“Vâng… Ba thật là tốt... Vậy sau này đi khám thai ba đi cùng con được không?”

Cơ thể Tô Bối cọ vào người Văn Quốc Đống, nhẹ giọng làm nũng:

“Đi khám thai có ba của cục cưng, cục cưng cũng có thể cảm nhận được ba... Tương lai mới thân thiết với ba...”

Cơ thể Văn Quốc Đống hơi giật giật: 

“Trong cục nhiều việc.”

Nói được nửa, thấy gương mặt Tô Bối lạnh đi, ngay sau đó sửa lời: 

“Tôi sẽ cố gắng dành thời gian...”

Lúc này gương mặt Tô Bối mới tốt hơn chút:

“Ba... Mang thai không phải chuyện của mình con, khám thai, thai giáo, bao gồm dạy dỗ đứa bé sau này... Đều không thể thiếu trách nhiệm của ba đứa bé... Cho nên đứa nhỏ này không chỉ là con của con, cũng là con của ba...” 

“Nửa năm tới ba đừng hòng trốn, nếu ba mặc kệ không hỏi đứa nhỏ này, con sẽ đi tìm anh nó, dù sao anh nó cũng thích nó...”

Văn Quốc Đống ôm lấy Tô Bối, cúi đầu cắn lên núm vú của cô một cái: 

“Em dám...”

“Ba mặc kệ đứa bé không hỏi, ba xem con có dám hay không?”

Tô Bối nương theo chuyện mang thai này, ấn đầu Văn Quốc Đống phải có trách nhiệm.

Chính là trong vô hình dùng đứa bé buộc Văn Quốc Đống lại.

“Đứa bé không phải vũ khí sắc bén trói chặt đàn ông sao?”

Đứa bé của cô đương nhiên phải, đặc biệt là con trai cô... 

Lâm Quyên bị nhốt ở viện điều dưỡng, Văn Lê bị Văn Quốc Đống ném ở biệt viện.

Nửa năm kế tiếp... 

Chính là thời gian của cô, đứa nhỏ này, chính là vũ khí sắc bén tốt nhất để cô trói chặt Văn Quốc Đống. 

Hiện giờ phóng tầm mắt cả Văn gia, cho dù là giữa anh chị em, hay là chị em dâu, cô cũng chưa nhìn ra Văn gia có tình thân gì.

Mà hai cha con Văn Lê và Văn Quốc Đống, hai vợ chồng Lâm Quyên và Văn Quốc Đống, hai người nói là hai ba con còn không bằng nói lãnh đạo và cấp dưới…

Chẳng qua là lãnh đạo cấp dưới có quan hệ huyết thống, Văn Quốc Đống muốn đuổi thì đuổi, muốn cắt đầu tư thì cắt đầu tư.

Hơn nữa quan hệ huyết thống ba con này, dưới loại quan hệ bất bình đẳng, sớm muộn gì cũng đóng băng. 

Hiện giờ việc cô có thể làm, chính là dùng đứa bé trong bụng bồi dưỡng tình ba con với Văn Quốc Đống, dạy dỗ ông tình thương của ba…

Khiến ông có “tình thân” huyết mạch tương liên với đứa nhỏ này.

Hai người ở trên giường lăn lộn từ sáng đến giữa trưa, buổi chiều Diệp Liệt Thanh liên lạc xong với bác sĩ một bệnh viện tư.

Giữa trưa, Tô Bối đúng chuẩn là người mẹ sai bảo Văn Quốc Đống làm bữa cơm thai phụ cho mình.

Khi Diệp Liệt Thanh tới đón hai người, chỉ thấy cục trưởng Văn mặc trang phục ở nhà, trên người đeo tạp dề hình phim hoạt hình màu hồng, trong tay còn bưng bát canh mới ra lò.

Văn Quốc Đống thấy người tới, vẻ mặt không đổi đặt bát canh lên bàn cơm: 

“Nào... Cùng ăn chút gì không?”

Diệp Liệt Thanh nhìn Tô Bối, lại nhìn bàn đồ ăn nhạt nhẽo vô vị: 

“Không, không cần... Em đã ăn rồi.” 

“Vậy đến phòng khách ngồi một mình một lát đi.”

Ánh mắt Diệp Liệt Thanh nhìn Tô Bối một giây: 

“Vâng.”

Văn Quốc Đống cởi tạp dề trên người, lập tức ngồi xuống bên cạnh Tô Bối.

Đây là lần thứ ba Tô Bối gặp Diệp Liệt Thanh, lần đầu tiên Văn Tuyết bắt gian không thành, quậy ở bệnh viện. 

Lúc ấy cô còn tưởng Văn Quốc Đống - trưởng họ và cũng là anh vợ, ít nhất sẽ làm gì đó với Diệp Liệt Thanh.

Nhưng mà cô không ngờ tới, Văn Tuyết quậy đến bắt gian “thảm thiết” như vậy, cuối cùng bị người Văn gia bỏ qua.

Diệp Liệt Thanh là em rể, lại ngoại tình, không chỉ sinh động trong vòng “người một nhà” với Văn Quốc Đống, thậm chí còn khiến Văn Quốc Đống không phòng bị chia sẻ bí mật “ba chồng con dâu loạn luân” của ông.

Văn Quốc Đống dung túng Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển dượng cháu loạn luân, Diệp Liệt Thanh biết rõ trong lòng chuyện ba chồng con dâu loạn luân của bọn họ.

Còn có thể “lòng mang áy náy” bồi thường về mặt tài chính cho Văn Lê.

Đột nhiên, trong đầu Tô Bối nghĩ tới, những lời Văn Uyển nói vào ngày cô và Văn Quốc Đống “cãi nhau” đó. 

“Chị cảm thấy vì sao bác cả em sẽ mở một mắt nhắm một mắt với em và Diệp Liệt Thanh như vậy?”

“Văn gia ấy à... Không có một người nào tốt.”

Từ hiểu biết của cô về Văn gia trước mắt... Nước ở nơi này... Thực sự sâu hơn cô tưởng tượng nhiều.

Chuyện này chẳng trách Lâm Quyên và Văn Quốc Đống kết hôn hơn hai mươi năm, vẫn luôn không sờ tới quyền lợi trung tâm của Văn gia.

Như vậy... Người chưa từng tiếp xúc tới trung tâm của Văn gia... Còn có cả Văn Tuyết.

Cặp chị em này, không hổ là chị em tốt.

“Buổi chiều đến bệnh viện kiểm tra, chuẩn bị hai bộ hồ sơ, một bộ để công khai, bộ còn lại thì cất kỹ, phải khớp thời gian, tránh để người ta phát hiện khác thường. Thời gian mang thai ngoại trừ bệnh viện chỉ định, không thể rẽ đường khác hiểu chưa?”

Nghe thấy thế, Tô Bối gật đầu:

“Vâng.”

“Còn công việc của em…”

Văn Quốc Đống còn chưa nói xong, Tô Bối lập tức ngắt lời: 

“Con sẽ không từ chức.”

“Mới hai năm, con đường này của con còn nhiều thứ cần phải học... Có đứa bé con cũng không từ bỏ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện