Hơn nữa Diệp Liệt Thanh đã dặn dò trước, khi Tô Bối và Văn Quốc Đống đến, chỉ có một bác sĩ nam và hai nữ y tá.

Loại khám thai này, Diệp Liệt Thanh không có hứng thú cũng không có tâm trạng tham dự, dứt khoát đến phòng nghỉ bên cạnh.

“Mười hai tuần vừa vặn kịp khám thai lần đầu tiên...”

Bệnh viện tư phục vụ khách hàng VIP, tất cả hạng mục kiểm tra đều trực tiếp làm xong.

Tô Bối nhìn tờ xét nghiệm, nói với Văn Quốc Đống: “Cục trưởng Văn có muốn nhìn cục cưng không?”

Văn Quốc Đống ngẩn người một lát rồi mới nhìn về phía bác sĩ.

Bác sĩ gật đầu: “Vừa vặn mang thai mười hai tuần cũng có loại kiểm tra này, phòng trong chính là phòng siêu âm màu.”

Tô Bối nằm trên giường nhỏ mềm mại, Văn Quốc Đống ngồi ở mép giường Tô Bối, không biết vì sao Tô Bối cảm nhận được chút cảm xúc khẩn trương từ người Văn Quốc Đống.

Trên tường chỗ đuôi giường phòng siêu âm màu là thiết bị dụng cụ hình chiếu, thỏa mãn đám khách VIP tò mò về đứa bé.

Dường như bác sĩ nam hiểu biết tâm tư của mỗi bậc “cha mẹ”, sau khi làm xong kiểm tra chính quy bèn cẩn thận giải thích với hai người:

“Đây là tay của đứa bé... Đây là chân nhỏ của đứa bé...”

“Muốn nhìn toàn diện mà nói...” Sau khi nói xong, bác sĩ cắt thành 3D.

Hình ảnh đứa bé nho nhỏ cuộn tròn trong tử Cung, có thể thấy rõ cái đầu nhỏ tròn tròn, cùng với tay chân ngắn nhỏ.

Đứa bé nho nhỏ đang nằm ngoan, giống như đang ngủ.

Y tá ở bên cạnh không nhịn được nói: “Đứa bé ngoan quá... Có đứa bé khi làm kiểm tra còn quơ tay múa chân khiêu vũ...”

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nắm chặt tay Tô Bối, hỏi: “Vậy đứa bé yên tĩnh như thế bình thường không?” 

“Hửm? Trước mắt từ các chỉ số cho thấy đứa bé khỏe mạnh, nhưng đứa bé nhạy cảm đối với dụng cụ không giống nhau, có đứa hoạt bát một chút... Mỗi lần kiểm tra đều hiếu động, ừm... Đứa bé này chỉ đang ngủ thôi.”

Tô Bối nghe thấy thế trừng Văn Quốc Đống: “Hiện giờ đứa bé mới bao nhiêu tuần tuổi, mỗi ngày lăn lộn trong bụng con còn sống được không?”

Đôi mắt Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm chấm nhỏ trên màn hình, khi bác sĩ muốn rút tay về.

Tô Bối bất ngờ hỏi: “Có thể nhìn ra được là trai hay gái không?”

Bác sĩ ngẩn người, Tô Bối cười khẽ nói:

“Tôi thích con gái... Nếu là con gái mà nói, tôi muốn trang trí phòng công chúa trước...”

Nghe thấy thế, bác sĩ nhìn Văn Quốc Đống một lát, cười lắc đầu nói: “Lần sau đi.”

Tuy không nói thẳng, nhưng tương đương cho đáp án.

Văn Quốc Đống nín thở, nhìn chằm chằm chấm nhỏ trên màn hình mấy lần. “...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện