đoàn vận chuyền, như vậy tính tất cả hộ vệ lại tổng cộng lên đến hai trăm người.
Ngày đẩu tiên không có gì bất thường. Ngày thứ hai thì một toán hơn năm mươi tên thảo khấu, nửa canh giờ cộng thêm ba hộ vệ bị thương thì đuổi những kẻ này đi được. Đến ngày thứ mười thì thương đội đã gặp phải ba lần chặn đường cướp bóc quy mô cả trăm người, hai lần sau không được may mắn như lần đầu, tuy không ai bỏ mạng nhưng phải đến chục người bị thương nặng. Cũng may sau đó thương đoàn đến được một thành thị, tất cả xe hàng được tập kết một chỗ, lều được dựng quanh, mọi người được nghỉ ngơi, người bị thương được để lại đây chăm sóc. Hai trăm hộ vệ giờ còn lại một trăm chín mươi người. Trong lúc dùng cơm Triệu Thiên Bình lại hỏi Chu Thiện:
- Chu đại ca, đường này sao nhiều cướp bóc như vậy, không ai quản sao?
Chu Thiện khẽ lắc đầu:
- Quản sao được, triều đình mà động binh đao thì bọn chúng trốn sạch, cả dãy Hoành Sơn đó, ai mà lần ra được chúng chứ.
Triệu Thiên Bình lại nói:
- Sao thương đội không chọn đường khác mà đi, tránh gặp bọn chúng?
Chu Thiện lại lắc đầu:
- Không tránh được, chỉ cần đệ xuất phát từ biển rồi đi đến Thiên An quốc thì lối nào cũng sẽ gặp cướp. Chỉ khi nào vào được thành thị có quan binh trấn giữ thì mới an toàn. Có những bọn cướp có tổ chức còn nguy hiểm hơn, khi chúng ta vừa xuất phát thì đã bị bon chúng theo dõi rồi.
Triệu Thiên Bình nhíu mày:
- Theo dõi sao. Bọn sơn tặc này lại còn đến như vậy? Tuy mới tổn thất mười người nhưng cứ kéo dài như vậy khi đến được Thiên An quốc sẽ còn bỏ lại bao nhiêu người đây.
Một người ngồi cùng bàn với họ thay Chu Thiện tiếp lời:
- Tổn thất là điều không thể tránh khỏi. Nhất là khi đối đầu với bọn mã tặc thì chưa thể nói trước được điều gì.
- Mã tặc?
- Đúng vậy, vùng Hoành Sơn qua Thanh Thủy quốc này nguy hiểm nhất là bọn mã tặc, chúng lấy tên là Hắc Lâm sơn tặc, bọn chúng rất giỏi chiến đấu trên lưng ngựa, rất nhiều thương đội sợ bọn chúng, thường thì những thương đội nhỏ sẽ tụ tập lại với nhau cùng thuê một đội bảo tiêu lớn, chỉ có thương đội lớn như Phong Linh chúng ta mới dám đơn phương di chuyển. Bọn mã tặc này thường có một bộ phận là kị binh đào ngũ nên rất có tổ chức, những băng cướp bình thường thì chỉ làm việc ăn may mà thôi, nhưng bọn mã tặc lại rất có kế hoạch, bọn chúng theo dõi, phân tích lực lượng, bày bố bẫy rập các kiểu, nói chung là rất giảo hoạt. Nhưng chúng ta không phải thịt cá trên thớt để chúng mặc sức làm gì thì làm.
Triệu Thiên Bình thắc mắc:
- Nói vậy mọi người rất tự tin? Trước đây đã từng đánh bại bọn chúng sao?
Chu Thiện gật gù:
- Có thể. Cũng không phải lần đầu gặp bọn chúng, đánh bại thì chưa nhưng đẩy lùi thì có. Mỗi lần như vậy tổn thất cũng có chút ít tổn thất nhưng chấp nhận được.
- Tại sao không nghĩ cách tiêu diệt bọn chúng?
- Không được. Bọn chúng rất giảo hoạt, nếu có động tĩnh bọn chúng sẽ biết ngay, sau đó thì trả thù rất nặng, không thương đội nào muốn ra đứng mũi chịu sào cả. Hơn nữa giết bọn này thì nhảy ra bọn khác, giết tên này thì tên khác gia nhập, nói chung là nhiều vô kể, trừ khi có thể đóng binh kiểm soát cả con đường này, nhưng điều đó là không thể. Lực lượng quân đội của các nước này không đủ để kiểm soát tất cả lãnh thổ, chỉ một phần là được điều đến các thành thị, còn phần lớn là nằm ở biên giới, không phải nước nào cũng thái bình như Thiên An quốc đâu. Hơn nữa, theo những nguồn tin ngầm thì cướp chính là một dạng thu thuế bất hợp pháp của triều đình ở đây. Hừ, bọn sơn tặc này chỉ cướp những thương đội ngoại quốc, chả bao giờ động đến người của mình, hơn nữa, một phần tài sản cướp được sẽ được nạp cho triều đình, đổi lại bọn chúng sẽ được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Triệu Thiên Bình trố mắt:
- Thật sự có chuyện như vậy nữa sao?
Một người khác cười lạnh:
- Hừ. Đây là tin tức thương hội điều tra thu được nhưng không có chứng cứ xác thực. Nếu đem ý kiến phàn nàn với bọn quan binh ở đây thì lúc nào cũng nhận được một trong hai câu trả lời, hoặc “thiếu thời gian”, hoặc “thiếu lực lượng”.
Triệu Thiên Bình tiếc nuối:
- Nếu vậy thì không thể trông cậy gì vào triều đình sao, đệ vẫn tưởng lúc nguy cấp có thể cầu cứu quân đội chứ.
- Có thể.
Một gióng nói trầm tính vang lên phía sau làm Triệu Thiên Bình phải ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là Lâm đoàn trưởng ngồi gần đấy nghe cuộc trò chuyện nên cũng muốn đến tham gia. Triệu Thiên Bình vội vàng chào một tiếng “Lâm đoàn trưởng”, mọi người cũng định chào lão nhưng lão khoát tay ý bảo không cần, những người trong nhóm thấy vậy cũng khách khí nữa mà khẽ nhích ra tạo một chỗ trống cho lão ngay bên cạnh Triệu Thiên Bình, lão cũng không khách khí ngồi xuống rồi nói với Triệu Thiên Bình:
- Không cần khách khí, cứ gọi ta là Lâm lão hoặc Lâm thúc là được. Nói đến quân đội thì nếu đến gần phạm vi biên giới Thiên An quốc ba trăm dặm có thể cầu cứu quân đội Thiên An quốc. Binh mã Thiên An quốc rất đặc biệt, bọn họ được cho phép xâm nhập vào lãnh thổ nước khác một phạm vi nhất định, ở đây là ba trăm dặm. Nhưng nơi đóng quân của họ là ở ngay biên giới, như vậy muốn được sự chi viện của họ thì phải thông báo trước. Tuy số lượng binh sĩ Thiên An quốc không nhiều, nhưng rất tinh nhuệ thiện chiến và được trang bị tận răng. Nếu nói chỉ cần năm mươi kị binh Thiên An quốc có thể quét ngang thương đội chúng ta bây giờ, hoặc cả bọn mã tặc thì không ai ngạc nhiên đâu.
Lâm đoàn trưởng rất coi trọng Triệu Thiên Bình. Trong sự đánh giá của lão, Triệu Thiên Bình là người bẩm sinh có tố chất đặc biệt hơn người, lão nhận thấy người thiếu niên này không chỉ có cặp mắt tốt hơn người thường, khả năng thích ứng học hỏi cũng rất nhanh chứng tỏ sự thông minh, lão khá chú ý đến nó, lão thấy nó thật sự hỏi rất nhiều thứ nhưng tiếp thu cũng rất tốt, và sự khỏe mạnh hơn người ẩn chứa sau một cơ thể có vẻ gầy yếu, hơn nữa tuổi tác lại còn nhỏ…những tố chất khiến lão đánh giá cao và trong ý nghĩ của lão, Triệu Thiên Bình có thể bồi dưỡng thành một người chủ chốt trong thương đoàn. Nhưng lão không biết rằng Triệu Thiên Bình thật không quá tha thiết với công việc như lão, hơn nữa mục tiêu của nó đã xác định ở nơi khác rồi. Lão khá hứng thú với việc giải đáp những thắc mắc của nó. Triệu Thiên Bình lần này không hỏi nữa, nó nói ra phân tích của mình:
- Những cuộc tấn công trước đây tiểu tử vẫn luôn thắc mắc tại sao lực lượng mỏng như vậy mà bọn chúng vẫn lao đầu lên mặc dù lực lượng chênh lệch là rành rành ra đấy. Rất có thể phía sau có bàn tay thao túng của bọn mã tặc, một sự hợp tác thăm dò và tiêu hao lực lượng của chúng ta chẳng hạn. Như vậy chúng nắm rất rõ tình hình của thương đoàn chúng ta. Theo tiểu tử nghĩ để tăng phần thắng cho chiến đấu sắp đến, tạo một chút bất ngờ bằng cách lừa bọn chúng về lực lượng thật sự của ta, hơn nữa phải để bọn chúng không biết mình bị lừa.
Chu Thiện một bên nghe vậy cảm thấy khó hiểu:
- Ý đệ cụ thể là như thế nào, ta nghe có chút lòng vòng. Đệ nói kĩ hơn chút.
Triệu Thiên Bình nhìn Lâm lão đầu, có chút lo lắng lão nghĩ mình khôn vẹt, nhưng Lâm lão đầu khẽ gật đầu với ánh mắt cổ vũ. Triệu Thiên Bình khẽ thở phào một hơi, rồi đưa ánh mắt nhìn xung quanh một lượt, Lâm lão hiểu ý khẽ cười bảo:
- Không sao, những huynh đệ ở đây đều có thể tin, chỉ cần nói nhỏ một chút là được.
Triệu Thiên Bình khẽ gật đầu rồi hạ giọng:
- Vấn đề thứ nhất đánh lừa bọn chúng là nhắm vào bố trí bên ngoài, cụ thể trong những lần giao chiến sắp tới, thương đội của chúng ta phải có lí do gì đấy để một bộ phận hộ vệ có lí do giả trọng thương. Đồng thời, phải tuyên bố thay đổi tuyến đường đột xuất với lí do công khai là né tránh hoặc đánh lừa bọn sơn tặc, nhưng thực chất là chọn tuyến đường không đi qua thành thị để hợp lí hóa việc mang theo thương binh, cũng một phần làm xáo trộn việc bày bố mai phục và bẫy rập. Như vậy địch quân sẽ có đánh giá không chính xác về lực lượng thực sự của thương đội, điều này sẽ tạo nên yếu tố bất ngờ trong trận chiến, như vậy sẽ mang đến lợi thế cho chúng ta. Với lực lượng thương đội, có lẽ không quá khó ở khâu này, nên khó khăn lớn nhất sẽ nằm ở vấn đề thứ hai, đó là làm sao để bọn chúng không biết mình bị lừa.
Danh sách chương