Tô Bối nghe xong lời Văn Uyển nói, không tự giác sờ xương quai xanh, lại nghĩ tới buổi sáng Văn Quốc Đống lưu lại dấu hôn ở phía trên. 

“Cáo già mưu mô.”

Văn Uyển nói không sai, Văn Quốc Đống mặt ngoài nhìn ôn hòa nho nhã, bình dị gần gũi... Thực ra tâm tư còn sâu hơn biển. 

Cô và Văn Uyển là cùng kiểu người, không sai, nhưng cô không có tự tin và thực lực như Văn Uyển.

Cho dù đến lúc đó chuyện dượng cháu loạn luân bị vạch trần... Trước sau gì Văn Uyển đều là người Văn gia... 

Mà cô... Giống như Văn Quốc Đống nói với Văn Lê, chỉ là một người phụ nữ bình thường “không thân phận không bối cảnh”.

Nếu nói trước hôm nay cô chỉ muốn t*ng trùng của Văn Quốc Đống, như vậy bây giờ…

Cô muốn không đơn giản chỉ là t*ng trùng của Văn Quốc Đống…

Tô Bối lại đưa  Văn Uyển “bị thương” khám xong trở về phòng bệnh, người Văn gia ngoại trừ Văn Quốc Đống ở lại, những người khác đều đã đi hết.

Văn Uyển thấy thế, ghét bỏ bĩu môi: “Nếu không còn chuyện gì, em cũng đi đây...”

“Không được, cháu không thể đi! Rốt cuộc con điếm kia là ai?”

Văn Tuyết thấy cô ấy muốn đi, phát điên định cản người, lại bị Diệp Liệt Thanh ở bên cạnh thô bạo kéo trở về giường.

Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn hai người một cái, cũng đứng dậy.

Tô Bối theo sát Văn Quốc Đống ra cửa, đi xa rồi mà vẫn có thể nghe thấy tiếng Văn Tuyết la hét gào to trong phòng bệnh.

Mãi đến bãi đỗ xe, Văn Quốc Đống cũng không nói một lời với Tô Bối.

Văn Quốc Đống đuổi tài xế đi, tự mình lái xe để Tô Bối ngồi ở ghế phụ.

Tô Bối thành thật lên xe, liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống không thấy rõ vui buồn, dường như hiểu rõ gì đó.

Quả nhiên Văn Quốc Đống lên xe không sốt ruột rời đi, tự mình châm điếu thuốc.

Tô Bối không thể biết rõ tâm tư của Văn Quốc Đống, dứt khoát cúi đầu chơi game.

Trò khôi hài của Văn gia hôm nay, không liên quan tới cô, đương nhiên là cô sẽ không chủ động mở miệng.

Văn Quốc Đống hít một hơi thuốc, liếc mắt nhìn Tô Bối trầm giọng nói: “Con biết được từ khi nào?”

Nghe thấy thế, tay ấn màn hình của Tô Bối dừng lại, giống như không ngờ được người đàn ông sẽ hỏi như vậy.

Cô trầm ngâm một lát, mới nói: “Lúc ăn tết ở biệt viện.”

Văn Quốc Đống lại châm điếu thuốc, không hỏi gì nữa.

Tô Bối làm như không có việc gì chơi trò chơi, không để trong lòng vấn đề mà người đàn ông vừa hỏi.

Văn Quốc Đống có thể nhìn ra được quan hệ giữa Văn Uyển và Diệp Liệt Thanh, cô không bất ngờ chút nào.

Cô không nghĩ ra vừa rồi Văn Uyển quậy như vậy có ý nghĩa gì, có khả năng đúng như cô ấy nói chỉ là “chơi ngán”. 

Văn Quốc Đống híp mắt, hút xong điếu thuốc thứ hai mới lái xe.

“Buổi tối muốn ăn ở đâu?”

Tô Bối tắt trò chơi, đôi mắt khẽ đảo: “Muốn ăn ba...”

Khi đôi mắt lạnh lùng của Văn Quốc Đống đảo qua, Tô Bối mới chậm rãi bổ sung: “Muốn ăn bữa tối dưới nến ba làm lần trước...”

“Ồ... Bữa tối dưới nến…”

Nghiêm trọng trên mặt Văn Quốc Đống phai nhạt đi, không tiếp tục nói đề tài kia với Tô Bối.

Tô Bối cũng thức thời bỏ qua, Văn Quốc Đống bảo người đưa nguyên liệu nấu ăn tới nhà.

Tự mình lái xe, đưa Tô Bối đi dạo nội thành một vòng, đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm trong trung tâm thương mại.

“Từ bây giờ đến lúc ăn cơm tối, còn 5 tiếng nữa, ba ở trong xe đợi con.”

Tay Tô Bối giấu trong tay áo đột nhiên căng cứng, quay đầu nhìn Văn Quốc Đống: “Đây là... Phí bịt miệng ba cho sao?” 

Văn Quốc Đống ngước mắt nhìn Tô Bối, sửa đúng: “Phí ngủ cùng.”

Trên mặt Tô Bối đầy ý cười, sau khi Văn Quốc Đống nói xong ý cười trong mắt càng nồng đậm.

“Cảm ơn ba”

Tô Bối xách túi lên mở cửa đi xuống xe, trên mặt không có chút biểu cảm khuất nhục bất mãn.

Tiến vào trung tâm thương mại, Tô Bối lập tức gọi Văn Uyển tới, nhét thẻ của Văn Quốc Đống vào trong lòng Văn Uyển: 

"Hôm nay tâm trạng chị dâu tốt, coi trọng thứ gì cứ lấy, chị dâu mua.”

Văn Uyển nhìn toàn thân Tô Bối đều lộ ra sát khí, không nhịn được run lẩy bẩy:

“Mới bao lâu? Lại cãi nhau sao?”

Trong mắt Tô Bối hiện lên trào phúng: “Chị và bác cả em không có gì phải cãi nhau…”

Sau khi nói xong cô kéo Văn Uyển bắt đầu mua đồ, túi hàng hiệu, quần áo giày dép xa xỉ chỉ cần Văn Uyển liếc mắt nhìn một cái, Tô Bối đều mua, không có ý tiết kiệm tiền thay Văn Quốc Đống.

Tuy Văn Uyển sinh ra ở nhà giàu, nhưng mỗi tháng trong nhà cho tiền tiêu vặt có hạn mức, đây là lần đầu tiên cảm nhận được vui sướng tiêu tiền như nước.

“Ô... Chị dâu em yêu chị muốn c/h/ế/t!”

“Chị nói xem, em cần cẩu nam nhân làm gì? Chị dâu! Chị nhìn em xem! Nhìn em xem...”

“Em vừa trẻ tuổi, vóc dáng còn đẹp, tư thế còn nhiều... Từ hôm nay trở đi em chính là của chị!”

Văn Uyển miệng không dừng tay cũng không dừng, chưa đến nửa tiếng mười mấy vạn trong thẻ đã không còn. 

“Ngoan... Sau này chị dâu thương em.”

Tô Bối nhếch miệng nhìn hóa đơn, không phải là Văn Quốc Đống muốn tính sổ với cô sao…

Vậy cô chỉ có thể làm theo ý ông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện