Phù Trân cầm hộp quà của mình lên, dù đã thầm nhủ từ trước nhưng đứng trước sự thật anh còn không thèm tiện tay mở quà sinh nhật mình tặng thật không thể tránh khỏi hụt hẫng.
Đặt chiếc hộp về chỗ cũ, cô rời khỏi phòng thay đồ của anh khi nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ bên ngoài. Đúng lúc cô ra tới nơi thì cũng là lúc anh vừa bước vào.
“Trễ rồi em vẫn chưa ngủ sao?” Anh không phát hiện ra hành động vừa rồi của cô nên thản nhiên thoải mái hỏi với ý quan tâm.
Trong lòng có cảm giác chột dạ như kẻ vừa làm chuyện xấu. Cô cố gắng áp chế trái tim đang đập thình thịch của mình lại, che giấu nỗi buồn sau đáy mắt để trả lời anh.
“Có lẽ hôm nay ngủ nhiều rồi nên tối nay cảm giác buồn ngủ có tới hơi trễ.”
Mạc Diễm từ bên ngoài trở về, anh đã cởi chiếc áo vest nên thân trên chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng tinh thơm tho cởi ba cúc trước ngực làm lộ ra cơ ngực màu đồng săn chắc. Anh cởi cúc áo ở cổ tay, tay áo sắn lên đến trên khuỷu tay, đứng dựa vào thành tường quan sát cô tỉ mỉ.
“Dù vậy thì cũng nên nghỉ ngơi cho sớm mới đúng chứ.” Giọng nói anh có vẻ đang mắng cô nhưng thực chất lại là chiều chuộng. Trông thấy khuôn mặt mang nét buồn bã mệt mỏi lại chẳng buồn đáp lại một lời của cô, anh hắng giọng ngượng ngạo nói: “Ừm… em đã ăn gì chưa? Thôi vậy, anh có mua đồ ăn khuya, cùng ăn nhé.”
Như thể lại sợ cô từ chối. Anh không phải là hỏi mà là thông báo cho cô biết. Ngay sau khi nói xong anh đã nhanh lên quay bước ra ngoài.
“Em ngồi đi, anh thấy món này khá nổi gần đây nên đã ghé qua mua nó trước khi về nhà. Ngay cả cậu thư ký từng ăn cũng khen không ngớt lời đấy.”
“…”
Cô an tĩnh ngồi xuống ghế đối diện anh, tuy không đáp lời nhưng vẫn nghe rất chăm chú. Con người là thế, đứng trước người mình yêu vẫn khỏi g thể nào dứt khoát bỏ qua được. Trong vô thức, luôn quan tâm đến từng cử chỉ và từng lời mà anh nói. Tình yêu hèn mọn đến mức chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Cô còn nhớ vào kiếp trước, mỗi ngày đều thức giấc với sự chờ mong. Cô đều nhanh chóng sửa soạn và chạy xuống nhà, luôn vô tình hay cố ý để được trông thấy anh. Chỉ cần là một cái thoáng qua cũng đủ để cô nạp đầy năng lượng hạnh phúc cho một ngày dài. Sau này, khi đã cầu xin cha chuyển anh ấy thành vệ sĩ riêng thành công, mỗi ngày đối với cô đều như là thiên đường. Nhưng tất nhiên, thiên đường ấy chẳng kéo dài được bao lâu khi sau đấy gia tộc nhà cô xảy ra biến cố lớn…
Chuyện cũ đã rất lâu nhưng hoài niệm và cảm giác tim đập loạn nhịp vẫn còn đây.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, anh ấy và anh có thật sự là cùng một người không nhỉ?
Cô chưa hiểu rõ bản thân, rốt cuộc là mình lưu luyến người đàn ông kiếp trước hay là yêu người đàn ông trước mặt này.
Chấp niệm… thật sự khiến cô bị mù quáng!
Một bàn tay to lớn ấm áp bỗng chốc áp vào bên gò má của cô. Phù Trân hoàn hồn thì trông thấy nụ cười dịu dàng tỏa nắng của anh trong màn đêm giá lạnh.
“Thừ người gì vậy, còn cảm thấy mệt sao?”
Cô lắc đầu, đáp lại anh một tiếng “Không mệt!”
Anh từ khi nào lại có dáng vẻ của một người chồng đảm như vậy? Anh chuẩn bị thức ăn ra chén, đẩy về trước mặt cô không quên kèm theo bộ dụng cụ ăn và một ly nước.
“Ăn thử cái này đi, rất ngon!”
“Khó chịu chỗ nào thì phải nói ra đấy.”
Cô vẫn như cũ, chỉ gật đầu mà không đáp lại dù chỉ một lời.
Suốt bữa ăn, anh đều rất quan tâm đến cô. Phù Trân vốn muốn cười nhưng lại chẳng thể cười nổi. Cô nhìn cánh tay bên trái của anh đến ngơ người, lí trí muộn màng quay trở về thì lời đã buông ra khỏi miệng.
“Chiếc đồng hồ trên tay anh thật đẹp.” Cô cảm thán nói, nếu để ý kĩ còn cảm nhận được thanh âm đang run rẩy.
Bàn tay đang cầm đôi đũa của anh thoáng khựng lại, theo quán tính di dời tầm mắt theo ánh nhìn của cô, rơi xuống chiếc đồng hồ mắc tiền đeo trên tay trái. Bản năng giấu giếm và chột dạ trỗi dậy, anh gượng gạo cười cùng theo đấy là bàn tay bất giác che đi chiếc đồng hồ một cách nhanh chóng như thể sợ cô nhận ra điều gì đấy.
“Ừm… vậy sao?” Đơn giản để lấp liếm, anh không hề muốn cùng cô nói về chuyện này.
Chỉ vì một câu nói của cô mà bầu không khí hài hoà lại bỗng chốc thay đổi. Anh im lặng, biểu cảm có chút lạnh lùng và cặm cụi ăn như thể sợ cô lại tiếp tục hỏi điều gì đấy nữa.
“…”
Bất giác bàn ăn trở nên im ắng, bầu không khí tĩnh lặng tới mức nếu có cây kim rơi xuống thì cũng có thể nghe được.
Phù Trân chẳng có khẩu vị gì để ăn nữa, cô đứng lên rời khỏi bàn và Mạc Diễm vẫn giữ nguyên bộ dạng chăm chú dùng bữa của mình.
Anh… không cản cô lại, không muốn tiếp tục diễn kịch nữa rồi.
Sầm!
Cánh cửa đóng lại, một lần nữa ngăn cách đôi ta.
Phù Trân trượt người dọc theo cánh cửa gỗ, hốc mắt trở nên ươn ướt. Cô gạt đi giọt lệ nóng, nhưng càng gạt bỏ thì nó lại càng chảy ra nhiều hơn. Cuối cùng, cô chẳng còn sức mà gạt bỏ đi được nữa…
Tiếng nấc nghẹn vang lên nhưng chẳng hề có ai thấu, vị mặn chát thấm đẫm đến từng ngóc ngách trong trái tim đang co thắt.
Không phải cô không biết, cô cố tình hỏi như thế vì cô đã biết rõ rồi.
Quà sinh nhật mà cô tặng anh chính là chiếc ví da anh có biết không? Điều mong mỏi khi mua chính là cô mong anh có thể để thẻ hay danh thiếp của mình vào và mang đi theo bên người. Trọng dụng chỉ một chút thôi cũng được…
Nhưng anh đến mở cũng chẳng thèm mở, vứt ở ngóc ngách nào đó mà có lẽ ngay chính anh cũng đã quên. Vậy mà anh… lại trân trọng và nâng niu đến cùng chiếc đồng hồ mà Tố Nhàn tặng.
Tống Mạc Diễm… nhu tình anh thể hiện cho em thấy tất cả đều là giả đúng không?
…
Ngày hôm sau, ngồi trước mặt cô chính là Tố Nhàn.
Cô… thật sự chẳng nhớ nữa, cơ duyên nào đã khiến cô và cô ta ngồi đối mặt nhau như thế này?
Đặt chiếc hộp về chỗ cũ, cô rời khỏi phòng thay đồ của anh khi nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ bên ngoài. Đúng lúc cô ra tới nơi thì cũng là lúc anh vừa bước vào.
“Trễ rồi em vẫn chưa ngủ sao?” Anh không phát hiện ra hành động vừa rồi của cô nên thản nhiên thoải mái hỏi với ý quan tâm.
Trong lòng có cảm giác chột dạ như kẻ vừa làm chuyện xấu. Cô cố gắng áp chế trái tim đang đập thình thịch của mình lại, che giấu nỗi buồn sau đáy mắt để trả lời anh.
“Có lẽ hôm nay ngủ nhiều rồi nên tối nay cảm giác buồn ngủ có tới hơi trễ.”
Mạc Diễm từ bên ngoài trở về, anh đã cởi chiếc áo vest nên thân trên chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng tinh thơm tho cởi ba cúc trước ngực làm lộ ra cơ ngực màu đồng săn chắc. Anh cởi cúc áo ở cổ tay, tay áo sắn lên đến trên khuỷu tay, đứng dựa vào thành tường quan sát cô tỉ mỉ.
“Dù vậy thì cũng nên nghỉ ngơi cho sớm mới đúng chứ.” Giọng nói anh có vẻ đang mắng cô nhưng thực chất lại là chiều chuộng. Trông thấy khuôn mặt mang nét buồn bã mệt mỏi lại chẳng buồn đáp lại một lời của cô, anh hắng giọng ngượng ngạo nói: “Ừm… em đã ăn gì chưa? Thôi vậy, anh có mua đồ ăn khuya, cùng ăn nhé.”
Như thể lại sợ cô từ chối. Anh không phải là hỏi mà là thông báo cho cô biết. Ngay sau khi nói xong anh đã nhanh lên quay bước ra ngoài.
“Em ngồi đi, anh thấy món này khá nổi gần đây nên đã ghé qua mua nó trước khi về nhà. Ngay cả cậu thư ký từng ăn cũng khen không ngớt lời đấy.”
“…”
Cô an tĩnh ngồi xuống ghế đối diện anh, tuy không đáp lời nhưng vẫn nghe rất chăm chú. Con người là thế, đứng trước người mình yêu vẫn khỏi g thể nào dứt khoát bỏ qua được. Trong vô thức, luôn quan tâm đến từng cử chỉ và từng lời mà anh nói. Tình yêu hèn mọn đến mức chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Cô còn nhớ vào kiếp trước, mỗi ngày đều thức giấc với sự chờ mong. Cô đều nhanh chóng sửa soạn và chạy xuống nhà, luôn vô tình hay cố ý để được trông thấy anh. Chỉ cần là một cái thoáng qua cũng đủ để cô nạp đầy năng lượng hạnh phúc cho một ngày dài. Sau này, khi đã cầu xin cha chuyển anh ấy thành vệ sĩ riêng thành công, mỗi ngày đối với cô đều như là thiên đường. Nhưng tất nhiên, thiên đường ấy chẳng kéo dài được bao lâu khi sau đấy gia tộc nhà cô xảy ra biến cố lớn…
Chuyện cũ đã rất lâu nhưng hoài niệm và cảm giác tim đập loạn nhịp vẫn còn đây.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, anh ấy và anh có thật sự là cùng một người không nhỉ?
Cô chưa hiểu rõ bản thân, rốt cuộc là mình lưu luyến người đàn ông kiếp trước hay là yêu người đàn ông trước mặt này.
Chấp niệm… thật sự khiến cô bị mù quáng!
Một bàn tay to lớn ấm áp bỗng chốc áp vào bên gò má của cô. Phù Trân hoàn hồn thì trông thấy nụ cười dịu dàng tỏa nắng của anh trong màn đêm giá lạnh.
“Thừ người gì vậy, còn cảm thấy mệt sao?”
Cô lắc đầu, đáp lại anh một tiếng “Không mệt!”
Anh từ khi nào lại có dáng vẻ của một người chồng đảm như vậy? Anh chuẩn bị thức ăn ra chén, đẩy về trước mặt cô không quên kèm theo bộ dụng cụ ăn và một ly nước.
“Ăn thử cái này đi, rất ngon!”
“Khó chịu chỗ nào thì phải nói ra đấy.”
Cô vẫn như cũ, chỉ gật đầu mà không đáp lại dù chỉ một lời.
Suốt bữa ăn, anh đều rất quan tâm đến cô. Phù Trân vốn muốn cười nhưng lại chẳng thể cười nổi. Cô nhìn cánh tay bên trái của anh đến ngơ người, lí trí muộn màng quay trở về thì lời đã buông ra khỏi miệng.
“Chiếc đồng hồ trên tay anh thật đẹp.” Cô cảm thán nói, nếu để ý kĩ còn cảm nhận được thanh âm đang run rẩy.
Bàn tay đang cầm đôi đũa của anh thoáng khựng lại, theo quán tính di dời tầm mắt theo ánh nhìn của cô, rơi xuống chiếc đồng hồ mắc tiền đeo trên tay trái. Bản năng giấu giếm và chột dạ trỗi dậy, anh gượng gạo cười cùng theo đấy là bàn tay bất giác che đi chiếc đồng hồ một cách nhanh chóng như thể sợ cô nhận ra điều gì đấy.
“Ừm… vậy sao?” Đơn giản để lấp liếm, anh không hề muốn cùng cô nói về chuyện này.
Chỉ vì một câu nói của cô mà bầu không khí hài hoà lại bỗng chốc thay đổi. Anh im lặng, biểu cảm có chút lạnh lùng và cặm cụi ăn như thể sợ cô lại tiếp tục hỏi điều gì đấy nữa.
“…”
Bất giác bàn ăn trở nên im ắng, bầu không khí tĩnh lặng tới mức nếu có cây kim rơi xuống thì cũng có thể nghe được.
Phù Trân chẳng có khẩu vị gì để ăn nữa, cô đứng lên rời khỏi bàn và Mạc Diễm vẫn giữ nguyên bộ dạng chăm chú dùng bữa của mình.
Anh… không cản cô lại, không muốn tiếp tục diễn kịch nữa rồi.
Sầm!
Cánh cửa đóng lại, một lần nữa ngăn cách đôi ta.
Phù Trân trượt người dọc theo cánh cửa gỗ, hốc mắt trở nên ươn ướt. Cô gạt đi giọt lệ nóng, nhưng càng gạt bỏ thì nó lại càng chảy ra nhiều hơn. Cuối cùng, cô chẳng còn sức mà gạt bỏ đi được nữa…
Tiếng nấc nghẹn vang lên nhưng chẳng hề có ai thấu, vị mặn chát thấm đẫm đến từng ngóc ngách trong trái tim đang co thắt.
Không phải cô không biết, cô cố tình hỏi như thế vì cô đã biết rõ rồi.
Quà sinh nhật mà cô tặng anh chính là chiếc ví da anh có biết không? Điều mong mỏi khi mua chính là cô mong anh có thể để thẻ hay danh thiếp của mình vào và mang đi theo bên người. Trọng dụng chỉ một chút thôi cũng được…
Nhưng anh đến mở cũng chẳng thèm mở, vứt ở ngóc ngách nào đó mà có lẽ ngay chính anh cũng đã quên. Vậy mà anh… lại trân trọng và nâng niu đến cùng chiếc đồng hồ mà Tố Nhàn tặng.
Tống Mạc Diễm… nhu tình anh thể hiện cho em thấy tất cả đều là giả đúng không?
…
Ngày hôm sau, ngồi trước mặt cô chính là Tố Nhàn.
Cô… thật sự chẳng nhớ nữa, cơ duyên nào đã khiến cô và cô ta ngồi đối mặt nhau như thế này?
Danh sách chương