Sáng sớm trời đã đổ mưa phùn, từ trong nhìn ra ngoài,
phía xa là những tòa cao ốc nhọn như măng mới mọc, lại gần là những ô cửa sổ
trắng toát trên các căn hộ của toàn cao ốc, tất cả đều như một màn nước mỏng,
xa vời mông lung, cả thành phố bị phủ trong những đám mây xám xịt.
Lôi Vũ Tranh dậy từ rất sớm, bước ra khỏi phòng tắm, sắc trời bên ngoài vẫn âm u, những giọt mưa nhỏ không ngừng rơi.
Anh thay quần áo, đi thang máy xuống lầu rồi đến thẳng tầng hầm để xe.
Còn rất sớm, tuy trời mưa nhưng giao thông vẫn thuận lợi. Ở thành phố này anh rất hiếm khi lái xe một mình, tiếng động cơ xe rất êm, nhẹ nhàng xuyên qua làn xe, nhưng tâm trạng anh không vui. Nhận được điện thoại trên cầu vượt cao tốc, giọng nói của thư ký vọng ra: “Lôi tiên sinh, hôm nay tất cả các kế hoạch trong ngày của anh đã bị hủy bỏ, nhưng bên MG thông báo tôi, CEO của họ vừa thay đổi kế hoạch, dự kiến trong chiều nay sẽ đên Thượng Hải, anh xem…”
Anh không muốn trả lời, ngắt điện thoại.
Thư ký rất hiểu anh nên không gọi điện lại nữa.
Đường xa, vị trí khó tìm, xe chỉ có thể dừng dưới chân núi. Lên núi rồi lại phải đi rất lâu, anh không mang dù những hạt mưa nhỏ bé kết thành tấm màn, thấm ướt quần áo và tóc anh. Đường núi hai bên đều là cây, những phiến lá xanh mơn mởn không khác gì mùa xuân, thỉnh thoảng có hạt mưa lớn chảy xuống, dọc theo phiến lá, nhỏ xuống đầu người đang đi.
Mưa to hơn, cảnh núi phía xa chìm trong sương mù xám nhạt. Anh dừng lại trong một mái đình nhỏ giữa lưng chừng núi, hút một điếu thuốc.
Chấn Vinh không hút thuốc, bình thường cũng khuyên nhủ anh, vì hút thuốc không tốt cho sức khỏe.
Lúc ấy anh hoàn toàn toàn không để tâm đến, xem nhưng gì Chấn Vinh nói như lời con nít, nghe xong rồi quên.
Nhưng thật ra từ lâu Chấn Vinh đã không còn là trẻ con nữa, đã thành người lớn rồi
Chấn Vinh hai mươi tám tuổi rồi, hôm nay.
Anh dập tắt thuốc, tiếp tục lên núi.
Hai tay trống không.
Anh không biết nên mang gì cho Chấn Vinh đây, không đặt bánh kem, vì Chấn Vinh không thích đồ ngọt. Hôm nay là sinh nhật của Chấn Vinh, em trai nhỏ của anh cũng đã hai mươi tám tuổi rồi.
Anh còn nhớ, khi Chấn Vinh mới tám tháng tuổi, khuôn mặt gầy gò không mũm mĩm giống những đứa bé khác, chỉ thấy được đôi mắt to tròn, đang nhìn anh. Lúc ấy dì Triệu ôm Chấn Vinh, rầu rĩ nói: “Thằng bé này, gầy đến nỗi chỉ còn lại hai mắt”.
Anh cũng nhớ khi Chấn Vinh tám tuổi, luôn theo sát anh, anh đi đâu, Chấn Vinh liền theo đó, mùa hè đi đánh trận với đám trẻ con, Chấn Vinh vẫn luôn là cái đuôi của anh.
Anh cũng nhớ khi Chấn Vinh mười tám tuổi, vừa thi đậu đại học nhưng lại ngồi ở nhà giận bố, anh về nhà, giúp em trai làm hòa với bố mẹ.
Hôm nay Chân Vinh hai mươi tám tuổi.
Anh không biết hôm nay bố mẹ sẽ thế nào, anh cả sẽ thế nào, nhưng nhất định sẽ còn khó chịu hơn anh.
Vì thế anh không về nhà mà chạy đến đây.
Từ xa nhìn thấy bia mộ, do bệnh viện chọn, đá hoa cương màu đen.
Trên đó có tên Chấn Vinh, có hình của Chấn Vinh.
Để Chấn Vinh ngủ say mãi ở đây, nơi mà sau khi hỏi ý kiến của anh và anh cả, Chấn Vinh đã mua lại khoảng đất này.
Anh và anh cả đều không đồng ý hỏa táng. Hai người định dùng khoảng cách ngàn dặm này để ngăn bớt nỗi đau của bố mẹ.
Nếu không gặp được, có lẽ sẽ không còn nhớ mong.
Nhưng anh biết, Chấn Vinh là đứa con cha mẹ yêu thương nhất, là em trai anh yêu thương nhất, cho dù ở một thế giới khác cũng không thể không nhớ.
Tâm trạng rối bời, nên anh mới dừng lại một chút ở một nơi cách đó không xa.
Cơn mưa đã ngớt, hạt mưa nhỏ bé lặng lẽ rơi xuống, cũng giống mưa xuân nhưng không có cảm giác lạnh. Trên núi rất yên tĩnh, chỉ có một con chim se màu xám, lông vũ đẫm ướt, khập khiễng đi từ con đường đá xanh đến.
Lúc này anh mới nhìn thấy người trước mộ.
Cô cuộn tròn người, bất động ở đó, đầu dựa vào mộ, giống con chim sẻ lúc nãy, lông vũ ướt đẫm, muốn bay nhưng không cất nổi đôi cánh.
Trước mộ có hoa, một bó bách hợp lớn, cánh hoa đẫm nước, từng giọt nhỏ xuống. Bên cạnh là bánh kem, nến trên đó vẫn chưa tắt hẳn, có thể nhận ra hình dáng, một số “2”, một số “8”, hai ngọn lửa nhỏ xíu, thỉnh thoảng có hạt mưa rơi trên đó, vang lên tiếng lép bép.
Trên mặt bánh không viết gì, nhưng có rất nhiều hoa bằng chocolate chen nhau nở rộ giữa màn mưa.
Khuôn mặt cô bị cánh tay che khuất, hoàn toàn không thấy được vẻ biểu cảm, tóc xõa xuống vai, có giọt sương trong suốt lấp lánh rơi xuống, quần áo đã ướt đẫm, không biết cô đã ở đây được bao lâu rồi. Cả người không cử động, giống như không còn chút sinh khí nào nữa.
Anh đột nhiên nghĩ, sẽ không có chuyện gì? Anh lại gần rồi cúi người xuống, lay một lúc.
Cô hình như đang ngủ, mơ màng ậm ừ một tiếng rồi cử động, cùng lúc đó anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, và thấy bình rượu trống không dưới chân cô.
Thì ra là đang say.
Từ khi Chấn Vinh không còn, anh luôn thấy cô ủ rũ thê thảm vô cùng.
Cô giống như một con mèo hoang nằm cuộn mình ở đây, ngón tay gầy nhỏ nhắn có thể nhìn thấy cả những đường gân xanh bên dưới, nhưng vẫn níu chặt lấy bia mộ như níu lấy chỗ dựa duy nhất khiến người ta phải cảm thương.
Mưa càng lúc càng lớn, khắp núi chỉ có tiếng gió mưa, đóa hoa bị mưa gió tạt qua mà lay động, mỗi bông hoa đều rất tội nghiệp. Còn cô vẫn không động đậy như người đã mất đi ý thức. Khuôn mặt cô kề sát tấm bia, lông mi dày phủ trên đôi mắt, tựa như những tán lá nhỏ, có một giọt nước mưa trong suốt, hoặc có thể là nước mắt, đọng lại ở đó.
Mưa to dần, cả ngọn núi đã bị mây mù bao phủ, một màn hơi nước bồng bềnh trên mặt đất, thoáng chốc quần áo đã ướt hết. Mưa như trút nước, quất vào mặt đau nhói, mắt không mở nổi, cô vẫn không có chút phản ứng nào, co người lại ở đó như một gốc cây khô mặc cho mưa tưới ướt. Anh nghĩ mình nên xuống núi, hoặc là xuống tạm cái đình bên dưới để tránh mưa một lát, mưa to quá.
Anh quay người đi xuống núi, khi đến chiếc đình thì quần áo đã ướt đẫm, nước nhỏ giọt ở vạt áo, gió lướt qua, cảm giác tê lạnh, thuốc lá cũng bị ẩm, phải châm lửa mãi mới được.
Anh đứng trong chòi hút hết cả một hộp thuốc nhưng vẫn chưa thấy cô xuống.
Đây là lối đi duy nhất, nếu phải đi xuống, chắc chắn sẽ đi ngang qua đây.
Có lẽ đúng là say đến chết rồi. Anh vo tròn hộp thuốc ném vào thùng rác.
Mưa nhỏ dần, nghe thấy tiếng nước rơi trên tán lá. Anh xuống núi, đường rất trơn, còn có thế thấy được ốc sên đang chầm chậm bò trên mặt đường, lúc Chấn Vinh ba bốn tuổi cũng rất thích bắt ốc sên, rồi nhìn chúng ăn lá cây.
Chấn Vinh luôn là đứa trẻ trầm tĩnh nhưng rất ngoan.
Sau khi lớn lên, Chấn Vinh lại càng trầm lặng, mẹ anh lúc nào cũng nói Chấn Vinh ngoan nhất nhà.
Cuối cùng Lôi Vũ Tranh cũng đến được bãi giữ xe, khởi động xe rồi nhưng vẫn chưa đi, anh nghĩ một lát, cuối cùng mở cửa xe, lên núi lần nữa.
Càng lên đường càng trơn, mưa đã tạnh nhưng trên đường vẫn còn nhiều vũng nước soi bóng người đi qua. Anh đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã nhìn thấy tấm bi hoa cương màu đen, còn Đỗ Hiểu Tô vẫn ở đó, không hề nhúc nhích, tuy quần áo đã ướt đẫm nhưng cô vẫn như tượng, không hề cử động.
“Này!”, anh gọi cô, “Tỉnh lại đi!”
Cô không đáp.
“Đỗ Hiểu Tô!”
Anh gọi tên cô, cô cũng không phản ứng.
Cuối cùng anh dùng sức lay cô, cô mở mắt ra nhìn anh.
Đôi mắt cô mệt mỏi trống rỗng, khi thấy anh cơ hồ như lóe lên một tia sáng, như chút lửa giữa đám tro tàn. Không đợi anh kịp phản ứng, cô đột nhiên buông bàn tay đang níu tấm bia mà nắm chặt lấy tay anh, rồi lao vào lòng anh, sau đó cả người bắt đầu run rẩy – anh chưa từng thấy có người nào như thế này. Cô chỉ nắm chặt lấy anh, run lẩy bẩy trong im lặng, không thốt lên bất cứ âm thanh nào, nhưng gần như đã dùng hết sức lực, cả người đang run lên, nhưng không có bất kỳ âm thanh nào, giống như cô đã mất đi dây thanh đới, tất cả đều hóa thành nỗi bi thương cố chấp, nhưng lại không hề có một giọt nước mắt nào. Anh cố sức gỡ tay cô ra, nhưng cô thà chết không buông. Môi cô tím ngắt, có thể là vì quá lạnh, cũng có lẽ là vì đau đớn, lát sau thì ngất đi.
Anh chưa từng nhìn thấy ai đau lòng đến mức này, thật ra cô không hề rơi một giọt nước mắt nào, nhưng thứ đau thương trong câm lặng và tuyệt vọng này khiến người ta cảm thấy thê lương hơn cả khi gào khóc.
Anh thử tìm cách đánh thức cô, ấn huyệt nhân trung của cô thật lâu, cô vẫn không có phản ứng. Một tay cô vẫn đang nắm chặt áo anh, anh phải cố gắng lắm mới gỡ được bàn tay đó ra, sau đó nghe thấy một tiếng “keng”, có gì đó rơi trên nền đất. Anh nhặt lên nhìn, thì ra là một chiếc nhẫn.
Anh nhận ra nó, là của dì Triệu, hình như là ba chiếc giống nhau, một chiếc cho chị dâu rồi, một chiếc cho cô.
Không ngờ cô vẫn mang theo nó.
Anh ngây người khá lâu, mới đeo chiếc nhẫn lại cho cô, rồi đưa cô xuống núi.
Cuối cùng khi đưa được cô vào trong xe, anh vã hết mồ hôi. Thật ra cô không nặng, nhưng vì người gầy gò toàn xương, đè lên anh đau nhói.
Cô ngồi trên ghế phụ mơ màng, thỉnh thoảng người lại run run giống như một đứa trẻ khóc quá lâu. Nhưng cô không khóc, không rơi một giọt lệ nào.
Cô ngủ rất lâu, giống như một đứa trẻ sơ sinh đang say ngủ.
Có lẽ cô vừa nằm mơ, trong giấc mơ cô bị lạc, hình như lúc đó cô còn rất nhỏ, không tìm thấy ba mẹ, không thấy đường về nhà, chỉ biết hoảng loạn khóc lóc.
Sau đó Chấn Vinh đến, anh đưa cô về nhà, anh ôm lấy cô như chưa từng rời bỏ cô. Cô thấy an lòng, vùi mặt vào ngực anh, nghe tiếng trái tim anh đập thịch thịch thịch, quen thuộc và thân thiết.
Nhưng Chấn Vinh đã không còn nữa.
Cô biết đó là mơ, nhưng vẫn cố nhắm mắt, cố kìm nén những giọt nước mắt tuôn rơi, chỉ sợ mình cử động một chút thì anh sẽ biến mất, sẽ giống như trong vô số giấc mơ trước đây.
Nhưng cuối cùng vẫn phải tỉnh.
Khi tỉnh lại cô vẫn không khóc, tuy trong giấc mơ cô đã khóc rất nhiều, ôm lấy Chấn Vinh, được đắm mình trong vòng tay của anh, trong vòng tay ấm áp an toàn của anh, cô khoc như chưa bao giờ được khóc, nhưng khi tỉnh lại cũng chỉ là mơ mà thôi.
Sẽ không còn Thiệu Chấn Vinh để cô có thể thoái mái mà khóc như thế nữa.
Cô biết, vậy nên đưa tay lên ngực mình, nơi đó đang nhói đau. Cô biết nó sẽ đau rất lâu rất lâu, cả đời này, cả kiếp này.
Chỉ là, không còn Thiệu Chấn Vinh nữa.
Căn phòng rộng lớn, lạ lẫm, chiếc giường rộng rãi, cô đang đắp một chiếc mền mỏng, trần nhà là một tấm gương rất lớn, có thể thấy chính mình đang cuộn tròn trong đó.
Cô không biết đây là đâu, chỉ nhớ là mình đi thăm Chấn Vinh, mua hoa, mua bánh sinh nhật, mua rượu đến chỗ anh. Vì hôm qua là sinh nhật anh nên cô đến đó. Trên tấm bia có khảm hình anh, cách một lớp thủy tinh trong suốt, anh đang mỉm cười nhìn cô, cũng giống như trước đây vậy.
Thật ra cô nói với Chấn Vinh rất nhiều chuyện, cuộc sống quả thật vất vả quá. Cô hứa với mẹ và cô cũng biết Chấn Vinh cũng mong cô sống tiếp, nhưng khó khăn biết bao, cô chẳng thể nói với ai, chỉ tâm sự với Chấn Vinh.
Sau đó, trời đổ mưa to hơn rồi cô ngủ thiếp đi.
Cô không biết đây là đâu, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu. Quần áo trên người đã gần khô, nhăn nheo như dưa muối. Cô ngồi dậy, nhìn thấy phòng tắm, cô liền vào trong rửa mặt. Người trong gương tiều tụy trắng bệch giống như cô hồn dã quỷ, thật ra cô chính là cô hồn dã quỷ rồi, còn sống cũng chỉ vậy mà thôi.
Cô không tìm thấy giày của mình nên đành đi chân trần ra ngoài. Hành lang được trải thảm, bước lên mà không vang tiếng động nào, có thể thấy phòng khách ở phía đằng xa.
Dưới lầu rất yên tĩnh, không có ai.
Biệt thự to lớn nhưng vắng lặng, cô quẹo sang góc khác, ở đó có một cánh cửa, phía sau cánh của hình như có tiếng gì đó.
Cô đẩy cửa ra.
Nhà bếp kiểu Tây có giếng trời được thiết kế vô cùng đặc biệt, bên ngoài cửa sổ có trồng một cây quế rất to. Nước mưa rửa sạch lá quế khiến nó trở nên bóng loáng, rọi lên cửa sổ lấp lánh như ngọc.
Anh quay lại nhìn cô, không biểu cảm, sau đó quay lại tiếp tục công việc của mình.
Mắt cô như nhòe đi trước ánh sáng vàng kim mông lung kia, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng anh, khuôn mặt mờ ảo.
Nhưng anh không ở đây, đó không phải là anh.
Cô biết như vậy.
Cũng rõ ràng như mùa hạ, nhưng hạt mưa rơi trên lá quế lại giống như âm thanh mùa thu.
Anh tiện tay đặt lát bánh mì trên đĩa, phết mứt lên, sau đó đẩy đĩa ra trước mặt cô, đến trước tủ lạnh, lấy bánh mì ra tự nướng cho mình hai lát khác.
Bàn ăn bằng gỗ, phòng bếp rất to và dài, hoa tươi vừa được gửi tới, anh để lên giữa bàn, che mất nửa khuôn mặt, khiến cô không nhìn rõ vẻ biểu cảm trên mặt anh. Cô cố gắng ăn, dao nĩa chạm nhau vang lên những tiếng leng keng nho nhỏ.
Hai người cùng im lặng, bên ngoài trời đổ mưa, tí tách tí tách.
Cô lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên: “Xin anh một việc được không?”
Lôi Vũ Tranh dậy từ rất sớm, bước ra khỏi phòng tắm, sắc trời bên ngoài vẫn âm u, những giọt mưa nhỏ không ngừng rơi.
Anh thay quần áo, đi thang máy xuống lầu rồi đến thẳng tầng hầm để xe.
Còn rất sớm, tuy trời mưa nhưng giao thông vẫn thuận lợi. Ở thành phố này anh rất hiếm khi lái xe một mình, tiếng động cơ xe rất êm, nhẹ nhàng xuyên qua làn xe, nhưng tâm trạng anh không vui. Nhận được điện thoại trên cầu vượt cao tốc, giọng nói của thư ký vọng ra: “Lôi tiên sinh, hôm nay tất cả các kế hoạch trong ngày của anh đã bị hủy bỏ, nhưng bên MG thông báo tôi, CEO của họ vừa thay đổi kế hoạch, dự kiến trong chiều nay sẽ đên Thượng Hải, anh xem…”
Anh không muốn trả lời, ngắt điện thoại.
Thư ký rất hiểu anh nên không gọi điện lại nữa.
Đường xa, vị trí khó tìm, xe chỉ có thể dừng dưới chân núi. Lên núi rồi lại phải đi rất lâu, anh không mang dù những hạt mưa nhỏ bé kết thành tấm màn, thấm ướt quần áo và tóc anh. Đường núi hai bên đều là cây, những phiến lá xanh mơn mởn không khác gì mùa xuân, thỉnh thoảng có hạt mưa lớn chảy xuống, dọc theo phiến lá, nhỏ xuống đầu người đang đi.
Mưa to hơn, cảnh núi phía xa chìm trong sương mù xám nhạt. Anh dừng lại trong một mái đình nhỏ giữa lưng chừng núi, hút một điếu thuốc.
Chấn Vinh không hút thuốc, bình thường cũng khuyên nhủ anh, vì hút thuốc không tốt cho sức khỏe.
Lúc ấy anh hoàn toàn toàn không để tâm đến, xem nhưng gì Chấn Vinh nói như lời con nít, nghe xong rồi quên.
Nhưng thật ra từ lâu Chấn Vinh đã không còn là trẻ con nữa, đã thành người lớn rồi
Chấn Vinh hai mươi tám tuổi rồi, hôm nay.
Anh dập tắt thuốc, tiếp tục lên núi.
Hai tay trống không.
Anh không biết nên mang gì cho Chấn Vinh đây, không đặt bánh kem, vì Chấn Vinh không thích đồ ngọt. Hôm nay là sinh nhật của Chấn Vinh, em trai nhỏ của anh cũng đã hai mươi tám tuổi rồi.
Anh còn nhớ, khi Chấn Vinh mới tám tháng tuổi, khuôn mặt gầy gò không mũm mĩm giống những đứa bé khác, chỉ thấy được đôi mắt to tròn, đang nhìn anh. Lúc ấy dì Triệu ôm Chấn Vinh, rầu rĩ nói: “Thằng bé này, gầy đến nỗi chỉ còn lại hai mắt”.
Anh cũng nhớ khi Chấn Vinh tám tuổi, luôn theo sát anh, anh đi đâu, Chấn Vinh liền theo đó, mùa hè đi đánh trận với đám trẻ con, Chấn Vinh vẫn luôn là cái đuôi của anh.
Anh cũng nhớ khi Chấn Vinh mười tám tuổi, vừa thi đậu đại học nhưng lại ngồi ở nhà giận bố, anh về nhà, giúp em trai làm hòa với bố mẹ.
Hôm nay Chân Vinh hai mươi tám tuổi.
Anh không biết hôm nay bố mẹ sẽ thế nào, anh cả sẽ thế nào, nhưng nhất định sẽ còn khó chịu hơn anh.
Vì thế anh không về nhà mà chạy đến đây.
Từ xa nhìn thấy bia mộ, do bệnh viện chọn, đá hoa cương màu đen.
Trên đó có tên Chấn Vinh, có hình của Chấn Vinh.
Để Chấn Vinh ngủ say mãi ở đây, nơi mà sau khi hỏi ý kiến của anh và anh cả, Chấn Vinh đã mua lại khoảng đất này.
Anh và anh cả đều không đồng ý hỏa táng. Hai người định dùng khoảng cách ngàn dặm này để ngăn bớt nỗi đau của bố mẹ.
Nếu không gặp được, có lẽ sẽ không còn nhớ mong.
Nhưng anh biết, Chấn Vinh là đứa con cha mẹ yêu thương nhất, là em trai anh yêu thương nhất, cho dù ở một thế giới khác cũng không thể không nhớ.
Tâm trạng rối bời, nên anh mới dừng lại một chút ở một nơi cách đó không xa.
Cơn mưa đã ngớt, hạt mưa nhỏ bé lặng lẽ rơi xuống, cũng giống mưa xuân nhưng không có cảm giác lạnh. Trên núi rất yên tĩnh, chỉ có một con chim se màu xám, lông vũ đẫm ướt, khập khiễng đi từ con đường đá xanh đến.
Lúc này anh mới nhìn thấy người trước mộ.
Cô cuộn tròn người, bất động ở đó, đầu dựa vào mộ, giống con chim sẻ lúc nãy, lông vũ ướt đẫm, muốn bay nhưng không cất nổi đôi cánh.
Trước mộ có hoa, một bó bách hợp lớn, cánh hoa đẫm nước, từng giọt nhỏ xuống. Bên cạnh là bánh kem, nến trên đó vẫn chưa tắt hẳn, có thể nhận ra hình dáng, một số “2”, một số “8”, hai ngọn lửa nhỏ xíu, thỉnh thoảng có hạt mưa rơi trên đó, vang lên tiếng lép bép.
Trên mặt bánh không viết gì, nhưng có rất nhiều hoa bằng chocolate chen nhau nở rộ giữa màn mưa.
Khuôn mặt cô bị cánh tay che khuất, hoàn toàn không thấy được vẻ biểu cảm, tóc xõa xuống vai, có giọt sương trong suốt lấp lánh rơi xuống, quần áo đã ướt đẫm, không biết cô đã ở đây được bao lâu rồi. Cả người không cử động, giống như không còn chút sinh khí nào nữa.
Anh đột nhiên nghĩ, sẽ không có chuyện gì? Anh lại gần rồi cúi người xuống, lay một lúc.
Cô hình như đang ngủ, mơ màng ậm ừ một tiếng rồi cử động, cùng lúc đó anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, và thấy bình rượu trống không dưới chân cô.
Thì ra là đang say.
Từ khi Chấn Vinh không còn, anh luôn thấy cô ủ rũ thê thảm vô cùng.
Cô giống như một con mèo hoang nằm cuộn mình ở đây, ngón tay gầy nhỏ nhắn có thể nhìn thấy cả những đường gân xanh bên dưới, nhưng vẫn níu chặt lấy bia mộ như níu lấy chỗ dựa duy nhất khiến người ta phải cảm thương.
Mưa càng lúc càng lớn, khắp núi chỉ có tiếng gió mưa, đóa hoa bị mưa gió tạt qua mà lay động, mỗi bông hoa đều rất tội nghiệp. Còn cô vẫn không động đậy như người đã mất đi ý thức. Khuôn mặt cô kề sát tấm bia, lông mi dày phủ trên đôi mắt, tựa như những tán lá nhỏ, có một giọt nước mưa trong suốt, hoặc có thể là nước mắt, đọng lại ở đó.
Mưa to dần, cả ngọn núi đã bị mây mù bao phủ, một màn hơi nước bồng bềnh trên mặt đất, thoáng chốc quần áo đã ướt hết. Mưa như trút nước, quất vào mặt đau nhói, mắt không mở nổi, cô vẫn không có chút phản ứng nào, co người lại ở đó như một gốc cây khô mặc cho mưa tưới ướt. Anh nghĩ mình nên xuống núi, hoặc là xuống tạm cái đình bên dưới để tránh mưa một lát, mưa to quá.
Anh quay người đi xuống núi, khi đến chiếc đình thì quần áo đã ướt đẫm, nước nhỏ giọt ở vạt áo, gió lướt qua, cảm giác tê lạnh, thuốc lá cũng bị ẩm, phải châm lửa mãi mới được.
Anh đứng trong chòi hút hết cả một hộp thuốc nhưng vẫn chưa thấy cô xuống.
Đây là lối đi duy nhất, nếu phải đi xuống, chắc chắn sẽ đi ngang qua đây.
Có lẽ đúng là say đến chết rồi. Anh vo tròn hộp thuốc ném vào thùng rác.
Mưa nhỏ dần, nghe thấy tiếng nước rơi trên tán lá. Anh xuống núi, đường rất trơn, còn có thế thấy được ốc sên đang chầm chậm bò trên mặt đường, lúc Chấn Vinh ba bốn tuổi cũng rất thích bắt ốc sên, rồi nhìn chúng ăn lá cây.
Chấn Vinh luôn là đứa trẻ trầm tĩnh nhưng rất ngoan.
Sau khi lớn lên, Chấn Vinh lại càng trầm lặng, mẹ anh lúc nào cũng nói Chấn Vinh ngoan nhất nhà.
Cuối cùng Lôi Vũ Tranh cũng đến được bãi giữ xe, khởi động xe rồi nhưng vẫn chưa đi, anh nghĩ một lát, cuối cùng mở cửa xe, lên núi lần nữa.
Càng lên đường càng trơn, mưa đã tạnh nhưng trên đường vẫn còn nhiều vũng nước soi bóng người đi qua. Anh đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã nhìn thấy tấm bi hoa cương màu đen, còn Đỗ Hiểu Tô vẫn ở đó, không hề nhúc nhích, tuy quần áo đã ướt đẫm nhưng cô vẫn như tượng, không hề cử động.
“Này!”, anh gọi cô, “Tỉnh lại đi!”
Cô không đáp.
“Đỗ Hiểu Tô!”
Anh gọi tên cô, cô cũng không phản ứng.
Cuối cùng anh dùng sức lay cô, cô mở mắt ra nhìn anh.
Đôi mắt cô mệt mỏi trống rỗng, khi thấy anh cơ hồ như lóe lên một tia sáng, như chút lửa giữa đám tro tàn. Không đợi anh kịp phản ứng, cô đột nhiên buông bàn tay đang níu tấm bia mà nắm chặt lấy tay anh, rồi lao vào lòng anh, sau đó cả người bắt đầu run rẩy – anh chưa từng thấy có người nào như thế này. Cô chỉ nắm chặt lấy anh, run lẩy bẩy trong im lặng, không thốt lên bất cứ âm thanh nào, nhưng gần như đã dùng hết sức lực, cả người đang run lên, nhưng không có bất kỳ âm thanh nào, giống như cô đã mất đi dây thanh đới, tất cả đều hóa thành nỗi bi thương cố chấp, nhưng lại không hề có một giọt nước mắt nào. Anh cố sức gỡ tay cô ra, nhưng cô thà chết không buông. Môi cô tím ngắt, có thể là vì quá lạnh, cũng có lẽ là vì đau đớn, lát sau thì ngất đi.
Anh chưa từng nhìn thấy ai đau lòng đến mức này, thật ra cô không hề rơi một giọt nước mắt nào, nhưng thứ đau thương trong câm lặng và tuyệt vọng này khiến người ta cảm thấy thê lương hơn cả khi gào khóc.
Anh thử tìm cách đánh thức cô, ấn huyệt nhân trung của cô thật lâu, cô vẫn không có phản ứng. Một tay cô vẫn đang nắm chặt áo anh, anh phải cố gắng lắm mới gỡ được bàn tay đó ra, sau đó nghe thấy một tiếng “keng”, có gì đó rơi trên nền đất. Anh nhặt lên nhìn, thì ra là một chiếc nhẫn.
Anh nhận ra nó, là của dì Triệu, hình như là ba chiếc giống nhau, một chiếc cho chị dâu rồi, một chiếc cho cô.
Không ngờ cô vẫn mang theo nó.
Anh ngây người khá lâu, mới đeo chiếc nhẫn lại cho cô, rồi đưa cô xuống núi.
Cuối cùng khi đưa được cô vào trong xe, anh vã hết mồ hôi. Thật ra cô không nặng, nhưng vì người gầy gò toàn xương, đè lên anh đau nhói.
Cô ngồi trên ghế phụ mơ màng, thỉnh thoảng người lại run run giống như một đứa trẻ khóc quá lâu. Nhưng cô không khóc, không rơi một giọt lệ nào.
Cô ngủ rất lâu, giống như một đứa trẻ sơ sinh đang say ngủ.
Có lẽ cô vừa nằm mơ, trong giấc mơ cô bị lạc, hình như lúc đó cô còn rất nhỏ, không tìm thấy ba mẹ, không thấy đường về nhà, chỉ biết hoảng loạn khóc lóc.
Sau đó Chấn Vinh đến, anh đưa cô về nhà, anh ôm lấy cô như chưa từng rời bỏ cô. Cô thấy an lòng, vùi mặt vào ngực anh, nghe tiếng trái tim anh đập thịch thịch thịch, quen thuộc và thân thiết.
Nhưng Chấn Vinh đã không còn nữa.
Cô biết đó là mơ, nhưng vẫn cố nhắm mắt, cố kìm nén những giọt nước mắt tuôn rơi, chỉ sợ mình cử động một chút thì anh sẽ biến mất, sẽ giống như trong vô số giấc mơ trước đây.
Nhưng cuối cùng vẫn phải tỉnh.
Khi tỉnh lại cô vẫn không khóc, tuy trong giấc mơ cô đã khóc rất nhiều, ôm lấy Chấn Vinh, được đắm mình trong vòng tay của anh, trong vòng tay ấm áp an toàn của anh, cô khoc như chưa bao giờ được khóc, nhưng khi tỉnh lại cũng chỉ là mơ mà thôi.
Sẽ không còn Thiệu Chấn Vinh để cô có thể thoái mái mà khóc như thế nữa.
Cô biết, vậy nên đưa tay lên ngực mình, nơi đó đang nhói đau. Cô biết nó sẽ đau rất lâu rất lâu, cả đời này, cả kiếp này.
Chỉ là, không còn Thiệu Chấn Vinh nữa.
Căn phòng rộng lớn, lạ lẫm, chiếc giường rộng rãi, cô đang đắp một chiếc mền mỏng, trần nhà là một tấm gương rất lớn, có thể thấy chính mình đang cuộn tròn trong đó.
Cô không biết đây là đâu, chỉ nhớ là mình đi thăm Chấn Vinh, mua hoa, mua bánh sinh nhật, mua rượu đến chỗ anh. Vì hôm qua là sinh nhật anh nên cô đến đó. Trên tấm bia có khảm hình anh, cách một lớp thủy tinh trong suốt, anh đang mỉm cười nhìn cô, cũng giống như trước đây vậy.
Thật ra cô nói với Chấn Vinh rất nhiều chuyện, cuộc sống quả thật vất vả quá. Cô hứa với mẹ và cô cũng biết Chấn Vinh cũng mong cô sống tiếp, nhưng khó khăn biết bao, cô chẳng thể nói với ai, chỉ tâm sự với Chấn Vinh.
Sau đó, trời đổ mưa to hơn rồi cô ngủ thiếp đi.
Cô không biết đây là đâu, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu. Quần áo trên người đã gần khô, nhăn nheo như dưa muối. Cô ngồi dậy, nhìn thấy phòng tắm, cô liền vào trong rửa mặt. Người trong gương tiều tụy trắng bệch giống như cô hồn dã quỷ, thật ra cô chính là cô hồn dã quỷ rồi, còn sống cũng chỉ vậy mà thôi.
Cô không tìm thấy giày của mình nên đành đi chân trần ra ngoài. Hành lang được trải thảm, bước lên mà không vang tiếng động nào, có thể thấy phòng khách ở phía đằng xa.
Dưới lầu rất yên tĩnh, không có ai.
Biệt thự to lớn nhưng vắng lặng, cô quẹo sang góc khác, ở đó có một cánh cửa, phía sau cánh của hình như có tiếng gì đó.
Cô đẩy cửa ra.
Nhà bếp kiểu Tây có giếng trời được thiết kế vô cùng đặc biệt, bên ngoài cửa sổ có trồng một cây quế rất to. Nước mưa rửa sạch lá quế khiến nó trở nên bóng loáng, rọi lên cửa sổ lấp lánh như ngọc.
Anh quay lại nhìn cô, không biểu cảm, sau đó quay lại tiếp tục công việc của mình.
Mắt cô như nhòe đi trước ánh sáng vàng kim mông lung kia, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng anh, khuôn mặt mờ ảo.
Nhưng anh không ở đây, đó không phải là anh.
Cô biết như vậy.
Cũng rõ ràng như mùa hạ, nhưng hạt mưa rơi trên lá quế lại giống như âm thanh mùa thu.
Anh tiện tay đặt lát bánh mì trên đĩa, phết mứt lên, sau đó đẩy đĩa ra trước mặt cô, đến trước tủ lạnh, lấy bánh mì ra tự nướng cho mình hai lát khác.
Bàn ăn bằng gỗ, phòng bếp rất to và dài, hoa tươi vừa được gửi tới, anh để lên giữa bàn, che mất nửa khuôn mặt, khiến cô không nhìn rõ vẻ biểu cảm trên mặt anh. Cô cố gắng ăn, dao nĩa chạm nhau vang lên những tiếng leng keng nho nhỏ.
Hai người cùng im lặng, bên ngoài trời đổ mưa, tí tách tí tách.
Cô lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên: “Xin anh một việc được không?”
Danh sách chương