Triệu Thiên Bình với tay tháo túi nước đưa lên làm một ngụm lấy hơi rồi tiếp tục:

- Vấn đề này là nhằm vào bố trí bên trong của bọn chúng. Tiểu tử xin mạn phép hỏi Lâm lão, trong hai trăm hộ vệ ở đây, cộng thêm gần trăm người khác đi cùng có thể tin tưởng được hết sao, sẽ không có nội gián của bọn mã tặc chứ?

Lâm lão hơi bất ngờ trước câu hỏi của Triệu Thiên Bình, nhưng lão nhanh chóng khôi phục, sau đó cười khổ:

- Đấy là vấn đề đau đầu của tất cả những thương hội. Lực lượng nòng cốt là đáng tin nhất, nhưng qua thời gian vì một số lí do mà lực lượng này bị giảm sút, do vậy, luôn luôn có người mới gia nhập vào đoàn hộ vệ. Nên bọn mã tặc, hoặc triều đình luôn lợi dụng việc này đề cài cắm tai mắt vào thương đội, mà việc này thì không thể kiểm soát được.

Triệu Thiên Bình lại nói:

- Nói như vậy vẫn có một bộ phận tin tưởng được.

Lâm lão gật đầu:

- Hơn nửa trong số hộ vệ là những huynh đệ vào sinh ra tử trong chiến đấu có sự trung thành tuyệt đối. Mặt khác, không phải tất cả những người mới đều là nội gián cả, thường thì phải trải qua một đoạn thời gian mới kiểm tra được.

Triệu Thiên Bình nhấn mạnh:

- Vào sinh ra tử và sự tin tưởng tuyệt đối không thể đánh đồng được. Ngài có chắc một vài người trong số họ không bị lợi ích làm mờ mắt hoặc vì lí do khác mà bán đứng chiến hữu đấy chứ.

Lâm lão hơi nghẹn lời:

- Việc này…rất khó nói. Nhưng ta có thể đảm bảo chắc chắn có hơn sáu mươi người có thể tin tưởng tuyệt đối.

Nhìn thấy ánh mắt chưa được thuyết phục của Triệu Thiên Bình, lão có phần khó chịu nhưng cũng không trách nó, lão nói như chém đinh chặt sắt:

- Bọn họ như tay chân của ta vậy, kinh nghiệm mấy chục năm lão phu chưa hề đặt niềm tin sai người.

Triệu Thiên Bình khẽ lẩm bẩm lại hai chữ “niềm tin”, nó thấy niềm tin thật sự khó tin tưởng. Lâm lão thấy vậy thì khẽ cười:

- Tiểu tử ngươi rất thông minh, nhưng lòng nghi ngờ cũng quá nặng đi. Giữa con người với nhau, nếu tin tưởng được thì phải tin tưởng, đặt niềm tin dù đúng hay sai người thì vẫn khiến người thoải mái hơn là việc luôn phải nghi ngờ người khác. Nếu lão phu thật sự đặt niềm tin sai người, thì cũng là sống uổng mấy chục năm rồi.

Triệu Thiên Bình cười xấu hổ gật đầu, nó ghi nhận lời nói của Lâm lão, nó nghĩ mình cũng tin tưởng khá nhiều người, nhưng đoàn hộ vệ này phần lớn hay có thể nói hầu hết là xa lạ với nó, bảo nó tin tưởng tuyệt đối bọn họ là không thể nào, nhưng Lâm lão đã có lí do để chắc chắn như vậy thì nó cũng không có ý kiến, nó lại tiếp tục vấn đề lúc nãy:

- Được rồi, nếu ngài đoàn trưởng nói như vậy thì cúng ta có sáu mươi người có thể giả bị thương, nhưng nên giả khoảng năm mươi thôi, sẽ không khiến kẻ khác nghi ngờ. Năm mươi người này sẽ là lực lượng chủ yếu trong việc lật ngược tình thế, trường hợp xấu nhất nếu bọn mã tặc không trúng kế thì những người này được nghỉ ngơi tốt cũng ít nhiều tạo được chút lợi thế. Việc làm sao giả trang bị thương nặng và kiểm soát những đại phu đi kèm tiểu tử không có kinh nghiệm, việc này phải làm phiền ngài đoàn trưởng rồi. Còn những bố trí và bẫy rập của bọn mã tặc trên đường, việc này xin đoàn trưởng cho tiểu tử được gia nhập đội do thám.

Lâm lão gật đầu suy nghĩ một lát rồi nói:

- Kế hoạch này khá tốt, tuy không thể chiến thắng tuyệt đối nhưng cũng tạo ra được chút bất ngờ. Nếu lần này thành công, những lần sau sẽ dựa vào kế hoạch này mà thay đổi chút ít thì bọn mã tặc này sẽ khó khăn hơn đây. Việc còn lại ta sẽ cho người lo liệu. Mọi người nghỉ ngơi đi.

Nói rồi lão đứng dậy đi về trướng, bọn Triệu Thiên Bình cũng đứng dậy thu dọn rồi quay về chỗ nghỉ ngơi. Trên đường đi, Chu Thiện vỗ vai Triệu Thiên Bình tán thưởng:

- Khá lắm Tiểu Triệu, đệ thật thông minh đó.

Triệu Thiên Bình gãi đầu:

- Chỉ là nhất thời nghĩ ra nói liều thôi. Khách quan thì kế hoạch này sơ hở rất nhiều. Không biết chuyện gì rồi sẽ xảy ra.

Chu Thiện thở dài:

- Đệ đừng lo, tuy có sơ hở nhưng nó vẫn là một kế tốt. Đệ nghĩ tại sao đoàn trưởng lại dễ dàng chấp nhận và thực hiện kế hoạch còn có sơ hở của đệ không? Đoàn trưởng là người kinh nghiệm dày dặn, đến bản thân đệ, còn cả những người khác, ai cũng biết nó có sơ hở nhưng không ai phản đối, đệ nghĩ là do đâu?

Triệu Thiên Bình suy nghĩ một lúc lâu, như nhìn ra được điều gì nó bèn hỏi:

- Chẳng lẽ sự bất ngờ không phải nằm ở nội dung kế hoạch mà nằm ở bản thân nó?

Chu Thiện cười tán thưởng:

- Chính thế. Những lần giao chiến trước đây với bọn mã tặc đều là chính diện trực tiếp phô bày tất cả lực lượng, phương diện đấu trí chỉ nằm ở khâu phá bẫy và tránh tập kích số đông mà thôi. Một “âm mưu” như thế này là chưa từng có. Bởi thế bọn chúng khả năng rất lớn sẽ rơi vào bất ngờ. Dù là mưu vặt vẫn có cái lợi của nó.

Triệu Thiên Bình gãi đầu cười:

- “Âm mưu” cái nỗi gì chứ. Chỉ là chút khôn vặt thôi. Đệ có chút tự tin nếu sau này lớn thêm chút có thể bày mưu tính kế nhưng bây giờ đệ cũng không biết gì nhiều, ý nghĩ đó chỉ là chủ quan áp đặt vào kẻ địch thôi, không dám chắc chút nào.

Chu Thiện nói:

- Chủ quan khiến con người ta tự tin hơn mà, nhưng phải có chừng mực. Nếu lần này kế của đệ thành công, thì đó chính là do sự chủ quan của bọn mã tặc gây nên, vì sự chủ quan đó mà chúng phải trả giá cho dù chỉ là một kế nhỏ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như đệ có thực lực tuyệt đối đàn áp kẻ địch, thì sự chủ quan cũng chẳng gì đáng ngại. Như Võ Thần Hiệp Khách chẳng hạn, đơn thân độc mã có thể tiêu diệt cả một chiến hạm hải tặc. Thật sự khiến người ta ao ước.

Triệu Thiên Bình cười đáp:

- Thực lực tuyệt đối sao? Đệ nghe người ta nói, núi cao còn có núi khác cao hơn, chẳng lẽ không có cao nhân nào hơn Võ Thần Hiệp Khách sao?

Chu Thiện nghe vậy thì khẽ nhíu mày:

- Đệ nói cũng đúng. Thật sự trong dân gian có truyền lưu lại chuyện có một vài lần Võ Thần Hiệp Khách bị đánh bại, thậm chí bị giết chết. Song không có ghi chép hoặc là lời kể nào về ai hay là thứ gì đã làm việc đó cả. Mọi chuyện đều chìm trong sự bí ấn không có lời giải thích. Nói chung những chuyện đó không đến lượt tâng thứ của chúng ta có thể biết được.

Triệu Thiên Bình buộc miệng nối tiếp một câu:

- Nếu nó vượt quá khả năng hiểu biết của chúng ta, thì ta chỉ việc nâng cao khả năng của mình lên thì sẽ được biết đúng không. Hừm, nhất định một ngày nào đó đệ sẽ tìm ra câu trả lời.

Chu Thiện nghe thế cười ha hả:

- Tốt, có chí khí đấy. Đến khi đó đừng quên kể cho ta.

Triệu Thiên Bình cũng cười to:

- Ha ha, nhất định.


Ngày hôm sau trong thương đội truyền ra mệnh lệnh của đoàn trưởng. Do tuyến đường định sẵn có sự cố xảy ra nên thương đội phải thay đổi lộ tuyến di chuyển, vậy nên cần nghỉ chân trong thành thêm một ngày để chuẩn bị vật tư cần thiết. Mà công việc của Triệu Thiên Bình nguyên ngày hôm nay đó là học cưỡi ngựa. Cưỡi ngựa để làm một tiên phong do thám, đây là chỉ định của Trường đoàn.

Buổi sáng Triệu Thiên Bình được một hộ vệ họ Dương dẫn đi chọn ngựa. Không phải là lũ ngựa mà nó thường cho ăn trước đây mà là những con ngựa mới được đưa đến, một đàn gồm hai chục con ngựa được đưa đến cho nhiệm vụ mới. Nó được nghe Dương hộ vệ giới thiệu sơ qua rằng những con người này đều là ngựa tốt, đủ chủng loại, tuổi chỉ từ năm tuổi đến bảy tuổi, rất trẻ và khỏe, nó được lựa chọn một con để làm cộng sự trong hành trình nhiệm vụ lần này. Không phải thú cưỡi mà là hai chữ cộng sự, nó nói nên tất cả phẩm chất của một con ngựa là quan trọng như thế nào. Triệu Thiên Bình phải nhanh chóng lựa chọn một con ngựa rồi làm quen với nó, lắp yên cho nó, sau đó là cưỡi nó và thành thạo, quá nhiều công việc chỉ trong một ngày.

Mỗi chủng ngựa khác nhau phục vụ cho mục đích khác nhau, giống to khỏe thì phục vụ cho chiến đấu, giống bền sức thì phục vụ cho chuyên chở, mà loại ngựa Triệu Thiên Bình không biết chiến đấu, cũng không tải hàng, nên nó quyết định chọn loại ngựa thiên về tốc độs, trong đàn có một con Bạch Dương Mã và một con Huyết Long Câu khá là hợp với ý định của nó. Dương hộ vệ thấy nó phân vân thì giải tích kĩ hơn một chút:

- Bạch Dương Mã và Huyết Long Câu có tốc độ nhanh nhất trong số này, khó mà so sánh. Ưu thế của Bạch Dương Mã nằm ở sự khéo léo trong việc tăng giảm tốc độ với khả năng bẻ ngoặt cực tốt, còn Huyết Long Câu thì thiên về sự dẻo dai gấp bội.

Triệu Thiên Bình nghe vậy thì quyết định chọn Bạch Dương Mã vì sự khéo léo của nó, hơn nữa màu sắc của Bạch Dương Mã không quá bắt mắt, bộ lông màu vàng thẫm điểm những đốm sáng trắng như những vầng mặt trời nhỏ, y như tên gọi, sẽ phù hợp hơn so với việc cưỡi một thớt Huyết Long Câu rất hấp dẫn ánh nhìn với bộ lông đỏ rực. Dương Hộ Vệ một bên nhắc nhở:

- Việc giao tiếp với ngựa rất quan trọng, nó là đồng bọn đáng tin cậy nhất trong cả hành trình của ngươi, ngươi phải hiểu nó và cũng phải để nó hiểu ngươi, ngựa là động vật rất thông minh.

Triệu Thiên Bình khẽ gật đầu, những ngày qua công việc chính của nó là cho ngựa ăn nên cũng hiểu biết một chút, nhưng tiếp xúc trực tiếp như vậy là lần đầu, trong lòng nó cũng hết sức căng thẳng. Cảm nhận suy nghĩ và tâm hồn qua cặp mắt to đen, bày tỏ sự thân thiện gắn bó bằng những cử chỉ vuốt ve nhẹ nhàng, Triệu Thiên Bình dần dần làm quen với người bạn mới:

- Chúng ta làm bạn nhé.

- Mi nhìn rất tuyệt.

- Mi có tên chưa?

- Ta gọi mi là Hoàng Hoàng nhé…

Qua nửa ngày làm quen Triệu Thiên Bình cũng đã leo được lên lưng con ngựa với những bước chân đầu tiên chậm rãi nhưng đầy phấn khích. Việc cỡi ngựa đòi hỏi sự phối hợp nhịp nhàng của cả cơ thể người lẫn ngựa. Dương hộ vệ luôn sẵn sàng với những lời nhắc nhở như khẩu lệnh điều khiển, rồi giữ vững dây cương, dứt khoát động tác, làm chủ con ngựa,… Triệu Thiên Bình cũng dần dần quen thuộc, việc này thật sự không quá khó và cảm giác mang lại thật sự tuyệt vời, càng tăng tốc thì cảm giác kích thích mang lại càng lớn, đến cuối ngày Triệu Thiên Bình cũng đã có thể phi nước đại một đoạn, Dương hộ vệ bên cạnh cũng khá hài lòng:

- Rất tốt, ngươi giỏi hơn ra nghĩ đấy. Nhưng đừng chủ quan, những chặn đường sau này sẽ không dễ chịu như hôm nay đâu, ngươi còn phải tự hoàn thiện thuật cỡi ngựa của mình mới mong sống được. Hôm nay đến đây là đủ.

Triệu Thiên Bình cảm kích:

- Đa tạ Dương đại ca đã chỉ bảo.

Dương hộ vệ không nói gì, chỉ gật đầu rồi đi mất. Triệu Thiên Bình cũng cất ngựa rồi về trại nghỉ ngơi.


Sáng hôm sau thương đội lại xuất phát.

Lần này là cưỡi ngựa thay vì ngồi xe ngựa, lúc đầu nó còn khá hứng thú nhưng về sau thì cảm giác ê ẩm truyền lại khiến mặt nó xịu xuống, mông cũng nhón lên nhón xuống khiến nhiều người gần đấy phải bật cười. Lâm đoàn trưởng đi gần đấy lên tiếng:

- Lần đầu cưỡi ngựa ai cũng vậy thôi. Cứ từ từ sẽ quen dần.

Triệu Thiên Bình cười cười mà trong lòng khá cảm kích. Nó biết Lâm lão đầu không chỉ vì cho nó làm nhiệm vụ quan sát mà cấp ngựa cho nó, nếu vậy thì chỉ cần ngồi xe ngựa phía trước là đủ, mà đây còn là một thứ bảo mệnh trong những tình huống nguy cấp nữa, tỉ như Lâm lão cũng đã không còn ngồi xe như lúc ở Sơn Hải quốc. Nhiệm vụ của Triệu Thiên Bình cũng khá nhẹ nhàng, chăm chú tập trung quan sát đường đi, thỉnh thoảng chạy lên phía trước xem xét một chút rồi trở về thông báo tình hình. Đơn giản nhưng không còn an toàn như lúc trước nữa, có vài lần nó xém chút bị sa vào những cái bẫy dựng sẵn hay là bị bọn sơn tặc phục kích, may mà nó phát hiện trước rồi bỏ chạy thật nhanh, sau đó thì là một trận chiến nổ ra. Có khi nó tình cờ phát hiện một nhóm sơn tặc đi lẻ, và thế là một cuộc tập kích ngược diễn ra. Chiến đấu những ngày sau đó phát sinh liên tục, mà kế hoạch của Triệu Thiên Bình cũng dần từng bước được chuẩn bị.

Khi thương đội còn cách biên giới Thiên An quốc sáu trăm dặm thì gặp phải sự ngăn cản của bọn mã tặc. Là sự ngăn cản chứ không phải phục kích, vì sau vài bố trí bẫy rập mà không có kết quả nên bọn chúng mới quyết định đường đường chính chính tấn công, hay nói cách khác là chặn cướp một cách đường hoàng. Hai trăm tên mã tặc với đao kiếm sáng bóng dàng thành hàng chắn ngang con đường đi tới của thương đội, hai trong số đó đi lên phía trước, trong tay còn kẹp lấy một người mà Triệu Thiên Bình nhìn kĩ thì chính là một hộ vệ của thương đội mất tích trong cuộc chiến trước đó, một tên kề đao vào cổ người nọ rồi quát to:

- Giao nạp hàng hóa hoặc là chết.

Không đợi người khác trả lời, hắn sẵn đao nơi tay cứa thẳng vào cổ họng tên hộ vệ rồi vứt xuống trước mặt. Tay giữ chặt cổ, mắt trợn tròn, miệng há hốc sùi bột máu, cơ thể rung lên giữ dội, tên hộ vệ giãy giụa một lát rồi cứng đờ. Những tiếng thở mạnh phát ra từ phía thương đội, sự căm phẫn hiện rõ trên cặp mắt đỏ hồng, Lâm đoàn trưởng hét lớn:

- Lũ súc sinh, giết hết bọn chúng.

Cả thương đội ào lên như ong vỡ tổ, tiếng la ó gào thét lẫn trong tiếng va chạm leng keng của binh khí. Tất cả loạn thành một đoàn. Sự ớn lạnh sợ hãi tràn lan khắp cơ thể Triệu Thiên Bình, nó chưa từng gặp một trận chiến nào kinh khủng như thế, dù là những lần bị phục kích trước thì đánh nhau một lúc bọn sơn tặc đã bỏ chạy, nhưng lần này thì tất cả lao vào nhau như không cần mạng sống vậy.

Nó cảm giác toàn thân run rẩy.

Nhìn những cảnh la hét thảm thiết rồi quằn quại ngã xuống, nó cảm thấy thở không ra hơi.

Là run sợ cảnh máu sao?

Không phải, trong lòng nó trỗi dậy cảm giác thống khổ, không phải cảm giác sợ, mà là cảm giác bất lực.

Tại sao con người phải tàn hại lẫn nhau như vậy?

Tại sao ta không thể ngăn cản được?

Ta quá nhu nhược sao?

Ta quá yếu đuối sao?

Tay nó run rẩy siết chặt. Nó nghiến răng lắc đầu xua đi cảm giác hỗn loạn trong lòng rồi chú ý vào cuộc chiến.

Biết mình không giúp gì được trong chiến đấu thế này, góp mạng không bằng giữ mạng, Triệu Thiên Bình quyết đoán cưỡi ngựa lui về phía tuyến sau, nơi những “thương binh” đang nghỉ ngơi, nó muốn quan sát thật kĩ cuộc chiến và tìm ra thời điểm mấu chốt để phản kích. Tuy tình hình cuộc chiến rất hỗn loạn nhưng trong sự quan sát của Triệu Thiên Bình, những hộ vệ thương đội đang làm đúng chiến thuật được đề ra từ trước, đó là tập trung phòng thủ nhằm hao mòn sức lực của bọn mã tặc, cố gắng kéo dài thời gian chiến đấu, cuộc chiến càng dài thì càng có lợi cho phía thương đội. Triệu Thiên Bình ở phía sau không những chăm chú vào cuộc chiến trước mắt, nó còn cố quan sát thật kĩ xung quanh, xem có hay không những nguy hiểm ẩn núp khác. Như đã nói trước, kế hoạch lập ra có nhiều sơ hở, như hiện giờ đang trong tình trạng giằng co, nếu bên kẻ địch còn có lực lượng khác mai phục gần đó thì yếu tố bất ngờ không còn là thứ có thể dẫn đến chiến thắng nữa.

Qua một lúc lâu, như đã nắm chắc được tình hình, Triệu Thiên Bình hô to:

- Trưởng đoàn đại nhân!

Lâm lão đầu đang chiến đấu phía trước nghe được liền mạnh tay đẩy lùi kẻ địch đang giằng co rồi quát lớn:

- Tất cả mọi người, phản công!


- Biên giới trước mặt, mọi người nhanh chân lên.

Lâm đoàn trưởng quát lớn hối thúc thương đội tăng tốc. Trận chiến kết thúc khi bọn mã tặc rút lui vì bị bất ngờ không trở tay kịp, nhưng không ai dám chắc bọn chúng khi nào sẽ quay trở lại. Vì vậy thương đội dưới sự dẫn dắt của Lâm lão đầu nhanh chóng thu dọn chiến trường rồi dồn hết sức người sức ngựa còn lại mà bỏ chạy về hướng Thiên An quốc.

Bước qua biên giới, tinh thần của mọi người đều thả lỏng, những căng thẳng trong hành trình vừa qua tan biến với tiếng trò chuyện vui vẻ của những hộ vệ với nhau, đối với họ đây là một nhiệm vụ thành công, còn đối với Triệu Thiên Bình, tu không quá vui vẻ nhưng cũng cảm thấy an ủi vì đích đến đầu tiên trong hành trình của nó đã đạt được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện