“Ừm… cũng khá lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhỉ? Hình như là từ hôm sinh nhật của Diễm thì phải. Tôi nhớ không sai chứ?”

“Cô Tố, cô nhớ không sai. Trí nhớ rất tốt đấy.” Hôm đấy xảy ra xích mích giữa hai người, cô còn nghĩ cả hai sẽ chẳng thể nào đối mặt lần nữa nhưng không ngờ, cuộc hẹn đấy chẳng mấy đã tới rồi. Cô cứ nghĩ cô ta đã quên mất nhưng không phải. Xem ra lần này cố tình đụng mặt cũng là có nguyên do.

Quả không ngoài dự đoán của cô, câu tiếp theo cô ta cất lên chính là nói vào vấn đề.

“Cô… có đoán được hôm nay tôi hẹn cô ra đây là vì chuyện gì không?”

“…” Lại là đoán sao? Cuộc đời này hình như đúng là chẳng có gì bằng phẳng và dễ dàng nên người ta cứ mãi suy đoán thiệt hơn để cài cắm mũi nhọn vào đấy.

“Tôi đâu phải là cô, đâu thể suy đoán ra được tâm tư của cô chứ? Ngay cả bản thân mình nghĩ gì và muốn gì tôi còn chẳng rõ ràng thì tôi nghĩ mình không đạt đến trình độ có thể suy đoán lòng người.”

Tiếng cười duyên dáng của Tố Nhàn vang lên. Cô ta thoải mái điều chỉnh tư thế ngồi, hất nhẹ lọn tóc dài xoăn sóng phía trước ra sau, tự nhiên khoe ra sợi dây chuyền có mặt hình hoa cúc e lệ nở rộ khảm nhưng viên kim cương quanh viền.

Đáy mắt Phù Trân co rút sẫm lại, nụ cười miễn cưỡng cũng chỉ gắng gượng giữ được ở trên môi.

Quen thật nhỉ?

Sợi dây chuyền đó…

Một chút thay đổi của cô đã dễ dàng lọt vào mắt của cô ta. Nụ cười nhếch mép xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm cẩn thận tỉ mỉ làm tôn lên nét đẹp hiếm thấy khiến người khác nhìn vào phải xiêu lòng.

Cô ta đột nhiên đưa tay tháo sợi dây chuyền đấy xuống, đặt nó lên trên bàn. “Sợi đây chuyền này… tôi muốn trả lại nó cho cô.”

Phù Trân nâng mí mắt, rời ánh nhìn khỏi sợi dây chuyền chói mắt kia lên nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt vừa nói với cô bằng giọng điệu chân thành. Ý tốt cùng gương mặt thánh thiện, ai không biết sẽ nghĩ cô ta chính là thánh nhân nhưng cô nhìn vào chỉ toàn là sự giả dối.

Bỏ qua việc chồng cô có mua sợi dây chuyền này hay là không, chỉ bàn đến việc mang sợi dây chuyền đang đeo đến tháo ra và nói là trả đã không phải phép rồi.

“Sợi dây chuyền này vì sao lại trả cho tôi chứ? Tôi nhớ mình chẳng cho cô mượn lại càng không hề mua cho cô mà nhỉ? Hừm… mang một sợi dây chuyền đã đeo đến và nói trả lại. Điều thiếu tế nhị này tôi cũng chỉ mới thấy lần đầu.”

“Cô không biết sao?” Cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên, bàn tay đưa ra vuốt ve lên mặt sợi dây chuyền với vẻ thánh thức. “Đây là…”

Chưa kịp để cô ta nói hết, cô đã ngay lập tức cắt lời. “Tôi cũng không nói là mình không biết.”

“Vậy…”

Cô ta không tin trước lời biện minh yếu ớt này từ cô. Chuyện này đáng lẽ phải gây ra một của sốc lớn đối với cô chứ? Vì sao lại có thể thản nhiên như thế?

Tố Nhàn hoài nghi, ánh mắt quan sát cô càng thêm sắc bén.

Không! Đây không phải sự thật. Chắc chắn Tíc Phù Trân chỉ là đang diễn kịch để che đi sự đau đớn trong tâm mà thôi.

“Tôi nói thật đấy. Đây là Diễm tặng cho tôi. Nhưng món quà này quá lớn, tôi không thể nhận được nên mới muốn trả lại nó cho cô. Phù Trân, cô hãy nhận lại nó đi.” Sau đấy lại tiếp tục đẩy nó về phía cô.

Ha! Thật nực cười!

Phù Trân vẫn bình tĩnh ngồi khoanh tay trước ngực, bộ dạng chẳng hề để tâm lấy một chút nào.

“Tôi cũng nói thật đấy. Tôi chẳng cho mượn cũng chẳng hề mua thì trả lại tôi làm cái gì chứ? Nếu cô thật tâm muốn trả vậy thì đừng tìm tôi. Tôi thiết nghĩ ngay lúc nhận được cô phải cương quyết trả lại mới đúng. Dù sao mọi chuyện cũng lỡ, bây giờ cô nên đi tìm người đã tặng để trả lại sẽ tốt hơn nhiều so với việc đi tìm tôi đấy.”

“…”

Tố Nhàn cắn răng, không ngờ lại khó chơi đến thế!

Nhưng tất nhiên, cô ta không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.

“Tôi cũng đã nói là không muốn nhận rồi đấy chứ nhưng mà… anh ấy cứ năm lần bảy lượt, nhất quyết ép tôi nhận.”

Phù Trân nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

“Nếu vậy thì cô cứ nên giữ đi. Tôi cũng không cần đâu.”

Sợi dây chuyền mà anh hao tâm tổn trí để tặng cô ta, nếu cô cầm lại chẳng phải mọi chuyện càng rối ren hơn sao? Chưa kể tới, cô nghĩ cô chưa hèn mọn đến mức phải lấy “thứ đồ” đó từ cô ta.

“Phù Trân… có phải là cô giận tôi lắm đúng không?”

“Cảm xúc của tôi chẳng hề dư giả như vậy đâu.”

“Tôi biết cô oán tôi, vì tôi mà Diễm đã ghẻ lạnh cô…”

“Bộp!” Một tiếng lớn, Phù Trân đặt mạnh ly nước lên mặt bàn khiến những giọt nước bên trong lăn tăn chao đảo. Ánh mắt trở nên sắc lạnh và vô cảm, cô dùng sát khí của mình để đàn áp người con gái trước mặt.

“Cô Tố! Nếu cô chỉ nói mấy chuyện linh tinh này thì xin lỗi tôi không thể tiếp. Sợi dây chuyền này đối với tôi chả là gì cả nên cô chẳng cần tìm tôi để kiếm chuyện đâu. Tôi chỉ hỏi cô rằng Mạc Diễm… cô có tình cảm với anh ấy hay không?”

“Cô… cô đột nhiên nói gì vậy…”

Cô nhìn thẳng vào mắt cô ta, đanh thép cất lời:“Cô cảm thấy việc liên tục mờ ám với một người đàn ông có vợ và bản thân cũng là người đã có gia đình thì như thế nào hả? Nếu yêu anh ta thì vì sao trước lại không gả cho anh ta? Cô… thật sự là bị gia đình ép không thể gả hay chỉ là vì khoái cảm muốn được người khác yêu nhưng không có được?”

Sắc mặt Tố Nhàn hết xanh rồi trắng, cuối cùng là đỏ bừng hết cả mặt. Khuôn ngực phập phồng lên xuống, miệng thở phì phò đầy tức giận. Cô ta không thể nghe tiếp hay chỉ đơn giản là sợ điều gì đó mà cô vừa nói ra nên tức giận, hét lớn: “TÚC PHÙ TRÂN! CÔ VỪA VỪA PHẢI PHẢI THÔI!”



Trở về nhà đã là lúc trời tối nhem. Phù Trân trở về nhà, ở trong phòng tắm ngâm mình trong nước hơn nửa tiếng mới trở ra. Cô không rời khỏi phòng mà lại lăn lộn trên giường, giữ thói quen bao lâu nay, lấy cuốn sổ nhật ký của mình để viết hết mọi phiền muộn vào trong. Đóng lại và cất cẩn thận, cảm thấy hơi đói bụng nên cô quyết định xuống nhà dưới tìm thứ gì đó để lót dạ khi từ trưa đến giờ vẫn chưa có thứ gì bỏ bụng.

Đi ngang qua phòng làm việc của anh, ánh đèn sáng hắt ra từ khe cửa khiến tâm trạng héo tàn của cô ngay lập tức được hồi sinh.

5 phút sau…

Cô thình lình mở cửa và nói: “Mạc Diễm… cô ấy thích ăn gì và không thích ăn gì?”

Anh vẫn cúi đầu xử lý công việc, thần trí trả lời theo bản năng.

“Cô ấy thích ăn salad và hải sản, những thứ ít calo và chất béo… không thích ăn rau mùi và củ cải trắn…” Tròng mắt Mạc Diễm giãn nở, tức khắc ngước mặt lên nhìn cô đang đứng ở khe cửa. Cảm giác chột dạ cùng nôn nóng dâng trào, cô có thể thấy anh đang rất căng thẳng khi bàn tay siết chặt lấy cây bút máy trong tay.

“Em… em…” Anh lấp bấp hé miệng, mãi cũng chẳng nói rõ thành lời.

Cô nở nụ cười thê lương với anh, giọng nói cất lên nghe mới nghẹn ngào làm sao…

“Mạc Diễm làm việc xong… nhớ nghỉ ngơi sớm…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện