Trận giao chiến bắt đầu từ lúc nửa đêm cho đến khi kết thúc, Red Tide và Red Despair rút lui vào màn sương đen, Lendary Black cũng tìm cho mình một vị trí an toàn để neo đậu lại sau một trận giao chiến lớn kéo dài giữa ba con tàu. Bầu trời cũng hừng sáng, thời khắc của đêm không trăng cuối cùng đã chấm dứt, Hjnyu khôi phục lại trạng thái bán yêu như thường ngày của mình, hắn thu hồi lại những mảnh ngọc, nhìn về phía người con trai có mái tóc bạch kim thu hút mọi ánh mắt của hải tặc trên tàu. Chàng trai được biết đến với cái tên Kazuo đó xuất hiện mang một vai trò hết sức bí ẩn trên tàu, hầu như chẳng ai biết rõ tung tích của anh
- Thuyền trưởng, tôi nên làm gì nữa đây?
Kazuo lên tiếng, ánh mắt có chút lo lắng nhìn vào cô gái trong vòng tay mình, suýt chút nữa thôi nếu anh không tới kịp lúc thì sinh mạng yếu ớt này có lẽ đã không còn nữa rồi
- Victor mau xem vết thương cho cô ấy đi
Hjnyu không biết nên chạm vào cô như thế nào, trên người cô có không ít vết thương, hắn thì không rành về thương tích nên không dám đụng chạm tùy tiện, chỉ sợ làm đau cô. Victor sau khi sát trùng làm sạch bản thân với tốc độ ánh sáng liền phi đến chỗ của Yeong cặn kẽ xem xét. Những ngón tay nhỏ khẽ động đậy bấu vào tay áo của Hjnyu đang đứng sát bên
- Hjnyu
Giọng nói nhỏ phát ra từ Yeong, cô nhìn hắn thật lâu, có nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn chọn cách im lặng, cô không biết nên bắt đầu từ đâu là đúng nhất.
- Không nguy hiểm lắm, đa số là những vết thương cũ không đáng lo ngại - Thấy Yeong đã tỉnh anh cũng yên tâm phần nào, nếu cô hôn mê thì chắc chắn lớn chuyện rồi - Mạng của con nhóc nhà ngươi cũng lớn qua đấy, mau mau hạ xuống
Anh chàng bác sĩ vội vàng ra lệnh, anh không thể kiểm tra được vết thương nếu Yeong cứ được bế lên như thế. Kazuo liền nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi đứng nép sang một bên để anh chàng bác sĩ kia làm công việc của mình dễ dàng hơn
- Ở đây có đau không? - Victor ấn nhẹ lên đầu gối của Yeong
- Không đau không đau
- Thế còn chỗ này? - Victor đổi góc độ, dùng thêm lực
- Không đau - Yeong dừng lại một thoáng chốc, hơi thở có chút gấp gáp nhưng vẫn kiên trì nhẫn nhịn - Cũng không đau
- Cũng không đau à? - Victor quan sát một chút rồi chuyển tầm mắt sang cổ chân của cô - Chỗ này...
- A, đừng đụng, đừng đụng vào - Yeong hét lên một tiếng trước khi vị bác sĩ kia kịp chạm vào cổ chân
Victor tối sầm mặt mài, anh không hiểu nổi trong đầu cô nhóc này rốt cuộc đang chứa thứ gì mà ở tình trạng này rồi vẫn kiên quyết giả nai đến như thế. Ánh mắt anh sắc bén ngẩng đầu liếc nhìn Hjnyu
- Thuyền trưởng, coi bộ bệnh nhân này không chịu phối hợp, ta cũng sẽ không thể chuẩn đoán được gì nếu cứ như vậy
- Còn định giở trò đến khi nào? Thành thật khai báo đi
Hjnyu nghiêm giọng khiến Yeong giật mình. Cô biết mình giả vờ như vậy là không tốt nhưng cô cũng không muốn làm mọi người lo lắng
- Thật ra là có đau một chút - Yeong nhỏ giọng
- Đau một chút? Cổ chân trật khớp nghiêm trọng như vậy mà chỉ đau một chút, dây thần kinh đau của ngươi đã bị đứt hết rồi ư?
- Nhưng tôi vẫn ổn mà
Yeong vừa định đứng lên chứmg minh sức khoẻ bản thân thì lập tức cả người bị ngã về trước. Hjnyu nhanh tay bắt lấy bên hông kéo cô về phía người mình
- Đừng cứng đầu nữa, nghe lời Victor đi
Hjnyu để cô dựa vào người mình làm điểm tựa, giọng nói có chút khiển trách. Thấy Yeong không bị thương tích gì nhiều, mọi hải tặc trên tàu cũng thở phào nhẹ nhõm, một số thì vui vẻ ra mặt. Nhưng bọn họ đâu biết rằng, Lendary Black còn có thêm một vị khách không mời mà đến nữa.
- Trận chiến đã kết thúc rồi, coi bộ là do ta đến trễ quá nhỉ
W.Jack xuất hiện ngay trên boong tàu cùng với vài tên hải tặc của mình. Vấn đề là anh đã xuất hiện ở đây từ khi nào? Chẳng một ai có thể nhận biết được sự hiện diện của anh cho đến khi anh lên tiếng.
- W.Jack, ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây vậy? Thật hiếm khi có dịp ngài chủ động đến thăm tàu hải tặc của chúng tôi - Kazuo không ngần ngại liền lên tiếng
- Đã lâu không gặp, Kazuo - Jack cười đáp lại, anh ta biết Kazuo là một trong những hải tặc thân tín nhất của Hjnyu nên việc gặp lại Kazuo trong một dịp như thế này cũng không có gì quá ngạc nhiên - Cứu được tiểu nữ tử này về rồi thì ngươi cũng đã quyết định xong rồi phải không Hjnyu? Hình phạt cho kẻ phản bội?
Tất cả hải tặc trên tàu rùng mình khi nghe nhắc đến nó, Victor thì tối sầm mặt mài, Rei thì bàng hoàng không tin được những gì mình nghe được. Azami kéo tay áo của Chin khuôn mặt đầy lo lắng, cả Kyon, Baron, Kenji và Gin cũng không khác mấy. Thứ mà họ không mong muốn nhất cũng đã đến lúc phải đối diện với nó rồi
- Hình phạt ư?
Hai tay vô thức run rẩy, cả người Yeong như bị hiện thực dội hẳn một xô nước vào mặt rằng cô đã phản bội thuyền trưởng, là cô đã đâm Hjnyu trước sự chứng kiến của mọi người. Điều này khiến cô nhớ lại hình phạt của điều lệ đầu tiên trong bản kế ước, Hjnyu đã từng đe doạ cô không nên tuỳ tiện thử nó. Giờ thì thứ đáng sợ đó cũng đã đến, cô cũng không thể trốn tránh ngoại trừ cách chiến đấu với nó
- Chuyện này không liên quan đến ông?
- Tại sao không, ta đến đây đại diện cho toàn bộ hải tặc có mặt ngày hôm đó - Jack đáp lại lời của Hjnyu bằng một nụ cười - Ngươi nghĩ rằng giới hải tặc này sẽ phục nếu ngươi hành xử không đúng với điều lệ này?
Vẫn là câu nói đó, Jack đã tuyên bố rồi, kẻ phản bội phải nhận hình phạt như điều lệ đã đưa ra, không có ngoại trừ bất cứ lí do gì.
- Không thể như thế được, Yeong đã bị điều khiển mà, lúc đâm thuyền trưởng cô ấy đâu kiểm soát được ý thức của mình - Rei xông lên chỗ Jack cố giải thích liền bị hải tặc của anh ta ngăn lại - Ngài không thể ép buộc Yeong như thế? Cô ấy không đáng bị đối xử như thế?
- Tôi cũng phản đối - Gin, cậu nhóc là hải tặc nhỏ tuổi nhất cũng đã lên tiếng
- Chúng tôi cũng không đồng ý - Azami và Kyon cùng lên tiếng
Những tên hải tặc còn lại nhìn nhau, không ai nói gì nhưng đều chung một suy nghĩ, bọn chúng đồng loạt hô to phản đối hình phạt này
- Ây chà, hải tặc của ngươi cũng thú vị quá nhỉ
Jack nhìn thấy cảnh tượng đó không khỏi bật cười thích thú, quả đúng là Lendary Black, quyết tâm bảo vệ đồng đội của mình đến cùng
- Yeong, ý ngươi thì sao?
Jack hướng ánh mắt về cô gái nhỏ đứng sát bên Hjnyu đang không ngừng lo lắng. Yeong hơi giật mình khi nghe đến tên mình, cô ngẫng đầu nhìn hắn, vẫn là ánh mắt đó, ánh mắt không chút cảm xúc của hắn khiến cô cảm thấy lo sợ nhưng cô biết Hjnyu của hiện tại, dù quyết định của cô có như thế nào hắn cũng sẽ chấp nhận nó.
- Tôi, tôi chấp nhận hình phạt
Tất cả hải tặc đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên rồi sau đó chuyển sang lo lắng. Bọn chúng lo cho tính mạng của cô, lá gan của cô thật sự còn to hơn cả bọn chúng.
- Thần kinh của ngươi có vấn đề thật rồi à, ngươi nên nhìn lại bản thân mình đi, một cơn gió ùa qua cũng đủ quật chết ngươi đó. Chỉ cần nói một tiếng không thì mọi chuyện còn lại cứ để cho Hjnyu giải quyết, nó tự biết cách làm giảm hình phạt, ít nhất thì ngươi sẽ không nguy hiểm đến tính mạng
Victor luôn miệng cằn nhằn đủ mọi hình thức đe dọa nhưng dường như Yeong chẳng tiếp thu được bao nhiêu, cô cười nhạt chỉ khẽ lắc đầu
- Đây là quyết định của tôi
- Nhưng cũng không thể xử phạt ngay bây giờ được, cả người cô bây giờ toàn là vết thương, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn - Rei tuy tức giận trước quyết định của Yeong nhưng cậu không thể ngăn cản việc này xảy ra, chỉ mong chờ ở Hjnyu sẽ có chút động lòng mà thay đổi
- Đúng vậy đúng vậy - Victor hoàn toàn đồng tình với ý kiến của Rei - Nếu các ngươi muốn giết người thì cũng không nên mượn cớ tình trạng cơ thể không khỏe để dồn đối phương vào chỗ chết như thế. Rất không phục.
- Không cần - Giọng nói của Yeong lại khẽ vang lên suýt chút nữa thì khiến Victor tức đến thổ huyết - Như thế thì phiền lắm, cứ làm một lần cho xong đi
- Ngươi chán sống thật rồi, nếu kéo dài thời gian thì còn có thể tìm được đường sống, ngươi mà cứ cứng đầu như vậy thì ngay cả tử thần cũng không cứu được cái mạng của ngươi đâu
Victor nổi trận lôi đình, thật sự chỉ muốn bóp chết cô để xem trong đầu cô rốt cuộc đã mất bao nhiêu sợi dây thần kinh. Rei và mọi người cũng suýt chết đứng vì câu trả lời đó của cô.
- Nếu ngươi không thể thì hãy để ta...
- Không - Hjnyu lên tiếng cắt ngang câu nói đang dang dở của Jack, ánh mắt hắn vẫn không thay đổi khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy lo sợ - Tự tay tôi sẽ thi hành hình phạt này
Câu nói lạnh lẽo phát ra từ miệng Hjnyu thật sự khiến người khác tưởng rằng trái tim hắn được làm từ sắt đá. Bọn hải tặc trên tàu lập tức im bặt không dám lên tiếng phản đối nữa, một phần là họ sợ thuyền trưởng của họ, một phần là họ tôn trọng quyết định của Yeong
- Trói lại
Tất cả hải tặc buộc phải có mặt đầy đủ trên boong tàu trong khi quá trình xử phạt xảy ra. Yeong bị giải lên bục cao nhất, hai tay bị trói chặt bằng một sợi dây thừng thô ráp treo lên thanh gỗ cao để đảm bảo không ngã xuống sàn tàu khi bị ngất đi. Đây là lần thứ hai bọn họ được chứng kiến hình phạt này, họ chỉ hy vọng Yeong có thể chịu đựng được hình phạt, chỉ cần sống sót vượt qua nó, chắc chắn danh tiếng kẻ phản bội kia sẽ được xoá bỏ
Thời khắc không thể trốn tránh cuối cùng cũng đã đến. Lần đầu tiên Yeong biết trước bản thân phải chịu tổn thương không nhỏ nhưng vẫn chấp nhận hình phạt mà không hề chạy trốn. Cô biết Hjnyu cũng sẽ không phản đối nếu cô lựa chọn không chấp nhận hình phạt này. Là cô đã sơ xuất để kẻ khác dễ dàng chi phối, cô đã vô tình chạm tay vào điều lệ cấm kị của hải tặc. Nếu lựa chọn trốn chạy, cô cũng không thể nào thoát khỏi sự giày vò của bản thân rằng cô đã đâm Hjnyu, đồng nghĩa với việc phản bội hắn, cho nên cách duy nhất để chấm dứt nó chính là đối diện với hình phạt này. Ít nhất thì quyết định của cô cũng không làm một thuyền trưởng như Hjnyu phải khó xử. Hắn là thuyền trưởng, nếu chỉ vì cô mà không ra tay đúng với điều lệ thì giới hải tặc này sẽ không quy phục trước danh tiếng của hắn mất.
Hjnyu không đứng trước mặt cô, hắn cầm sợi roi da đứng phía sau lưng cách đó hai mét
- Sẽ không có lần sau
Giọng nói đầy sự uy nghiêm vang lên, ngay cả những hải tặc theo dõi cũng phải run sợ. Roi thứ nhất vung lên rít theo tiếng xé gió quật xuống. Vết roi cắt đứt vải áo, hằn lên một vết đỏ rỉ máu trên tấm lưng vốn đã chi chít những vết thương trước đó. Vết roi đầu tiên bao giờ cũng là vết roi đau đớn nhất, khi đường roi quật xuống, hô hấp của Yeong dừng lại hai giây rồi thở dốc một cách nặng nề, cô chịu đựng cơn đau khủng khiếp ấy mà cũng không hé răng lấy một tiếng thét nào, cũng không giãy giụa kịch liệt, càng không đau đớn đến mức ngất đi.
Hjnyu lại vung cổ tay, sợi roi da vạch một đường trong không khí rồi hạ xuống tấm lưng Yeong đòn tiếp theo. Những đòn roi cứ liên tiếp, trầm ổn không ngừng nghỉ, hắn không vì sự run rẩy của cơ thể Yeong mà dừng lại, cũng không vì sắc mặt của những hải tặc xung quanh mà nhẹ tay. Hjnyu ra tay thật sự, không một chút khoan nhường, cũng không có sự phân biệt đối xử. Sợi roi như những lưỡi dao sắc nhọn cứa sâu vào da thịt khiến cô cắn môi để không bật lên tiếng hét đau đớn. Hốch mắt đỏ ửng lên, nước mắt ứa ra từng giọt nhưng cô vẫn kiềm lại. Đau. Cả đời này cô chưa bao giờ phải chịu đau đớn đến thế này. Những lưỡi roi cứ thếm quất vào tấm lưng của cô từng nhát, từng nhát một. Môi đã bị cô cắn chặt đến bật cả máu tươi, vị tanh của máu cứ thế xộc thẳng vào miệng của cô. Bầu không khí chết chóc bao phủ khắp mặt biển, xung quanh đều im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng roi vung lên rít gào. Mồ hôi hòa lẫn với máu từng giọt nhỏ xuống sàn tàu. Cảm giác đau đớn đến tê tái khiến đầu óc cô choáng váng cho đến một lúc cô không còn cảm thấy đau nữa, ý thức dần chìm vào mơ hồ. Có lẽ Yeong sắp không chịu đựng nỗi nữa rồi
Những vết roi như một tấm lưới đỏ in hằn trên lưng đang bị thương của cô. Sự đối lập giữa làn da trắng nõn và vết roi đáng sợ khiến người khác nhìn vào không khỏi xót xa. Rei vô thức nắm chặt tay đến nổi cả gân xanh, một chút nữa, chỉ cần gắng chịu một chút nữa thôi. Azami và Kyon đứng kế hai anh chàng, hai tay không ngừng run lên theo từng đòn roi trút xuống. Victor cũng không dám nhìn tiếp tục liền quay đầu đi. Kenji và Gin đứng lặng người như những tên hải tặc khác, cảnh tượng này sẽ phải khắc sâu vào tiềm thức của bọn họ. Kazuo cũng e ngại không dám nhìn lâu. Jack cũng không ngờ Hjnyu thật sự mạnh tay đến thế, nó nằm ngoài cả những dự tính của anh, nếu cứ tiếp tục như thế này cô nhóc kia sẽ khó lòng là bảo toàn được tính mạng, anh nghĩ mình sẽ phải ra tay nếu mọi việc đi xa hơn.
Những đòn roi đều rất dứt khoác và kết thúc nhanh chóng. Máu đỏ bắn ra tạo thành những vệt dài trên sàn tàu nhưng Yeong vẫn quyết không hé lấy một lời nào. Roi cuối cùng vung lên cắt đứt sợi dây thừng đang trói chặt hai tay Yeong, cả người cô mất điểm tựa liền ngã xuống như muốn ngất xỉu đến nơi. Hjnyu bước tới đỡ lấy Yeong ngồi xổm xuống đưa mắt quan sát tình trạng thương tích của cô. Hắn biết từng đợt vung roi bản thân đều khống chế sức lực hoàn hảo, chắc chắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng trên người Yeong vốn đã có không ít vết thương nên khi bị như thế liền rơi vào trạng thái mơ màng, khoé mắt ẩm ướt, cơ thể không ngừng run lên vì cơn đau
- Kết thúc rồi - Hjnyu nhẹ nhàng xoa đầu cô gái trong lòng - Từ bây giờ sẽ không để em chịu thêm bất kì đau đớn nào nữa
Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai khiến Yeong cảm thấy lòng mình nhẹ tênh, cô tự hỏi đây có phải là cảm giác của con người khi đang hấp hối sắp chết hay không? Hjnyu xách cô lên rồi ôm nhẹ vào trong lòng, hắn để lưng cô quay ra ngoài tránh những đụng chạm đến miệng vết thương trên lưng
- Ở đây không còn việc của ông nữa - Hjnyu quay sang W.Jack dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn anh rồi bỏ xuống khoang tàu
- Thuyền trưởng của các ngươi vừa đe doạ ta ư? Ta đã làm gì sai? - Jack ho nhẹ, cả người liền cảm thấy ớn lạnh sau ánh nhìn chết chóc kia
- Cũng may ngài là W.Jack, nếu không tôi e là cả con tàu hải tặc này đều sẽ muốn giết ngài - Kazuo bật cười, anh đưa mắt nhìn theo bóng lưng Hjnyu khẽ cong miệng - Ngài không biết mình vừa chọc giận một con cáo hoang đâu
Bên dưới khoang tàu, Hjnyu nhanh chóng bế Yeong đến phòng của mình, hắn đặt cô nằm sấp trên giường, đưa tay xé đi chiếc áo đã rách nát đến nhìn không ra trên người cô. Victor ngay lập tức phi như bay đến phòng thuyền trưởng cùng với Rei và Kenji mang theo hòm thuốc và một đống đồ nghề của thuyền y từ phòng Victor sang đây, không biết từ khi nào hai cậu con trai đó đã trở thành tay sai cho vị bác sĩ này, sau đó cả hai bị đuổi ra ngoài khi làm xong nhiệm vụ của mình. Nhìn cơ thể Yeong nhỏ bé nằm trên chiếc giường rộng lớn không ngừng run rẩy, Victor thật sự muốn điên não lên, nếu không phải do cô cứng đầu thì anh cũng đâu lâm vào hoàn cảnh rối tơ bời lên như thế này
- Tên nhóc nhà ngươi có cần thiết phải ra tay mạnh đến vậy không hả? Một người thì đầu óc không bình thường, một người thì hành động không bình thường, ta thật sự không hiểu nổi hai người các